Edit: Hà Thu
Hà Uyển Huệ cảm giác được ánh mắt từ bốn phương tám hương đang đổ dồn về phía mình, tựa như từng nhánh mũi tên, muốn đâm lên người nàng vài cái lỗ thủng.
Chỉ vì nàng không quyền không thế, chỉ có thể phụ thuộc, còn bọn họ đều là thiên hoàng quý tộc, kim chi ngọc diệp.

Vì thế bọn họ liền có thể đẩy nàng vào giữa, coi nàng thành trung tâm để công kích sao.
Nàng biết rõ bản thân nên cự tuyệt phần thưởng của Hoàng đế.

Dì là chỗ dựa duy nhất trong cung của nàng, đắc đội với ai cũng không thể đắc tội với bà được.
Nhưng nàng bỗng nhiên nhìn lướt qua Thẩm thị, thoáng nhìn thấy thần sắc cười như không cười của nàng ta, từ trong đáy lòng bỗng dâng lên một cỗ cảm giác cực kì không cam lòng.
Hà gia nhà nàng cũng không phải là gia đình nghèo khó, dựa vào cái gì mà nàng phải chịu kém một bậc? Ngày mai đi săn bắn, những người khác đều có bảo mã danh câu.

Nhất là Thái tử phi, đương nhiên sẽ có con ngựa tốt nhất được tuyển chọn trong chuồng ngựa ở Đông cung.

Chỉ có nàng, chỉ có thể cưỡi ngựa chạy chậm, biến thành trò cười của những người này.
Nàng chần chờ một lát, rồi cúi đầu hạ bái:
- Bệ hạ ban thưởng, từ chối thì bất kính, nhưng nhận lấy thì lại ngại nên thực sự không dám tiếp nhận.
Uất Trì Việt không khỏi nhíu nhíu mày.

Mấy năm gần đây hoàng đế tùy hứng đã thành thói quen, nói chuyện hay làm gì cũng chẳng bao giờ suy nghĩ.

Nhiều ngày qua chỉ soạn nhạc theo hứng, bây giờ lại ban thưởng lại những vật đã từng dùng rồi cho người khác, thực tế có chút không ra thể thống gì hết.

Tuy nói cũng chưa thực sự làm gì quá đáng, nhưng đối với một vãn bối đã nghị định hôn sự lại ân cần nhiệt tình như thế, đúng là già rồi mà còn không nên nết.
Điều làm hắn càng cảm thấy ngoài ý muốn hơn đó là thái độ của Hà Uyển Huệ.

Hắn cho rằng có câu chuyện đàn tỳ bà trước đó, nàng chắc chắn sẽ kiên quyết không nhận.

Ai ngờ ngôn ngữ nói ra lại có chút ý tứ ỡm ờ.

Đến tột cùng là do còn nhỏ chưa hiểu chuyện, hay là ở lâu trong cung mưa dầm thấm đất, bị danh lợi làm mờ con mắt rồi?
Hôm nay có nhiều tôn thất ở đây như vậy, nếu truyền ra ngoài, danh tiết của nàng chắc chắn sẽ bị tổn hại.
Truy cứu căn cơ, việc mẹ đẻ sớm chiều gọi nàng vào cung làm bạn, đúng là không ổn chút nào.
Hắn đang suy nghĩ tìm cách để khuyên nhủ mẹ đẻ, liền nghe thấy Hoàng đế nói:
- Quà ta ban thưởng không được từ chối.


Trẫm bảo ngươi nhận, ngươi phải nhận.
Hà Uyển Huệ lại nửa thật nửa giả từ chối một chút, liền bái tạ thánh ân.

Sau đó quay trở về buổi tiệc, vừa ngước mắt lên, đã thình thình đối đầu với ánh mắt của Thái tử.

Nhìn thấy sắc mặt hắn trầm xuống, hình như có vẻ không hài lòng, trong lòng nàng tự dưng lại cảm thấy thoải mái.
Rượu hết tiệc tan, Hà Uyển Huệ đi theo dì trở về Phương Hoa điện.

Theo thường lệ đang muốn hầu hạ dì đi ngủ, liền thấy Quách hiền phi rút từ trên đầu ra một cây trâm kim tước, đập mạnh xuống bàn trang điểm một cái, nói với cung nhân nội thị:
- Các ngươi đều đều ra ngoài hết cho ta.
Cung nhân nội thị biết Hiền phi đang tức giận, sợ bị vạ lây, từng người từng người nhanh chân chuồn ra khỏi điện.
Không chờ người đi khuất khỏi cánh cửa, Quách hiền phi đã lạnh lùng nói:
- Ngày mai đi săn trở về, ngươi xuống núi về nhà luôn đi.
Mặt mũi Hà Uyển Huệ tràn ngập vẻ kinh ngạc, lập tức quỳ xuống đất, mang theo tiếng khóc nức nở nói:
- A Huệ nơi nào hầu hạ không chu toàn, dì cứ việc đánh mắng, vì sao lại muốn đuổi a Huệ đi...
Quách hiền phi suy nghĩ trong lòng biết sự tình không thể mở miệng, chỉ là nói:
- Chỗ ta không thiếu người hầu hạ.

Sắp ba mươi Tết tới nơi rồi, ngươi cũng nên về nhà đoàn viên với cha nương huynh đệ tỷ muội của ngươi đi, không cần ở lại hầu hạ bà già này nữa.
Trong lòng Hà Uyển Huệ cười lạnh.

Lúc trước chính Hiền phi muốn nàng đi cùng tới Ly Sơn, bảo nàng ở tới qua Tết Nguyên Tiêu mới trở về.

Bây giờ bỗng nhiên thay đổi, nhất định là bởi vì vừa rồi Hoàng đế mới ban thưởng ngựa cho nàng, khiến cho niềm đam mê ăn dấm của bà ấy lại phát tác.
Nhưng lúc này ngay cả nói nàng cũng chưa từng được nói với Thái tử vài câu, cũng chưa được một lần âm thầm gặp mặt.

Cứ thất bại lần trở về như vậy, trong lòng được nhiên không cam tâm.

Nhất định phải nghĩ cách ở lại mới được.
Trong lòng nàng tính toán.

Tuy dì tâm nhãn nhỏ nhen, nhưng lòng dạ cũng không phải là quá cứng rắn.

Nhất định phải lấy sự đáng thương để cầu xin bà mới được.

Đến lúc ngẩng đầu lên, trên mặt nàng đã đong đầy nước mắt.

Nàng quỳ gối tiến lên, ôm lấy đầu gối của Quách hiền phi:
- Coi như dì không thương a Huệ nữa cũng được, nhưng chí ít cũng phải cho a Huệ biết, đến tột cùng là a Huệ đã đắc tội dì chỗ nào, cũng để a Huệ chết được rõ ràng...
Nàng vừa nói vừa khóc, nhưng không phải là kiểu khóc hoa lê đái vũ dành cho nam tử kia, mà là gào khóc thẳng bằng cuống họng, nước mắt rơi như mưa lớn, giống hệt như một đứa trẻ không hiểu chuyện bình thường.
Quách hiền phi nhìn nàng lớn lên từ nhỏ, bây giờ thấy bộ dạng nàng thế này, không khỏi lại nghĩ tới khi nàng còn nhỏ, lúc nào cũng chạy vòng quanh bà rồi ôm lấy đầu gối bà thủ thỉ.

Trong lòng bà mềm nhũn đi ba phần, rồi lại xen lẫn chút tự trách.
Cháu gái đến tột cũng cũng còn là một đứa nhỏ, còn chưa hiểu được chuyện nam nữ, làm sao biết trong đó còn có sự ám muội? Huống chi trái tim nàng lúc nào cũng buộc chặt lên người con trai, chẳng lẽ còn có thể giả được sao?
Chuyện vừa rồi, chắc là bà hiểu lầm.

Chỉ là trẻ nhỏ thích ngựa tốt, không bỏ được cự tuyệt thôi.
Nghĩ đến đây, sự tức giận vừa nãy với nàng lập tức bị bà ném lên chín tầng mây.
Bà lại nghĩ cháu gái đã tận tâm tận lực như thế, còn chưa từng có một lời oán thán mà vẫn hết lòng phụng dưỡng, so với con gái ruột có khi còn thật tâm hơn.

Trong lúc nhất thời lại đau lòng hổ thẹn, đưa tay vuốt tấm lưng run rẩy của nàng:
- Đứa trẻ ngoan, ngươi hiếu thuận với dì, làm sao dì lại không biết? Chỉ là đến tột cùng thì ngươi cũng đính hôn rồi, ở trong Phi Sương điện cũng được vì trong đó không có nam nhân nào khác.

Nhưng ở Ly Sơn này rất nhiều, ánh mắt phức tạp, ngươi ở chỗ này cũng không thích hợp.

Là do dì nghĩ không chu toàn.
Quách hiền phi ngừng một chút lại nói:
- Tạm thời ngươi về kinh thành trước đi.

Đợi dì trở lại đông nội, lại triệu ngươi vào cung, được chứ?
Mặc dù cháu gái hồn nhiên không biết, nhưng tính tình của Hoàng đế bà lại vô cùng rõ ràng.

Để đề phòng vạn nhất, vẫn nên để nàng về trước thì hơn.
Hà Uyển Huệ chần trừ nói:
- Nhưng còn biểu huynh...
Thái tử chính vụ bận rộn, nên thường xuyên lui tới giữa hai nơi là Thái Cực cung và Đông cung.

Hiếm lắm mới đi Bồng Lai cung một lần, cũng chỉ tới thỉnh an đích mẫu với mẹ đẻ thôi.

Làm sao so được với Ly Sơn, ngẩng đầu không thấy cúi đầu lại gặp?
Lúc trước Quách hiền phi đưa cháu gái tới Hoa Thanh cung, cũng là có ý muốn để hai người gặp nhau nhiều hơn.
Nhất thời bà cảm thấy rất khó xử, nhưng rốt cục vẫn là không yên lòng về Hoàng đế, tâm địa cứng rắn nói:
- Tính tình biểu huynh của ngươi, ngươi cũng biết rồi đấy.

Chuyện với Kỳ gia còn chưa chấm dứt, cho dù ngày nào cũng gặp nhau thì như thế nào nữa? Ngươi nghe lời khuyên của dì lần này, trở về khuyên nhủ cha và ông ngươi, hủy bỏ hôn sự với Kỳ gia đi.
Hà Uyển Huệ đỏ mặt nói:
- Nếu hủy bỏ rồi biểu huynh...
Quách hiền phi nói:
- Chỉ cần ngươi hủy được cuộc hôn sự này, ta sẽ đi nói với Thánh nhân, kêu ông hàng chỉ, vẻ vang mà đưa ngươi vào thẳng Đông cung, tất nhiên sẽ không để ngươi phải thấp hơn người ta.

Biểu huynh ngươi trong lòng lúc nào cũng có ngươi, chẳng lẽ còn nói hai lời sao?
Vừa nói vừa tháo từ trên cổ tay ra một đôi vòng ngọc khảm bảo điền kim xuyến, đeo lên tay cháu gái:
- Vừa nãy dì hơi nóng vội nên mới lớn tiếng như thế, là ta không đúng.
Hà Uyển Huệ nín khóc mỉm cười:
- Đúng là chỉ có dì thương a Huệ nhất...
Sáng sớm hôm săn bắn, Uất Trì Việt lại tốn hết một phen công phu để kéo được Thái tử phi ra khỏi giường.

Hai người rửa mặt thay quần áo, dùng xong đồ ăn sáng.

Sau đó liền thấy có mấy tên thái giám dắt theo năm sáu con chó săn, có một con chó săn nhỏ nhìn hơi khác hơn một chút so với mấy con còn lại, được tiểu thái giám kia ôm ở trong ngực, toàn thân đen nhánh bóng loáng, rất là đáng yêu.
Lúc Thẩm Nghi Thu nhìn thấy con chó săn kia, hai mắt bỗng chốc sáng lên, nhưng rồi lại lập tức ảm đạm xuống.
Uất Trì Việt quan sát thần sắc của nàng ở trong mắt, biết nhất định là nàng đang nhớ tới con chó nhỏ mình nuôi hồi bé kia.
Tiểu thái giám kia bất đắc dĩ nói:
- Khởi bẩm điện hạ...nhỏ...!con chó nhỏ này nhất quyết không chịu đeo vòng cổ.
Thẩm Nghi Thu đang thắc mắc tại sao chuyện của một con chó lại phải báo cáo với Thái tử, liền nghe thấy Uất Trì Việt nói:
- Nó luôn luôn tự làm theo ý mình, cứ kệ nó đi.
Thẩm Nghi Thu lập tức hiểu ra:
- Đây là chó con của điện hạ nuôi?
Không đợi Uất Trì Việt trả lời, Nhật tương quân đã nhảy xuống khỏi tay tiểu thái giám, kêu lên mấy tiếng vui mừng rồi nhào vào lòng hắn, dụi dụi mấy cái vào ống quần hắn rồi vung vẩy cái đuôi nhỏ.
Uất Trì Việt vô thức đưa tay mò mẫm phần thắt lưng, sau đó lấy lại tinh thần, sờ sờ cái mũi.
Tiểu thái giám nhìn thấy liền hiểu ý, đưa ra mấy miếng thịt hươu khô.

Uất Trì Việt nhận lấy, thuần thục đùa chó săn nhỏ:
- Vái chào Thái tử phi đi.
Chó săn nhỏ kêu lên hai lần, không tình nguyện mà chồm người tới, đưa hai chân trước lên rồi giật giật.
Thẩm Nghi Thu không khỏi âm thầm kinh ngạc.

Đời trước nàng chưa bao giờ thấy Thái tử thả chim nuôi chó bao giờ, chứ đừng nói là tự mình chăm sóc như thế này.

Uất Trì Việt ném một miếng thịt khô tới cho Nhật tương quân, đắc ý nhìn về phía Thái tử phi:
- Thế nào?
Thẩm Nghi Thu dở khóc dở cười:
- Điện hạ là đang nuôi trẻ nhỏ chứ không phải chó săn đâu.
Uất Trì Việt khẽ giật mình, ngượng ngùng nói:
- Nó cũng sẽ đi săn.
Thẩm Nghi Thu nhìn con chó con kia một hồi, rốt cục vẫn không nhịn nổi mà ngồi xổm xuống, gãi gãi vài cái vòng quanh cổ nó, thủ pháp mười phần thành thạo.
Nhật tương quân kêu lên một tiếng, nằm ngửa mặt lên trời, phô cái bụng ra.
Thẩm Nghi Thu nhẹ nhàng vu0t ve bụng của chó săn nhỏ:
- Ngoan.
Chó săn nhỏ híp mắt lại hưởng thụ, phát ra tiếng rên ư ử.
Uất Trì Việt trợn mắt há hốc mồm.

Hắn đút cho Nhật tương quân không biết bao nhiêu cân thịt khô, nó mới nằm ngửa để lộ ra cái bụng.

Không nghĩ Thái tử phi chỉ cần đưa tay gãi hai cái, chó con này đã nịnh nọt như thế, đúng là khiến cho lòng người chua xót.
Thẩm Nghi Thu ngẩng đầu lên hỏi:
- Nó tên là gì?
Uất Trì Việt nói:
- Không có tên gì cả, một con chó con thôi, đặt tên để làm gì.
Thẩm Nghi Thu nhăn mũi không hài lòng, lại muốn tới vu0t ve đầu của nó.
Uất Trì Việt đột nhiên căng thẳng, vươn tay ngăn nàng lại:
- Bẩn lắm đấy, đừng sờ.
Nói rồi liền sai thái giám ôm chó đi:
- Chăm sóc tốt cho nó, tới khu vực săn bắn thì thả ra.
Thẩm Nghi Thu biết hắn xưa nay mắc bệnh sạch sẽ, nên cũng không tính toán với hắn.

Nàng đưa tay vào chậu nước thơm cung nhân bưng tới rồi rửa sạch lại tay.
Uất Trì Việt nhìn thấy thời gian đã không còn sớm, liền mệnh cho người hầu chuẩn bị xuất phát đi tới bãi săn.
Đi đầu là một đội thân vệ mặc áo giáp đen, eo đeo bội đao, cưỡi hắc mã đi phía trước dẫn đường.

Thái tử cùng Thái tử phi đi song song với nhau, phía sau là một đám cung nhân nội thị.

Còn phía sau nữa là một đội thả ưng dắt chó, mang theo những con chó săn đã được huấn luyện tốt nhất, cuối cùng là một đại đội thị vệ hộ giá.
Thẩm Nghi Thu mới học được cách cưỡi ngựa không lâu, điều khiển cũng có chút khó khăn.

Uất Trì Việt vốn muốn gọi nàng cưỡi ngựa chung với mình, nhưng Thẩm Nghi Thu nói làm như vậy trước mặt bao nhiêu người không được hay lắm.
Thái tử không thuyết phục được nàng, chỉ có thể để nàng cưỡi con ngựa Ngọc Thông của mình.
Một đoàn người trùng trùng điệp điệp đi hướng về phía trên núi..