Edit: Hà Thu
Đêm ngày ba mươi Tết, Thái tử cùng Thái tử phi ở tại cung điện phía Tây bên trong Cam Lộ điện.
Hôm nay hắn bôn ba đi đường dài, ở trên xe ngựa cũng đã tranh thủ xem một ít tấu chương.

Mệt nhọc hết nửa ngày, nhưng lúc này hắn vẫn không cảm thấy buồn ngủ chút nào.
Uất Trì Việt biết rõ bệnh của Trương hoàng hậu vô cùng nguy kịch, gần như là vô phương cứu chữa.
Đời trước cho dù hắn không thân cận với đích mẫu lắm, nhưng Hoàng hậu đối với hắn vẫn là ân trọng như núi, hắn cũng luôn vắt hết sức lực để đi tìm y quan, phái sứ giả đi khắp nơi tìm kiếm danh y tốt, thậm chí ngay cả thầy thuốc tới từ Tây Vực cũng triệu kiến tới cung thử qua.

Nhưng tất cả mọi người khi khám bệnh đều lắc đầu giống nhau, chỉ nói là thuốc với kim châm thông thường khó cứu được.
Sống lại một đời, hắn có thể thay đổi rất nhiều chuyện, nhưng hắn vẫn lực bất tòng tâm khi đối diện với bệnh tình của đích mẫu.

Hắn nhớ tới từng chuyện nhỏ nhặt nhất khi bản thân còn đang thời niên thiếu lúc còn ở trong Cam Lộ điện, chỉ cảm thấy trong ngực mắc nghẹn đến khó chịu.
Uất Trì Việt sợ đánh thức Thái tử phi, nên dù bản thân khó ngủ nhưng cũng không dám động đậy trở mình.
Nhưng thực tình hắn lại không biết Thẩm Nghi Thu cũng mất ngủ, bệnh tình của Trương hoàng hậu giống như một tảng đá lớn đè nặng vào tim nàng vậy.
Hai người đều mang tâm sự, nhưng đều không muốn để đối phương biết được.

Chẳng biết trôi qua bao lâu, mới chậm rãi nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Có lẽ là do ban ngày nghĩ nhiều về cái gì thì ban đêm sẽ mơ về cái đó.

Trong thoáng chốc, Uất Trì Việt cảm thấy thân thể nhẹ bẫng như không, lơ lửng bay vào một gian cung thất.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn tấm biển trên đầu cửa, chỉ đáng tiếc là nó lại mơ hồ không thể nhìn rõ.
Uất Trì Việt cảm thấy rất kì quái, cố gắng kiềm chế nỗi bất an trong lòng lại, bay xuyên qua tấm rèm trúc cuốn cao rồi đi vào trong điện.

Bên trong điện rường cột trạm trổ, màn gấm trùng điệp, rèm cửa bình phong đều tinh xảo thanh khiết, nơi đây đương nhiên là Cam Lộ Điện của Trương hoàng hậu.
Nhóm cung nhân nội thị đi tới đi lui xung quanh hắn, nhưng lại giống như không trông thấy hắn nên cũng chẳng ai tới hành lễ vấn an.
Bọn hắn có người bưng bàn bê bát, có người mang theo hộp cơm, người thì bưng bầu rượu tới.

Không biết là bưng lên bao nhiêu sơn hào hải vị mỹ thực quý hiếm để lên trên bàn.

Mắt thấy đã không còn chỗ để thêm nữa, bọn hắn liền xếp chén đĩa chồng chất lên nhau.

Trong chốc lát đã xếp cao lên hai ba tầng.
Tuy thức ăn thịnh soạn nhiều như thế, nhưng đũa ngọc thì chỉ có một đôi.

Đuôi đũa khắc phượng hoàng, đường vân bên trong dát vàng khảm kim.

Uất Trì Việt nhìn thấy đôi đũa ngọc này mới nhớ ra, tối nay là giao thừa.

Hắn cùng tiểu Hoàn mới chạy tới đây cùng Hoàng hậu ăn Tết.

Vừa nghĩ tới đây, bên tai đã loáng thoáng nghe thấy âm thanh pháo nổ.

Hắn nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy khắp nơi đều được giăng đèn kết hoa, không khí vô cùng tưng bừng náo nhiệt.
Trái tim của hắn bỗng nhiên đập lỡ một nhịp.


Tiểu Hoàn đi đâu rồi? Bọn hắn không phải vẫn đi cùng nhau sao?
Uất Trì Việt vội vàng quay đầu nhìn lại, đã thấy sau lưng có một khoảng sương mù mông lung.

Hành lang, cây cối trong vườn đều biến mất trong làn sương mờ.

Hắn kêu to một tiếng "tiểu Hoàn", thế nhưng không có ai trả lời hắn.
Hắn nhấc vạt áo bào lên định bay ra ngoài tìm nàng, nhưng còn chưa bước được một chân ra khỏi điện, đã có hai cung nhân khác đi vào bên trong, vẻ mặt đều ôn hòa hiền lành.

Hắn suy nghĩ một chút, liền nhớ ra đây là cung nhân bên trong Thừa Ân điện.

Hai người này hình như cũng giống những cung nhân khác ở trong điện, tựa hồ như hoàn toàn không nhìn thấy hắn.
Uất Trì Việt lớn tiếng gọi bọn họ.

Hai người cuối cùng cũng nhìn thấy hắn, liền dừng bước lại.
- Thái tử phi ở đâu?
Hắn hỏi.
Hai người quay đầu nhìn nhau, một người trong đó nói:
- Thái tử phi? Nơi này là tẩm cung của Hoàng hậu, không có Thái tử phi nào hết.
Uất Trì Việt thầm nghĩ quả nhiên đây chính là Cam Lộ điện, lại càng cảm thấy hoang mang hơn:
- Thái tử phi đã không có ở đây, vậy vì sao các người lại ở chỗ này?
Thần sắc của vị cung nhân kia hình như còn kinh ngạc hơn hắn:
- Nô tỳ là cung nhân của Hoàng hậu nương nương, đương nhiên là phải ở bên người của nương nương.
Uất Trì Việt nhớ tới đích mẫu, lập tức hỏi:
- Vậy tại sao chưa thấy Hoàng hậu nương nương đâu?
Người cung nhân kia cười cười, chỉ tay về phía sau lưng hắn:
- Đang ngồi bên trong đại sảnh kia không phải sao?
Uất Trì Việt xoay người xem xét, quả nhiên thấy một phụ nhân mặc áo gấm đang ngồi ngay thẳng trước thư án.

Trong tay cầm đũa ngọc, không phải Trương hoàng hậu thì là ai?
Hắn bước nhanh về phía trước hỏi:
- Mẫu hậu có nhìn thấy tiểu Hoàn của cô không?
Trương hoàng hậu mỉm cười, dùng đũa ngọc gõ vào cái bát trước mặt:
- Tiểu Hoàn nào ở đây? Nơi này cũng có không ít, ngươi thử tìm xem cái ngươi muốn là cái nào?
Uất Trì Việt lúc này mới nhớ người bên ngoài không biết được nhũ danh của nàng, vội vàng nói:
- Mẫu hậu, người nhi tử muốn tìm chính là Thái tử phi.
Trương hoàng hậu cười nói:
- Thái tử cùng Thái tử phi đi tới Hoa Thanh cung ăn Tết rồi, ngươi muốn tìm bọn hắn thì cưỡi ngựa đi là được.

Cũng chỉ có hơn mấy chục dặm đường thôi, nhưng mà sợ tới được chỗ ấy thì buổi tiệc cũng đã tàn rồi.
Uất Trì Việt cảm thấy hoảng hốt:
- Mẫu hậu nghe không hiểu lời nhi tử nói sao?
Trương hoàng hậu nói:
- Lời của ngươi nói, ta làm sao cũng nghe không hiểu.
Dứt lời liền mỉm cười với hắn.

Uất Trì Việt không hỏi ra được gì, đành phải hành lễ nói:
- Xin mẫu hậu thứ lỗi cho nhi tử không tiếp được nữa.

Bây giờ nhi tử phải đi tìm Thái tử phi trước, sau đó sẽ tới phụng dưỡng mẫu hậu sau.
Trương hoàng hậu phất phất tay với hắn:
- Đi đi, đều đều hết đi.

Không cần ở cùng ta làm gì.
Trong lòng Uất Trì Việt chua xót.

Nhưng bây giờ tiểu Hoàn đi lạc rồi, hắn phải đi tìm ngay lập tức.

Nghĩ xong hắn liền đứng dậy.
Hắn xoay người, đã thấy có một người đang từ ngoài cửa đi vào, trong tay bưng một hộp gỗ xà cừ màu đỏ khảm ngọc trai.

Chính là Tố Nga bên người Thẩm Nghi Thu.
Tố Nga thấy hắn, liền đứng lại hành lễ:
- Nô tỳ thỉnh an Thánh nhân.
Uất Trì Việt nghe thấy nàng gọi mình là "Thánh nhân", càng cảm thấy nghi ngờ hơn, nhưng cũng không có thời gian vặn hỏi, chỉ nói:
- Nương tử đâu rồi?
Tố Nga nói:
- Không phải vừa rồi Thánh nhân mới nói chuyện cùng với nương tử sao?
Uất Trì Việt ngạc nhiên, lập tức xoay người lại xem xét thì đã thấy, Trương hoàng hậu lúc nãy còn ngồi trước án, bây giờ đã biến thành Thẩm Nghi Thu.
Hắn vội vàng đi tới:
- Tiểu Hoàn, sao nàng lại ở đây?
Thẩm Nghi Thu giương mắt nhìn hắn:
- Thiếp không ở Phượng Nghi cung thì còn có thể đi nơi nào khác?
Uất Trì Việt không rõ nội tình:
- Đây không phải là Cam Lộ điện sao?
Thẩm Nghi Thu nói:
- Cam Lộ điện? Đó chẳng phải là tẩm điện của mẫu hậu sao? Mười mấy năm trước đã đổi thành Thúy Vi viện, đó là chỗ bây giờ Hà quý phi đang ở.

Thánh nhân không nhớ sao?
Uất Trì Việt không hiểu ra sao:
- Hà quý phi? Là Hà Uyển Huệ?
Thẩm Nghi Thu cũng mang vẻ mặt hoang mang:
- Tất nhiên chính là nàng, trong cung còn có Hà quý phi nào khác sao?
Nàng ngừng một chút lại nói:
- Không phải tối nay Thánh nhân cùng Quý phi và Thái tử ở lại Ly Sơn sao? Một nhà các người ăn Tết vui vẻ như thế, vì sao còn tới đây quấy rầy sự thanh tịnh của thiếp?
Uất Trì Việt nói:
- Thái tử...
Thẩm Nghi Thu cười yếu ớt một tiếng, cúi đầu, chỉ lo uống rượu của mình, không để ý đến hắn nữa.

Uất Trì Việt tiến lên đoạt lấy chén rượu bằng vàng trong tay nàng:
- Nàng có bệnh dạ dày, không thể uống rượu được.
Thẩm Nghi Thu bật cười thành tiếng:
- Thánh nhân hôm nay sao lạ vậy? Người say rồi sao?
Uất Trì Việt nói:
- Ta biết rồi, nhất định là nàng với mẫu hậu cùng nhau giở trò chọc ghẹo ta.
Thẩm Nghi Thu khẽ giật mình:
- Mẫu hậu? Là Trương thái hậu sao? Chẳng phải Trương thái hậu đã về cõi tiên từ ba mươi năm trước rồi sao?
Uất Trì Việt hoảng hốt.
Thẩm Nghi Thu ngẩng đầu lên, lúc này không còn mang bộ dáng khi còn trẻ nữa.

Chỉ thấy dung nhan nàng vô cùng tiều tụy, đuôi mắt tràn đầy nếp nhăn, khóe miệng hơi rủ xuống, bên tóc mai đã có mấy sợi tóc bạc trắng.
Trong lòng Uất Trì Việt bi thương:
- Tiểu Hoàn, đừng trêu đùa ta nữa.

Mau đi về nhà thôi.
Thẩm Nghi Thu thu lại ý cười, nhấc mí mắt lên liếc hắn một chút, hờ hững nói:
- Thánh nhân cứ về nhà mình đi, không cần để ý tới thiếp.
Vừa dứt lời, trong điện bỗng nhiên có tuyết rơi...
Uất Trì Việt chưa kịp suy nghĩ vì sao trong điện lại có tuyết rơi.

Chỉ thấy tiếng bông tuyết nhỏ bay lung tung trong không khí, phủ đầy lên tóc Thẩm Nghi Thu, trên vai, thậm chí cả mi mắt, tất cả đều phủ đầy tuyết.
Nhưng nàng lại giống như một bức tượng người bằng gỗ, không hề nhúc nhích, vẫn ngồi ngay ngắn ở trước bàn ăn như cũ.
Uất Trì Việt bước lên phía trước kéo tay nàng:
- Tiểu Hoàn, chúng ta về nhà thôi.
Bờ môi Thẩm Nghi Thu đã lạnh cóng tới mất đi màu sắc vốn có, da thịt cũng gần như trong suốt, giống như là dùng băng tuyết điêu khắc thành.

Nhưng giọng nói của nàng so với băng tuyết còn lạnh lẽo hơn:
- Nhà? Thiếp làm gì có nhà?
Uất Trì Việt gần như là cầu xin:
- Tiểu Hoàn, đi thôi.
Thẩm Nghi Thu không để ý tới hắn.
Vừa nói chuyện, tuyết cũng đã tích tụ được hơn một thước, chuẩn bị lấp kín nàng.
Uất Trì Việt không quan tâm gì nữa mà tiến lên ôm lấy nàng.

Nhưng Thẩm Nghi Thu lại giống như đã mọc rễ ở nơi này, hắn làm sao cũng không thể kéo được nàng ra.
Thẩm Nghi Thu thở dài:
- Cả đời này của thiếp, chắc là không thể đi được nơi nào nữa rồi.
Uất Trì Việt chỉ cảm thấy trái tim như bị thứ gì đó đập mạnh vào một cái, tâm thần đều chấn động, rồi bỗng dưng giật mình tỉnh lại.
Hắn mở to mắt, phía trước một màu đen kịt, bốn bề yên tĩnh im ắng.

Hắn mờ mịt không biết bản thân đang ở chỗ nào, nhớ lại tình cảnh trong giấc mơ, hắn chỉ cảm thấy tim như bị thắt chặt lại.
Uất Trì Việt ngẩn người hồi lâu, lúc này mới chậm rãi lấy lại tinh thần.

Nhớ lại chuyện tối hôm qua, hắn liền biết bản thân đang nằm yên ổn bên trong gian điện phụ của Cam Lộ điện.
Lúc này hắn mới phát hiện bản thân đang nằm ở ngoài chăn.
Hắn vội vàng đưa tay tìm tòi phía bên cạnh, ngay lập tức sờ thấy mộc cục chăn bông mềm mại đang quấn chặt lấy Thẩm Nghi Thu đã ngủ say.

Trái tim đang thắt chặt của hắn cũng chậm rãi buông lỏng, mồ hôi lạnh trên lưng tuôn ra thành dòng.

Hắn như người vừa sống sót sau tai nạn, vội vàng tiến lại gần ôm chặt cục bông đang quấn quanh người nàng vào trong lòng, thấp giọng gọi một tiếng:
- Tiểu Hoàn.

Trong lúc ngủ mơ, Thẩm Nghi Thu có nghe loáng thoáng tiếng ai đó đang gọi mình.

Cũng muốn đáp lời một tiếng, nhưng làm sao cũng không thể mở miệng được, đành khẽ hừ một tiếng qua mũi.
Uất Trì Việt nghe thấy thanh âm của nàng, càng siết tay ôm chặt nàng hơn.
—————
Uất Trì Việt không biết là bản thân ngủ thiếp đi lúc nào, sáng hôm sau ngủ quên mãi mới tỉnh dậy.

Khi thức dậy trời đã sáng choang, ánh nắng mặt trời xuyên thấu qua khe hở của rèm cửa, chiếu sáng một mảnh trước giường.
Hắn nhớ tới cơn ác mộng đêm qua, trong lòng vẫn cảm thấy sợ hãi.

Hắn lập tức cúi đầu nhìn người trong ngực mình, chỉ thấy hai mắt nàng nhắm nghiền, ngủ đến mười phần say sưa.
Uất Trì Việt quan sát Thẩm Nghi Thu hồi lâu, trưa tim đang đập thình thịch loạn nhịp cũng chậm rãi bình tĩnh trở lại.

Hắn cẩn thận từng li từng tí buông Thái tử phi ra, vén màn gấm lên.

Mặc dù dậy trễ, nhưng vẫn là mất bò mới lo làm chuồng, muốn đi tới đình luyện kiếm một hồi.
Đang muốn khoác áo rời giường, ánh mắt của hắn lơ đãng rơi vào trên gối.

Chỉ thấy trên đầu giường được đặt một chồng quần áo, chất vải trắng tuyết mềm mại, được xếp chỉnh tề ngay ngắn.
Hắn cầm lấy một cái trên cùng, mở ra xem xét.

Là một cái quần khố, chạm tay mềm mại, đúng là loại quần áo mà hắn từng mặc ở kiếp trước.
Chỗ duy nhất không giống, là chỗ góc khuất bên cạnh ống quần có thêu thêm một con vật đen nhánh, đỉnh đầu mọc lên một hình trăng non giống chó săn nhỏ.

Ngoại trừ Thẩm Nghi Thu, còn ai có thể thêu hình con chó con lên quần áo của Thái tử chứ?
Uất Trì Việt vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, lại lấy thêm một cái khác mở ra xem.

Là một cái áo trong, bên trên cũng được thêu hình Nhật tương quân.
Hắn nhìn qua từng kiện quần áo được xếp gọn ở kia, là nguyên một bộ quần áo đầy đủ mặc thường ngày.

Mỗi một thứ đều được thêu hình Nhật tương quân, hoặc đứng hoặc nằm, hoặc nhào lộn ngồi xổm.

Tất cả các tư thế đều không giống nhau.
Hắn ôm đống y phục kia, lại có chút luống cuống tay chân.

Rõ ràng là những vật cực kì mềm nhẹ, nhưng cầm ở trong tay lại mang sức nặng vô cùng.
Đúng lúc này, sau lưng truyền tới thanh âm của Thẩm Nghi Thu:
- Điện hạ có thích không?
Bởi vì nàng vừa tình ngủ, giọng nói cũng có chút mơ hồ không rõ, mang theo một loại ý vị lười biếng mị hoặc.
Uất Trì Việt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nàng đã đứng dậy, che chân ngồi ở trên giường, hai gò má ửng đỏ, tóc đen trải dài trên gối.

Khóe miệng nàng treo lên nụ cười nhạt, núm đồng tiền như ẩn như hiên ở trên má.
Thái tử nhìn kỹ, liền thấy trong mắt nàng có chút tơ máu, chỉ sợ là mấy ngày rồi chưa từng nghỉ ngơi đầy đủ, chỉ một lòng gấp rút may vá.
Hắn cẩn thật đặt chồng quần áo xuống, xoay người ôm chặt lấy Thẩm Nghi Thu:
- Ta thích, nhưng về sau đừng làm như vậy nữa.
Thẩm Nghi Thu bị hắn ôm chặt tới mức không thở nổi:
- Cũng chỉ mất mấy ngày công thôi...
Uất Trì Việt buông nàng ra, kiên quyết lắc đầu:
- Không cho phép làm nữa.

Chỗ quần áo này ta chỉ mặc một lần vào ngày Tết thôi, sau đó sẽ cất đi, như vậy là có thể mặc được cả đời rồi..