Ánh mắt sâu xa của Thương Úc rơi trên gương mặt đang cười nhạt của cô, môi mỏng phả khói trắng.

Trong khói mù lượn lờ, dáng vẻ anh lười biếng lại tùy ý.
Hút xong một điếu, anh đứng dậy dẫn Lê Tiếu xuống phòng ăn ở tầng một ngầm.
Phòng ăn trang nhã thoải mái.

Trước bàn ăn vuông bằng cẩm thạch hoa văn, họ ngồi đối diện nhau.
Lê Tiếu thấy đồ ăn trên bàn đã dọn xong, nhìn xung quanh rồi hỏi: “Là ai nấu những món này?"
Từ lúc cô vào cửa đến giờ đều không hề thấy bóng dáng người giúp việc.
Vì thế tuy biệt thự này của anh mang phong cách hiện đại, nhưng cứ trống trải không có khói lửa.
Thương Úc nâng ly rượu trong tay uống một ngum: “Phòng công tác của người giúp việc ở tầng ba ngầm."
Lê Tiếu hiểu ra, gất đầu, không hỏi thêm.

Hai người bắt đầu lắng lặng dùng bữa.

...
Ăn xong, Lê Tiếu dựa vào lưng ghế, liếc nhìn người đàn ông anh tuấn cao quý ở đối diện, hỏi: “Diễn gia, bao giờ ba anh đến Nam Dương?"
"Mấy ngày nữa thôi." Thương Úc ngước mắt, môi hiện ý cười nhạt: “Sốt ruột à?“.
Lê Tiếu hất cằm, có vẻ khá phiền não: "Phải, sốt ruột chứ.

Nếu vẫn chưa từ hôn được thì trong lòng không yên."
Thương Úc híp mắt lại, ý cười nhạt đi: “Vì không thích Thương Lục hay đơn thuần vì không thích mối hôn sự này?"
"Đều không thích." Lê Tiếu không hề che giấu sự ghét bỏ của mình đối với hôn sự này, còn phiền muộn làu bàu: “Làm chậm trễ chuyện tôi hẹn hò!"
Câu nói sau cùng cô hạ thấp giọng, không chắc Thương Úc có nghe hay không, nhưng đề tài đến đây thì ngừng.
Hai giờ chiều mưa ngoài cửa đã ngừng.

Thương Úc sắp xếp Lưu Vân đưa Lê Tiếu xuống núi.
Núi Nam Dương mát mẻ sau mưa, khiến tinh thần người ta sảng khoái.
Lê Tiếu lên xe trước cửa biệt thự.


Cùng với xe lăn bánh, biệt thự Nam Dương nổi tiếng là hòn ngọc trong núi cũng đần khuất khỏi tầm mắt.
...
Về nhà họ Lê, Lê Tiểu vào cửa liên thấy Lê Quảng Minh đi lại trong phòng khách, còn Đoàn Thục Viện cũng ngồi bên cạnh thở dài.

Tóm lại sắc mặt ai cũng khá tệ.
Cô đút tay vào túi quần, đứng ở cửa phòng khách, dựa vào tường: “Ba mẹ à, đã xảy ra chuyện gì thể?"
Lê Quảng Minh sợ hết hồn, thu lại nét mặt lo lắng, cười vui vẻ nhìn Lê Tiếu: “Con gái yêu về rồi, mưa thế này mà chạy đi đâu, xe cũng không thèm lái."
"Con đi dạo bên ngoài thôi."
Dứt lời, Lê Tiếu nhìn về phía Đoàn Thục Viện, tặc lưỡi đi đến cạnh bà ngồi xuống: “Mẹ, sao cứ thở dài thườn thượt thể"
Đoàn Thục Viện lắc đầu, ôm vai Lê Tiểu vỗ nhẹ: “Bé cưng à, còn không phải mẹ đau lòng cho con sao!"
"Con làm chuyện gì khiến mẹ đau lòng?" Lê Tiếu kinh ngac hỏi ngược lại, nhạy bén nhận ra hôm nay họ rất lạ.
Lúc này, Lê Quảng Minh đứng sau sofa, chống hai tay lên lưng ghế, sâu kín nói: “"Vừa rồi ba mẹ nhận được thông báo, ba ngày sau ông cụ Thương sẽ đến Nam Dương."
“Từ hôn sao?" Lê Tiểu híp mắt, nhàn nhạt đáp lại: “Thể thì tốt quá, nhanh chóng từ hôn cũng sẽ không làm chậm trễ chuyện Thương Lục tìm người mới."
Nghe thấy thế, Lê Quảng Minh và Đoàn Thục Viện trố mắt nhìn nhau, nghiêm túc suy tính một việc.

Với căn bệnh kín kinh thiên động địa của Thương Lục thì cậu ta còn có tư cách tìm người mới sao?
Sau một hồi yên ắng, Lê Tiểu tự ý lên tầng.
Ở nơi ba mẹ không nhìn thấy, cô lặng lẽ nhếch môi, gương mặt vui thích.
Trước đó cô mới hỏi qua Thương Úc, không ngờ vừa về nhà, chuyện ông cụ Thương đến Nam Dương đã định rồi..