Sau khi từ Bách Hoa yến trở về, Ngô Ưu càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp.

Nàng luôn cảm giác mình dường như đã quên mất cái gì đó, nhưng trái lo phải nghĩ cũng không thể nhớ được, chỉ có thể từ bỏ.

Tình huống hôm nay hoàn toàn bất đồng với những gì nàng dự đoán, nam phụ thế nhưng không xuất hiện ở Bách Hoa yến như trong cốt truyện, nhưng mà đạo tặc ám sát lại thật sự lên sân khấu.

Nằm ở trên giường, Ngô Ưu có chút mê mang, kỳ thật bản thân nàng hẳn sớm nên nghĩ đến, sự xuất hiện của nàng sẽ trở thành biến số.

Bởi vì nguyên chủ Ngô Ưu căn bản không thể sống đến lúc này.

Nói đến lúc này, Triệu Thanh Tử còn chưa bắt đầu giải quyết ta, cũng không biết rốt cuộc nàng nghĩ thế nào về ta.

Nhớ lại trước đây, nàng vì muốn bảo mệnh nên mới nói những lời cảm thấy thẹn như vậy.

Kỳ thật, khi Ngô Ưu hồi tưởng lại, nàng cũng xấu hổ đến mức ngón chân co quắp lại.

Nàng vén chăn lên che lại nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt xinh đẹp, dường như làm như vậy thì có thể vùi lấp đi những cảm xúc xấu hổ đó.

Sau khi bình tĩnh lại, nàng bắt đầu nhớ lại tình tiết trong nguyên tác, hiện giờ Bách Hoa yến đã qua, chi tiết quan trọng tiếp theo hẳn là Mạc Tử Ý lên sân khấu.

Nhưng mà Mạc Tử Ý còn lâu mới xuất hiện.

Nếu như cốt truyện không có gì thay đổi, thì mùa xuân năm sau nàng ấy mới có thể xuất hiện.

Ấn theo tình huống ở Bách Hoa tới xem, sự xuất hiện của nàng có thể thay đổi một phần cốt truyện, có một số việc sẽ xảy ra theo cách khác.

Trằn trọc trở mình nhưng vẫn không ngủ được, Ngô Ưu dứt khoát xuống giường, nàng đứng dậy tùy tiện khoác thêm áo ngoài, cầm theo đèn lồng đi tới phòng bếp.

Đây là thói quen ở kiếp trước của Ngô Ưu.


Mỗi khi nàng không thể ngủ được thì sẽ muốn ăn chút gì đó, cũng không phải là đói bụng, chỉ là miệng thèm mà thôi.

Ban đêm càng rét lạnh hơn, Ngô Ưu nhịn không được siết thật chặt áo ngoài khoác ở trên người, nhìn xung quanh tối đen, ngẫu nhiên còn có gió thổi qua, khiến cho lá cây rung lên xào xạc.

Bị hoàn cảnh này ảnh hưởng, Ngô Ưu không biết vì sao lại bắt đầu nhớ tới mấy bộ phim kinh dị mà nàng đã từng xem ở hiện đại.

Đột nhiên, Ngô Ưu cảm thấy sợ hãi, nàng quyết đoán từ bỏ ý định đi đến phòng bếp, xoay người đi trở về.

Khi đi, nàng còn cẩn thận từng bước một, luôn cảm giác có người đi ở đằng sau nàng.

Trong lòng càng thêm sợ hãi, Ngô Ưu liền đi nhanh hơn.

Khi đi ngang qua một cái bậc thang, nàng không cẩn thận trượt ngã, nằm sấp trên mặt đất.

Đèn lồng trong tay văng có chút xa, Ngô Ưu đứng dậy xoa cái đầu gối đau nhức vì bị ngã, lại nhặt đèn lồng lên, nàng ngẩng đầu phát hiện trên thân cây phía trước giống như có bóng người mặc y phục màu trắng.

Da đầu nàng tức khắc tê dại, nàng dụi mắt lại phát hiện trên cây chẳng có gì cả.

Nội tâm vô cùng kinh hoảng, Ngô Ưu không bao giờ muốn ở đây lâu thêm nữa, vì thế chạy nhanh trở về phòng.

Đóng cửa lại, Ngô Ưu thắp lên toàn bộ ánh nến trong phòng, lúc này mới tìm về một chút cảm giác an toàn.

Lúc này thật sự không ngủ được, nàng nhớ tới một loạt hành động vừa nãy của bản thân, Ngô Ưu có chút dở khóc dở cười, cảm thấy chính mình thật sự là quá mức nhát gan.

Bỏi vì nhàm chán cho nên nàng cầm giấy bút muốn vẽ tranh chơi, nhưng mà nên vẽ cái gì mới tốt đây?
Trong đầu nàng đột nhiên hiện lên hình bóng của Triệu Thanh Tử, là Triệu Thanh Tử ở hội đèn lồng năm trước trong trí nhớ của nguyên chủ.

Nàng ấy một thân bạch y, ngồi ở trên xe lăn, rũ mi cười nhạt, dường như ánh sáng của những ngọn đèn dầu trên đường đều không chiếu đến đôi mắt nàng ấy.


Ngô Ưu chấp bút, dựa theo hình bóng trong trí nhớ mà vẽ, nàng vẽ cực kỳ nghiêm túc.

Đáng tiếc, hình bóng trong đầu là một người khác, dưới ngòi bút lại là một vẻ khác.

Nhìn "đại tác phẩm" của mình, nàng không khỏi bật cười.

Đây là trò xiếc gì đây! Một thiếu nữ xinh đẹp còn sống sờ sờ bị nàng vẽ thành con ma lem tay chân dài ngắn không cân đối.

Không biết cái đồ quỷ này nằm ở trang nào trong Sơn Hải Kinh [1].

[1] Sơn Hải Kinh (山海经): là một cuốn sách cổ của tổng hợp về, và các sinh vật huyền bí
Ta cũng không tin! Ta còn không vẽ được dáng người!
Có lẽ buồn chán thật sự là một căn bệnh, Ngô Ưu thật sự bắt đầu nổi lên hứng thú ganh đua cùng hội họa.

Nàng vẽ hết bức này đến bức khác, trên mặt đất đều là tác phẩm thất bại của Ngô Ưu.

Có lẽ là tiêu phí quá nhiều tinh lực, mí mắt của Ngô Ưu bắt đầu sụp xuống, đầu cũng gục xuống từng chút, rốt cuộc vẫn là chịu đựng không nổi, nằm ở trên bàn ngủ rồi.

Không lâu sau khi Ngô Ưu ngủ say, cửa đột nhiên bị người từ bên ngoài mở ra, Vân Cô ôm Triệu Thanh Tử đi đến.

Triệu Thanh Tử thật sự là người nói được làm được, nàng nghĩ đến cái gì thì sẽ lập tức hành động.

Tỷ như nói nàng đột nhiên muốn gặp Ngô Ưu, hôm nay muốn gặp thì hôm nay lập tức tới.

Nói đến cũng kỳ quái, rõ ràng ban ngày nàng và nàng ấy mới cùng nhau tham dự Bách Hoa yến.

.


đam mỹ hài
Vân Cô ôm Triệu Thanh Tử đến ghế ngồi bên cạnh Ngô Ưu, sau đó xoay người lui ra ngoài, cũng tri kỷ đóng cửa lại.

Triệu Thanh Tử cẩn thận nhìn người ngủ say trên bàn.

Bởi vì nàng ấy nghiêng đầu ngủ, cho nên Triệu Thanh Tử có thể nhìn thấy rõ ràng vết mực trên mặt Ngô Ưu.

Trong mắt nàng nhiễm ý cười, muốn lau cho nàng ấy, nhưng lại sợ đánh thức nàng ấy, vì thế chỉ có thể từ bỏ.

Nhìn trên mặt đất tất cả đều là mấy cục giấy vo tròn, trên bàn cũng có không ít, nàng cầm lấy một cái rồi mở ra, suýt chút nữa nhịn không được cười ra tiếng, nàng ấy rốt cuộc đang vẽ thứ gì thế này.

Sau đó nàng nhìn kỹ, đồ vật trong bức tranh giống như ngồi trên xe lăn, nàng tức khắc liền cười không nổi, này không phải là vẽ ta sao...!
Nàng lắc đầu, nhớ tới cảnh tượng vừa rồi nhìn thấy ở trên cây, không nghĩ tới tiểu bá vương nổi danh kinh thành không sợ trời không sợ đất, thế nhưng sẽ sợ ma.

Nàng đổi thành tư thế nằm sấp trên bàn giống như Ngô Ưu, khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức Triệu Thanh Tử có thể nghe thấy tiếng thở đều đều của Ngô Ưu, Triệu Thanh Tử nhịn không được lại nhích về phía trước thêm một ít.

Chỉ là đơn giản nhìn nàng ấy như vậy, trong lòng nàng liền dâng lên cảm giác thỏa mãn.

Lông mi của thiếu nữ nhỏ dài, hai tròng mắt nhắm chặt, miệng còn vẫn luôn mấp máy, giống như đang nói cái gì đó?
Nàng rón rén lại gần, nghe được: "Sườn heo kho tàu đừng chạy...!Ta chỉ gặm một miếng, chỉ một miếng thôi!"
Người này thật đúng là...đáng yêu không thể tưởng được.

Người thương gần trong gang tấc.

Nếu sau này có thể làm bạn dài lâu như nhân gia bình thường thì thật sự tốt quá, nàng nhịn không được duỗi tay muốn chạm vào gương mặt nàng ấy.

Mọi chuyện đang trôi chảy, giọng nói của Vân Cô truyền tới: "Tiểu thư cần phải đi, đi quá lâu thì sẽ dễ dàng bị thiếu gia phát hiện."
Nàng có chút kinh hoảng thu tay về, thẳng sống lưng, "Đã biết, đi thôi."
Vân Cô nhẹ nhàng mở cửa, bế lên Triệu Thanh Tử rồi biến mất ở trong bóng đêm.

Nhưng mà Vân Cô quên đóng cửa lại trước khi rời đi, mà đối diện với cửa chính là Ngô Ưu đang ngủ mơ.

Bởi vì cửa mở nên nàng bị gió lạnh thổi suốt một đêm, Ngô Ưu bị cảm y như dự đoán.

"Hắt xì!", Ngô Ưu hít hít cái mũi, nàng cảm thấy bản thân gần đây thật sự có chút xui xẻ.


Hôm qua bị thích khách cắt vào tay, không những buổi tối bị té ngã một cái, mà sau khi ngủ một giấc còn để bản thân bị cảm...!
Nhưng mà nàng rõ ràng đã đóng cửa, vì sao sáng nay lại mở ra? Lại nghĩ tới hôm qua nàng nhìn thấy cái bóng trắng mông lung, Ngô Ưu run run, trên đời này làm gì thật sự có ma đúng không? Nàng lại nghĩ tới bản thân cũng xuyên qua đây, ý nghĩa một mặt nàng cũng là quỷ hồn.

Càng nghĩ càng sợ hãi, Ngô Ưu quyết định không dọa mình nữa, nàng quấn chặt cái chăn trên người một chút, phân phó hạ nhân đi nấu một chén canh gừng.

Một chén canh gừng xuống bụng, Ngô Ưu cảm giác thoải mái hơn rất nhiều.

Cảm giác "thân kiều thể nhược" như vậy hoàn toàn không phù hợp với tính cách của nguyên chủ.

Bởi vì cảm thấy thẹn, Ngô Ưu cũng không có để nha hoàn thu thập mấy cục giấy vương vãi trong phòng.

Hiện giờ nàng đã cảm giác tốt hơn chút, cho nên muốn chỉnh lý bản thân.

Nàng mang giày rồi xuống giường, nhặt từng cục giấy một lên.

Đột nhiên, nàng nhớ tới nàng còn chưa xem tờ giấy mà hôm qua bệ hạ đưa cho, không biết nội dung trên đó có giống như lời Triệu Thanh Tử nói hay không.

Rốt cuộc nhớ tới những gì mình quên, hình như sau khi nàng đưa tờ giấy cho Triệu Thanh Tử thì quên lấy nó lại, chỉ lo đưa dao găm.

Dù sao cũng không phải chuyện gì quan trọng, không có thì không có đi.

Hiện giờ cũng chỉ có nửa năm trước thời điểm diễn ra tình tiết tiếp theo, nàng có thể lợi dụng khoảng thời gian này tiếp xúc với vai ác trước.

Bấm đốt ngón tay tính toán ngày tháng, Ngô Ưu phát hiện sinh nhật của nguyên chủ vậy mà lại cùng ngày với nàng, chỉ còn có một tháng thì sẽ tới.

Tìm tòi ký ức trong đầu, hình như lần này phụ thân của nguyên chủ sẽ trở về tổ chức sinh nhật cho nữ nhi.

Trong mắt hiện lên vài phần u sầu, trong lòng Ngô Ưu còn chưa chuẩn bị tốt để gặp mặt Ngô Chiêm.

Nói chính xác là, nàng thật sự không biết nên làm sao đối mặt với người thân duy nhất của nguyên chủ.

Quên đi, đến lúc đó rồi nói sau..