Cục Cảnh sát Nam Dương.
Sau khi sáu người xếp hàng giao đồ dùng tùy thân ra thì bị dẫn vào phòng tra hỏi.
Lúc này, tại một góc hành lang khác xuất hiện hai người sóng vai đi đến.
Trong đó, người đàn ông mặc đồ cảnh sát có thân hình béo phệ, đầu hói, mặt mày khôn khéo, vừa đi vừa nịnh nọt người bên cạnh: "Cậu Thu, chuyện này cậu yên tâm, chúng tôi chắc chắn sẽ đốc thúc nhanh chóng bắt được đầu sỏ gây án."
Hôm trước, xưởng máy móc cổ phần Nam Dương bị mất trộm.

Thứ bị mất là linh kiện máy tính.
Cả Cục Cảnh sát Nam Dương đều sợ hãi.

Là ngành sản xuất cơ giới đỉnh cao Nam Dương, việc mất trộm linh kiện máy tính không phải chuyện nhỏ.
Không chỉ như thế, việc này còn kinh động đến Ban thư ký Nam Dương.

Liên tục hai ngày bị tạo áp lực, Cục Cảnh sát phải nhanh chóng phá án.
Ngay lúc này, Thu Hoàn không để ý đến lý do thoái thác của Phó Cục trưởng mà nhìn cửa phòng tra hỏi phía trước, hứng thú hỏi: “Họ phạm tội gì?"
Phó Cục trưởng nhìn lại theo ánh mắt anh ta, chợt thấy khó hiểu.
Cửa phòng tra hỏi mở ra, một điều tra viên bước ra.


Phó Cục trưởng ngoắc người đó lại: “Tiểu Vương, cậu đang xử lý vụ án gì thế?"
Tiểu Vương cầm bản ghi chép, nghe gọi thì hí hủng chạy đến chào Phó Cục trưởng rồi giải thích: "Là thế này, vừa rồi có người nhắn tin báo cảnh sát bị bắt cóc, nên chúng tôi mới bắt hết đám bắt cóc tới đây, có cả nam lẫn nữ, đang chuẩn bị tra hỏi."
Phó Cục trưởng nghe Tiểu Vương trình bày cũng không nghĩ nhiều, quay đầu nhìn Thu Hoàn, dò xét hỏi: “Cậu Thu, vụ án này có vấn đề gì không?"
Thu Hoàn nhìn Phó Cục trưởng nhíu mày, miệng kín như bưng.
Cô gái mà vừa rồi anh ta nhìn thấy là Lê Tiểu bên cạnh Thương lão đại nhỉ?
Đám bắt cóc? Thú vị đây!
Không lâu sau, Thu Hoàn rời khỏi Cục Cảnh sát.

Phó Cục trưởng thì đứng ở cửa ngẫm lại vẻ mặt của anh ta.

Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm phá án qua lời khai và nét mặt, ông ta cảm thấy...!vụ án bắt cóc này không đơn giản!
Thế nên, Phó Cục trưởng vỗ đùi, dặn dò với Tiểu Vương đang rập khuôn phía sau: “Đi đi, tách đám bắt cóc đó ra tra hỏi riêng từng người.

Người báo cảnh sát cũng phải tra hỏi.


Nếu có người không chịu phối hợp thì cứ tạm giam ba ngày trước đã! Phải rồi, bảo ban điều tra nhanh chóng điều tra tài liệu về họ, lấy đưa tôi xem!"
...
Trong phòng tra hỏi, đám người Lê Tiếu Lê Thiếu Quyền, và bốn viên cảnh sát ngồi đối diện.
Lúc này, điều tra viên dày dặn kinh nghiệm nhìn ghi chép báo cảnh sát trong tay với sắc mặt kỳ lạ, gỗ bàn hỏi: “Ai là người báo cảnh sát?"
Ông ta phá án bao nhiêu lần, vẫn chưa thấy qua vụ án bắt cóc quái gở thể này.
Cô gái sợ hãi ngẩng đầu lên, giọng run run: "Dạ, là tôi."
Viên cảnh sát liếc nhìn cô: “Cô có quan hệ thế nào với người bị bắt cóc?"
"Anh ấy là bạn trai tôi."
"Tôi không có quan hệ gì với cô ta."
Hai giọng nói vang lên cùng lúc, là cô gái và Lê Thiếu Quyền.
Viên cảnh sát chỉ Lê Thiếu Quyền, cảnh cáo: “Không có hỏi cậu, không được mở miệng."
Một thoáng im lặng, điều tra viên lại hỏi: “Cô và người bắt cóc là anh em?“.
Có trời mới biết đây là vụ bắt cóc bất thường gì.

Em gái báo cảnh sát tự nhận bị bắt cóc, rốt cuộc kẻ bắt cóc là anh cô ta.

Nhưng người bị trói lại là một chàng trai khác nữa.
Nhất là khi cảnh sát trang bị đầy đủ đến chung cư, chẳng những cửa mở, cả người bắt cóc cũng nằm bên chân một cô nàng xinh đẹp.

Tình huống rối ren, không biết còn tưởng phim truyền hình kịch tính đại nghĩa diệt thân nào đó!.