Ngô Ưu ngồi ở trên nóc nhà ngắm nhìn mọi người đi lại trên đường phố, thật sự thì hiện tại bá tánh đã không còn sợ nàng như lúc trước, bởi vì sau khi nàng xuyên vào quyển sách này, nàng cũng chưa từng làm gì xấu với bọn họ cả.
Chỉ là Ngô Ưu đã quen ngồi trên nóc nhà, hiện tại đã rất khó sửa.
Ở chỗ cao có thể nhìn thấy nhiều phong cảnh hơn, ban đầu Ngô Ưu luôn nhìn thế giới này từ góc độ người ngoài, nhưng hiện giờ nàng cũng đã trở thành một phần ở đây.
Tuy nói là muốn lên chiến trường, nhưng chiến trường cũng không phải nói muốn tới là tới được, cho nên Ngô Ưu chuẩn bị dùng lời hứa của hoàng đế, cũng không biết có thể thành công hay không.
Các bá tánh cũng không có phát hiện Ngô Ưu ở trên nóc nhà, một người bán hàng rong béo cảm thán: "Ai, không nghĩ tới Ngô tướng quân cứ như vậy mà chết."
Một người bán hàng rong cao ráo khác liền đáp lời: "Đúng vậy, Dục Triều thật sự lợi hại như vậy sao? Ngô tướng quân cũng bị giết."
Người bán hàng rong béo nói: "Mọi việc đều có thể xảy ra ngoài ý muốn, Ngô tướng quân cũng đánh với Dục Triều nhiều năm như vậy, trên chiến trường rất khó lường, nghe nói lần này hình như là ngựa nổi chứng."
Người bán hàng rong cao liền nói: "Đáng tiếc hiện tại không có ai có thể tiếp nhận vị trí của Ngô tướng quân, ta hiện tại mới biết được mùi vị này, thật sự là không có ai có thể thay thế Trương nguyên soái và Ngô tướng quân cả."
Có lẽ là hai người bán hàng rong này buôn bán có chút thảm đạm, bọn họ liền có thời gian tán gẫu, Ngô Ưu nghe thấy những lời này, tâm tình hơi hạ xuống.
Hai người bán hàng rong tiếp tục trò chuyện, trò chuyện một lúc liền dời đề tài đến người Ngô Ưu, sau đó lại nhảy tới Thường An Hầu phủ.
Ngô Ưu tất nhiên biết những chuyện này, nàng không muốn tiếp tục nghe, vì thế nàng đứng dậy nhảy xuống từ nóc nhà, tìm đường hẻo lánh đi tới tướng quân phủ.
Kinh thành cũng bắt đầu bất an, lòng bá tánh tràn đầy hoảng sợ, Ngô Ưu cảm thấy hiện tại hoàng đế nhất định rất đau đầu, có lẽ việc đến chiến trường sẽ vô cùng thuận lợi.
Khi Ngô Ưu đi ở trên đường, đường phố lại ồn ào náo động lên, Ngô Ưu ngẩng đầu mới nhận ra mình đã đi tới Túy Hồng lâu, lúc này nàng mới bàng hoàng phát hiện mình đi lầm đường.
Thế cục khẩn trương cũng không thể ảnh hưởng đến sinh ý của Túy Hồng lâu, nơi này vẫn được rất nhiều phú quý nhân gia yêu thích, Ngô Ưu bỗng nhiên lại nhớ tới Lệ nương.
Ngô Ưu nâng bước đi về phía trước, ngoài cửa có rất nhiều nữ tử đứng ôm khách, chỉ là thấy Ngô Ưu tới, sắc mặt bọn họ đều trở nên trắng bệch.
Các nàng vội chắn ở trước mặt Ngô Ưu, trên mặt mang theo nụ cười có chút hoảng loạn: "Sao hôm nay Ngô tiểu thư lại tới rồi, nơi này không tiếp khách nữ."
Những người này khẩn trương cũng là có nguyên nhân, trước kia nguyên chủ kết giao với rất nhiều hồ bằng cẩu hữu, có một lần những người này liền dẫn Ngô Ưu tới đây, nói là đơn thuần uống rượu.

Nguyên chủ cũng không nghĩ gì khác mà chỉ đi theo vào, cũng thật sự chỉ uống rượu, nhưng mà Túy Hồng lâu này là nơi nào? Vẻ ngoài của nguyên chủ tất nhiên khiến một ít người không quen biết nàng nổi lên tâm tư.
Có một hán tử thừa dịp men say tiến lên quấy rối nguyên chủ, nhưng nguyên chủ là người nào? Nàng tuyệt đối không bao giờ chịu ủy khuất.
Nàng không nói hai lời liền đánh người nọ một trận, lại đánh luôn cả thị vệ của hắn, làm hư rất nhiều đồ đạc trong lâu.
Lúc ấy tú bà muốn tiến lên khuyên can nhưng cũng bị nguyên chủ đạp ngã, nhưng mà nguyên chủ cũng không có cố ý.
Sau khi chuyện này xảy ra, tuy nguyên chủ đã bồi thường tiền, nhưng tú bà của Túy Hồng lâu lại nằm ở trên giường hơn một tuần.

Tú bà tức giận nhưng không biết phát tiết ở đâu, chỉ có thể đem tất cả những người để nguyên chủ tiến vào mắng một trận tơi tác.
Vì thế, toàn bộ từ trên xuống dưới Túy Hồng lâu đều có bóng ma về Ngô Ưu.
Ngô Ưu sờ sờ cái mũi, nhìn dáng vẻ những nữ tử này khẩn trương thì có chút xấu hổ: "Ta lần này không phải tới đánh nhau, ta chỉ tới nhìn xem."
"Nơi này không phải là nơi thanh tịnh, không có gì đẹp, Ngô tiểu thư mời trở về đi."
Một nữ tử khác nhanh chóng nói tiếp: "Đúng vậy đúng vậy, hơn nữa Ngô tiểu thư cùng Triệu tiểu thư cảm tình tốt như vậy, chúng ta để ngài đi vào không phải là đang phá hư cảm tình của hai người sao?"
Ngô Ưu không nói nên lời, những người này còn sợ phá hư cảm tình của người khác sao? Đa số các đại quan quý nhân lui tới đây đều là người có gia thất, như thế nào không thấy các nàng sợ hãi?
Ngô Ưu không phải là nguyên chủ, nàng cũng không muốn cường ngạnh tiến vào rồi khó xử các nàng, vì thế lắc đầu xoay người rời đi.
Nữ tử ôm khách thấy Ngô Ưu rời đi, trong lòng đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Thế nhưng Ngô Ưu cũng không có từ bỏ, nàng lặng lẽ vòng ra sau Túy Hồng lâu.

Nhìn bức tường cao chắn trước mặt, Ngô Ưu khinh miệt cười một tiếng, tường hoàng cung cao như vậy mà nàng đều nhảy qua, cái này đúng là dễ như ăn bánh.
Ngô Ưu cảm thấy bản thân càng ngày càng giống tặc, lại nói tiếp nàng còn học được hai chiêu từ Giang Hồng, mở khóa gì đó cũng không thành vấn đề.

Nhảy qua tường cao, Ngô Ưu một đường tránh mặt người khác.

Nàng cũng biết được phòng trước đây của Lệ nương ở đâu, hiện giờ đứng ở trong viện nhìn lên, nàng lập tức tìm đúng vị trí đó rồi phi thân lên lầu.

Nàng ghé vào ngoài cửa sổ cẩn thận nghe một chút, lúc này mới chắc chắn rằng trong phòng không có ai.
Cửa sổ bị khóa từ bên trong, nhưng như vậy không làm khó được Ngô Ưu, nàng rút dao găm cẩn thận cạy cửa sổ ra, sau đó đi vào phòng.
Ngô Ưu lại cẩn thận đóng cửa sổ lại.
Xung quanh hết thảy đều có màu đỏ, cái này cũng xem như là yêu cầu công việc của Lệ nương.
Ngô Ưu nhẹ nhàng lục soát một chút, nhưng cũng không có phát hiện tin tức gì hữu dụng.

Nàng cũng cho là vậy, Lệ nương sao có thể đặt thứ quan trọng ở nơi này.
Ngô Ưu thở dài một hơi, khi nàng chuẩn bị rời đi, đột nhiên nghe được cách vách truyền đến tiếng nói chuyện.

Nội dung đàm luận còn có liên quan đến phụ thân nàng, nàng dừng bước chân, muốn nghe xem bọn họ nói cái gì.
Chỉ nghe được nam tử khinh miệt nói: "Ngô Chiêm rốt cuộc đã chết, thật đúng là khiến lòng người sảng khoái."
Một giọng nam khác nghe tới cũng thật cao hứng: "Đúng vậy, rốt cuộc đã chết, một giới vũ phu lại xuất thân nông hộ chân đất, vậy mà bệ hạ lại coi trọng hắn như vậy."
Chỉ mới nghe được hai câu, lửa giận trong lòng Ngô Ưu liền hừng hực, nàng siết chặt nắm tay, tự nhủ bản thân phải bình tĩnh, không cần xúc động.
Hai người nói chuyện ở phòng bên cạnh là người của Thường Ninh Hầu phủ.

Thường Ninh Hầu phủ không giống như Thường An Hầu phủ, sau khi lão Thường Ninh Hầu qua đời, hậu nhân của hắn không đứng vững được, bởi vậy cũng không được hoàng đế coi trọng.
Mà người của phủ bọn họ cũng không có chí cầu tiến, từ trên xuống dưới đều là loại người ăn ngon lười làm, thủ đoạn gian dối.
Thường Ninh Hầu phủ có chút hiềm khích với Ngô Chiêm.

Bọn họ vốn định thông qua quan hệ đưa Nhị lão gia trong phủ vào quân doanh giành một vị trí tiểu quan, nhưng lại bị Ngô Chiêm đoạt mất.
Hiện giờ người ngồi ở chỗ này đúng là vị Nhị lão gia Tiếu Dụ và đệ đệ Tiếu Tiến của hắn.
Hai người không biết tai vách mạch rừng, hoặc là quá mức đắc ý vênh váo nên căn bản không nghĩ tới chuyện để ý những việc này.
Tiếu Dụ thỏa mãn uống một hớp rượu: "Năm đó Ngô Chiêm cản trở con đường làm quan của ta, hiện giờ chính là bị báo ứng, chó má đại tướng quân hộ quốc, ta khinh!"
Tiếu Tiến đáp lời: "Đúng vậy, vị trí kia vốn dĩ là của huynh trưởng."
Tiếu Dụ nhớ tới năm đó con của hắn vì cho hắn hết giận mà bị nữ nhi của tên hỗn đản Ngô Chiêm đánh cho một trận, trong lòng cũng rất không thoải mái, đáng tiếc lúc ấy hầu phủ bọn họ đã suy tàn, so đo với một tên chân đất cũng mất thân phận, vì vậy đành buông tha.
Tiếu Dụ lại uống thêm một hớp rượu, ngữ khí có chút đáng khinh: "Nhưng nữ nhi kia của Ngô Chiêm lớn lên kỳ thật không tồi, đáng tiếc quá lợi hại."
Tiếu Tiến tất nhiên biết ca ca có ý gì, hắn phụ họa: "Trước kia nàng hoành hành ngang ngược là bởi vì có Ngô Chiêm ở phía sau chống lưng, hiện tại nàng cái gì cũng đều không có, việc này không khó làm."
Lời này làm ánh mắt Tiếu Dụ sáng lên, hắn vỗ bả vai của Tiếu Tiến, cười nói: "Ngươi nói không sai, nhưng mà Ngô Chiêm xấu xí như vậy mà cũng sinh ra được một nữ nhi như Ngô Ưu, chẳng lẽ là phu nhân hắn cùng người khác sinh ra...!A!"
Tiếu Dụ còn chưa nói xong mấy lời dơ bẩn thì đã bị Ngô Ưu đấm một quyền vào mặt.
Ngô Ưu vẫn luôn tự nhủ bản thân cần nhẫn nại, nhưng nàng không phải là thánh nhân, vốn dĩ hiện giờ phụ thân sinh tử chưa biết, còn để nàng nghe thấy mấy tên tiểu nhân này chửi bới phụ thân.
Khi nguyên chủ cho nàng xem một đoạn ký ức ngắn, nàng còn cảm thấy nguyên chủ khi còn nhỏ đánh người quá mức hung ác, nhưng hiện tại Ngô Ưu chỉ cảm thấy nàng ấy đánh rất đúng.
Nàng không thể nhịn được nữa, cũng không muốn tiếp tục nhẫn nhịn.


Vừa lúc trong lòng nàng phiền muộn, không có một nơi để phát tiết, nếu bọn họ vội vàng đưa tới cửa thì cũng không nên trách nàng xuống tay quá nặng.
Bởi vì tường giữa hai phòng không dày, hơn nữa còn có dấu vết từng hư hỏng, cho nên Ngô Ưu nhẹ nhàng dùng một chưởng đánh vỡ tường, sau đó trực tiếp đánh vào mặt Tiếu Dụ, lúc này mới có một màn Tiếu Dụ bị đánh.
Tiếu Tiến vội vàng nâng ca ca của hắn đứng dậy, sau khi Tiếu Dụ đứng lên, hắn vẫn luôn che lại miệng mình rồi sau đó phun ra một búng máu, nhìn kỹ còn phát hiện thêm hai cái răng.
Tiếu Tiến nhìn đầu sỏ gây tội, không nghĩ tới Ngô Ưu lại ở chỗ này, hắn không khỏi nuốt nước bọt: "Ngô, Ngô Ưu, ngươi như thế nào lại ở chỗ này?"
Động tĩnh trên lầu lớn như vậy, đương nhiên sẽ có rất nhiều người chú ý tới, tú bà biết được lầu ba có người đánh nhau, gấp đến độ lộp cộp lên lầu.
Chuyện cũ lại lần nữa xảy ra, phát hiện lại là người quen, tú bá trước mắt tối sầm suýt chút nữa thì té ngã, sau khi ổn định thân hình, nàng cố kiềm lại nỗi sợ trong lòng, thử đi hoà giải.
Ngô Ưu lạnh lùng nhìn qua, tú bà tức khắc không dám động.
Ngô Ưu lại tiếp tục nhìn về phía huynh đệ Tiếu gia, nàng cười vô cùng ấm áp: "Như thế nào, ta không nên tới sao? Các ngươi không phải còn đang suy nghĩ đến ta sao? Hiện giờ ta liền ở trước mặt các ngươi, sao lại không nói nữa?"
Tiếu Tiến sợ tới mức chân đều run, toàn kinh thành đều biết tiểu bá vương này võ công cao cường, phụ thân nàng đều đánh không lại nàng, hai huynh đệ bọn họ sao có thể đánh thắng được.
Trên mặt Tiếu Tiến lộ ra nụ cười lấy lòng: "Mới vừa rồi là chúng ta không đúng, thỉnh Ngô tiểu thư khoan thứ."
Ngô Ưu cười đến càng xán lạn, có thể là bởi vì ở bên cạnh Triệu Thanh Tử lâu rồi nên nàng cũng học theo một ít dáng vẻ của nàng ấy, tỷ như trên mặt cười càng vui vẻ thì nội tâm càng thêm phẫn nộ.
Tiếu Tiến mạc danh cảm thấy luống cuống.

Lúc này Tiếu Dụ cũng phục hồi tinh thần lại, hắn bị mất hai cái răng cửa, hàm răng để lộ ra một khe hở lọt gió: "Nha đầu điên, ngươi chán sống rồi!"
Ngô Ưu không nghĩ tới người này ngu ngốc như vậy, nàng nhanh chóng bước đến bóp chặt cổ hắn rồi lại quăng hắn ngã ra đất, thần sắc nàng nhàn nhạt, ngữ khí hung ác: "Tiếu đại nhân còn rất có can đảm."
Khi Ngô Ưu vừa ra đòn, Tiếu Tiến sớm đã buông tay ca ca hắn, hắn ngã ngồi trên mặt đất, sau đó hoảng loạn bò ra phòng.
Ngô Ưu đương nhiên sẽ không để hắn chạy trốn, nàng nhặt chiếc đũa trên mặt đất và trở tay ném đi, chiếc đũa ghim lên ống quần của Tiếu Tiến, giữ chặt hắn trên sàn nhà.
Ngô Ưu nhẹ nhàng uy hiếp: "Ta khuyên ngươi không cần nghĩ đến việc chạy."
Bên ngoài phòng có rất nhiều người tụ tập, tất cả bọn họ đều sợ tới mức không dám hé răng, đã rất lâu bọn họ không có nhìn thấy tiểu bá vương nổi điên.
Ngô Ưu thống khoái thu thập hai người này một trận, nhưng lửa giận trong lòng vẫn không có tiêu tan.
Mà huynh đệ Tiếu gia đã bị Ngô Ưu đánh cho hôn mê bất tỉnh.

Trước khi đi, Ngô Ưu còn dùng lực đá vài cước lên người bọn họ, nàng hiện tại đã không còn quan tâm đến hậu quả.
Ngô Ưu đi rồi, tú bà mới dám gọi đại phu, lại thông tri người của Thường Ninh Hầu phủ tới, đem toàn bộ chuyện đã xảy ra nói với hạ nhân Thường Ninh Hầu phủ.
Ngô Ưu trở về tướng quân phủ, nàng ngồi ở trên nóc nhà, nhớ tới khi ăn Tết nàng đã ngồi ở chỗ này ngắm sao, mà phụ thân hắn liền ngồi ở bên cạnh nàng.

Khi đó nàng còn không quen, bởi lẽ nàng luôn cảm thấy chính mình đoạt đi hết thảy của nguyên chủ.
Hiện tại là ban ngày, đương nhiên sẽ không có sao, ánh mặt trời nhiệt liệt, mái ngói trên nóc nhà đều rất nóng, Ngô Ưu lại nhảy xuống nóc nhà.
Vườn rau bên trong tướng quân phủ cũng có chút hoang vu, cỏ dại bắt đầu mọc ra khắp nơi.
Ngô Ưu cầm lấy cái cuốc bắt đầu cuốc, nhưng bất luận là kiếp trước hay vẫn là kiếp này nàng đều chưa từng làm những việc như vậy, cuối cùng cỏ không được nhổ sạch, mà rau củ do Ngô Chiêm trồng đều bị nàng đào lên.
Nhìn vườn rau một mảnh hỗn độn, Ngô Ưu không biết vì sao lại nghĩ đến vẻ mặt Ngô Chiêm đau lòng khôn xiết, nàng nhịn không được nở nụ cười, trong mắt lại có chút chua xót.
Thở phào một hơi, Ngô Ưu để cuốc lại vị trí cũ.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa truyền đến, Ngô Ưu lúc này rất gần với cửa, bởi vậy nàng liền tự mình đi ra.

Ngoài cửa là thái giám bên người Hoàng Thượng, hắn bảo Hoàng Thượng muốn gặp nàng, vừa vặn Ngô Ưu cũng có việc muốn bẩm với hoàng đế, thậm chí còn đang u sầu không biết nên làm sao để được diện thánh.
Ngô Ưu đi theo thái giám tới hoàng cung, cuối cùng cũng nhìn thấy hoàng đế đứng trong đình hóng gió.

Đình hóng gió được xây ở bên hồ, trong tay hoàng đế cầm mồi câu, hẳn là đang cho cá ăn.
Không ngờ hoàng đế thoạt nhìn còn rất an nhàn, Ngô Ưu vừa định thỉnh an, chỉ thấy hoàng đế vung tay lên, cười nói: "Không cần đa lễ, ngồi đi."
Ngô Ưu nói tạ, ngồi ở trong đình hóng gió.
Hiện giờ nàng không còn khẩn trương giống như trước kia, suy nghĩ của nàng về hoàng đế cũng đã hoàn toàn bất đồng, nàng cẩn thận che giấu tâm tư của mình: "Không biết Hoàng Thượng triệu thần nữ tới là vì chuyện gì?"
Hoàng đế rắc toàn bộ mồi câu vào trong hồ, nhìn những con cá chép rực rỡ sắc màu trong hồ tranh nhau ăn, hoàng đế cười, hắn quay đầu nhìn về phía Ngô Ưu: "Hôm nay Thường Ninh Hầu tới khóc lóc kể lể với ta, nói ngươi đánh hai huynh đệ hắn, nhưng có việc này?"
Hoàng đế còn đang cười, thoạt nhìn vẫn chưa tức giận.
Ngô Ưu thành thật trả lời: "Xác thật có việc này, thế nhưng là bọn họ sỉ nhục phụ thân ta trước."
Chuyện này hoàng đế không biết, Thường Ninh Hầu chỉ nói là Ngô Ưu đánh huynh đệ hắn, cũng không nói lý do nàng đánh.
Hắn nhíu mày hỏi: "Việc này cũng thật?"
Lòng Ngô Ưu vẫn rất tức giận: "Thiên chân vạn xác, hơn nữa lời bọn họ nói vô cùng khó nghe.

Phụ thân ta cả đời lỗi lạc, hiện giờ thân chết trận sa trường, nào có thể bị vũ nhục như thế."
Vẻ mặt của Ngô Ưu vô cùng bi thống, này không phải là giả vờ, mà là tình cảm chân thật của nàng.
Hoàng đế cũng rất phẫn nộ, hắn đập bàn, nói: "Hai người này vậy mà lớn mật như thế, Ngô tướng quân chính là rường cột của Đại Hân ta, sao có thể bị những tên bất tài như thế bôi nhọ! Ta nhất định phải trừng phạt bọn họ!"
Ngô Ưu hoảng sợ, nếu không phải A Tử đã nói cho nàng biết gương mặt thật của hoàng đế, nàng liền phải cảm động phát khóc trước màn diễn xuất vô cùng điêu luyện này.
Hoàng đế đã diễn, Ngô Ưu cũng liền diễn theo, nàng vờ ra vẻ cảm động: "Tạ Hoàng Thượng, Đại Hân có một minh quân như Hoàng Thượng thật đúng là chuyện may mắn."
Một câu nịnh nọt như vậy rất hợp tâm ý của hoàng đế, nhưng lần này hắn tới tìm Ngô Ưu là vì chuyện khác.
Nhưng mà Ngô Ưu ra tay còn nhanh hơn hắn, chỉ thấy nàng biểu tình nghiêm túc: "Lúc trước Hoàng Thượng đã từng hứa với thần nữ, thần nữ có một yêu cầu quá đáng, thần nữ muốn lên chiến trường vì nước giải ưu."
Đối với hoàng đế mà nói, lời này tựa như là cái gối đầu chủ động đưa tới khi hắn buồn ngủ, hắn nói: "Trẫm chuẩn, Ngô tướng quân cả đời vì nước, ngươi là nữ nhi của hắn, chớ có bôi nhọ thanh danh của hắn, chuyện còn lại trẫm sẽ vì ngươi an bài tốt."
Ngô Ưu gật đầu xưng vâng, mà hoàng đế đã đạt được mục đích, tâm tình tất nhiên là vô cùng tốt, hắn ban thưởng Ngô Ưu rất nhiều tài vật, lại phạt cho tên cáo trạng Thường Ninh Hầu hai mươi đại bản.
Làm như vậy là để Ngô Ưu xem, cũng khiến cho văn võ cả triều và thiên hạ bá tánh nhìn, dù sao Thường Ninh Hầu hiện giờ vô dụng, văn không thành võ cũng không nên thân.
Nhìn Thường Ninh Hầu bị đánh đến gào thét không ngừng, trong lòng Ngô Ưu cũng không có bao nhiêu vui vẻ.
Sau khi rời khỏi hoàng cung, Ngô Ưu lập tức đi đến Vĩnh Định hầu phủ, nàng muốn đi tìm A Tử, nói cho nàng ấy nghe chuyện này.
Ngô Ưu đi vào viện của Triệu Thanh Tử, lập tức thấy nàng ấy ngơ ngẩn nằm sấp bên cửa sổ, không biết suy nghĩ cái gì, phát hiện nàng đến cũng chỉ liếc nhìn một cái, hoàn toàn không có chút hào hứng nào như ngày thường.
Ngô Ưu biết Triệu Thanh Tử còn đang tức giận, nàng ấy như vậy cũng là vì lo lắng cho an nguy của nàng.
Ngô Ưu đẩy ra cửa phòng rồi tiến vào, cười nói: "A Tử, ngươi còn giận sao?"
Triệu Thanh Tử thở dài một hơi, cuối cùng vẫn không đành lòng lạnh mặt với nàng: "Thuốc trên bàn là ta nói Chu đại phu chuẩn bị cho ngươi, thuốc trị thương nàng chế rất có hiệu nghiệm."
Ngô Ưu nhìn đến trên bàn, chai lọ vại bình bày đầy bàn, nàng không khỏi có chút xấu hổ.

Đây là làm gì? Đây là uống thuốc thay cơm sao?
Triệu Thanh Tử liền nói: "Hoàng Thượng tìm ngươi bảo ngươi ra chiến trường phải không? Nghe nói ngươi hôm nay còn đến Túy Hồng lâu đả thương người của Thường Ninh Hầu phủ, ngươi có bị thương hay không?"
Ngô Ưu ngồi ở bên cạnh nàng: "Chưa từng bị thương, A Tử, ngày mai ta phải đi."
Triệu Thanh Tử nghe được câu này thần sắc liền thay đổi, sau đó lãnh đạm nói: "Đi thì đi đi, miễn cho ngươi tới làm phiền ta."
Ngô Ưu: "..."
Người này luôn cứ khẩu thị tâm phi như vậy, nhưng điểm này Ngô Ưu cũng thực thích.
Thật lâu sau, Triệu Thanh Tử nói: "Phải quay về."
"Ta nhất định sẽ trở về, chúng ta đã hứa với nhau rồi."
Triệu Thanh Tử nhìn Ngô Ưu: "Trên đường đi, ngươi có thể trước đến Giang Đô nhìn xem.


Trước một ngày bá phụ xảy ra chuyện, hắn có đi qua chỗ đó, còn ngủ lại ở Đồng Phúc khách điếm."
"Còn nữa, ngươi chính là cái người mù đường, có bản đồ ngươi cũng đều không biết phương hướng, để Vân Cô dẫn ngươi đi, không được cự tuyệt!"
Ngô Ưu nào dám cự tuyệt, nàng vội vàng gật đầu.
Triệu Thanh Tử lại nói rất nhiều lời, Ngô Ưu cẩn thận nghe, đem lời nàng nói để ở trong lòng.
Thời gian trôi qua thật sự nhanh, chỉ trong nháy mắt mà đã đến ngày chia xa, Ngô Ưu dắt ngựa đứng ở cửa thành, Triệu Thanh Tử nhìn nàng, trong lòng không nỡ nhưng lại chẳng bộc lộ mảy may.
Chu đại phu cũng đến tiễn Ngô Ưu, chỉ là biểu tình của nàng không có bình tĩnh như Triệu Thanh Tử.

Nàng nắm chặt tay Ngô Ưu, biểu tình không biết là khóc hay vẫn là cười.
Chu đại phu còn không biết Ngô Ưu đã biết thân thế của bản thân, nàng trong lòng thập phần không nỡ nhưng lại không thể biểu hiện quá phận, sợ bị Ngô Ưu nhìn ra manh mối.
Ngô Ưu thấy nàng như vậy, lại qua một lát sợ là phải nghẹn hỏng rồi.
Vì thế Ngô Ưu cúi đầu tới gần Chu đại phu, nhẹ giọng nói: "Ngài không cần che giấu, ta đã biết thân thế của mình, Chu dì, ta có thể gọi ngươi như vậy được không?"
Trong lúc nhất thời, Chu Di Đình quên mất bi thương, nàng trừng lớn đôi mắt, khiếp sợ qua đi là thật lớn kinh hỉ, rốt cuộc không kiềm được nước mắt: "Có thể! Đương nhiên có thể!"
Ngô Ưu giơ tay lau đi nước mắt của Chu Di Đình: "Được rồi! Chu dì, ta cũng không phải là một đi không trở về, ta thật sự rất lợi hại!"
Nói xong, Ngô Ưu còn ra quyền khoa tay múa chân vài cái, vẻ mặt tràn đầy đắc ý, đương nhiên Ngô Ưu là một người khiêm tốn, đây là nàng cố ý chọc Chu Di Đình vui vẻ mà thôi.
Chu Di Đình bị dáng vẻ của nàng chọc cười: "Trên đường cẩn thận, phụ thân ngươi...!cữu cữu của ngươi đều nhờ vào ngươi."
Ngô Ưu biết Chu Di Đình suy nghĩ cái gì: "Chu dì, mặc kệ như thế nào đi chăng nữa, hắn vẫn luôn là phụ thân của ta, ân dưỡng dục mười mấy năm ta chưa từng quên."
Chu Di Đình cảm giác được Ngô Ưu cũng không có nói giỡn, nàng cười rồi lau khóe mắt: "Phụ mẫu ngươi ở trên trời có linh thiêng, nhìn đến dáng vẻ hiện tại của ngươi hẳn là cũng sẽ vô cùng vui mừng.

Được rồi, ta không chậm trễ ngươi nữa, nếu có thể thì hãy đến Giang Đô nhìn xem phụ mẫu của ngươi đi, bọn họ được chôn cất ở nơi đó."
Sau đó, Chu Di Đình lại nhét một tờ giấy nhét vào trong tay Ngô Ưu: "Đây là địa chỉ của mộ địa."
Ngô Ưu cẩn thận cất giữ, sau khi an ủi Chu Di Đình, nàng lại nhìn về phía Triệu Thanh Tử, chỉ thấy nàng ấy ngồi trên xe lăn, thần sắc bình tĩnh, nhìn không ra hỉ nộ, Tĩnh Dung đứng ở phía sau nàng.
Ngô Ưu thật sự không nỡ rời đi, nàng tiến lên phía trước: "A Tử, ta phải đi, ngươi phải chiếu cố tốt bản thân, ta biết ngươi quan tâm đến người khác còn hơn cả bản thân mình, nhưng nếu như ngươi bị thương, ta sẽ vô cùng khổ sở."
Ánh mắt Triệu Thanh Tử chớp động, cuối cùng vẫn gật đầu đáp ứng.
Ngô Ưu thấy Triệu Thanh Tử như vậy liền biết nàng ấy khổ sở trong lòng, ngay khi Triệu Thanh Tử còn đang nghi hoặc, nàng cong lưng nhanh chóng hôn lên môi nàng ấy.
Sau khi hôn lấy người mình yêu, Ngô Ưu nhanh chóng chạy đến trước ngựa như muốn chạy trốn, rồi sau đó xoay người lên ngựa, nàng giữ chặt dây cương, mỉm cười rạng rỡ, nhìn về phía Triệu Thanh Tử: "Chờ ta trở lại!"
Ngô Ưu đột nhiên chơi xấu làm Triệu Thanh Tử có chút thơ thẩn, nàng nhìn Ngô Ưu, cũng nở nụ cười: "Được, chờ ngươi trở về."
Ngô Ưu thấy Triệu Thanh Tử lại một lần nữa nở nụ cười, trong lòng hơi thở dài nhẹ nhõm, nhưng trong lòng nàng lại không ngừng cảm thấy bất đắc dĩ, nàng không dám tiếp tục nhìn, nói với Vân Cô: "Vân Cô, đi thôi."
Vân Cô gật đầu cưỡi ngựa đi ở đằng trước, Ngô Ưu đi theo phía sau bà, thân ảnh của hai người rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt của Triệu Thanh Tử.
Triệu Thanh Tử cảm giác có chút cô đơn, nàng vuốt ve nơi vừa rồi Ngô Ưu hôn mà thất thần.
Chu Di Đình nhìn nàng, ra tiếng dò hỏi: "Thân thế nàng là ngươi điều tra ra sao?"
Triệu Thanh Tử rũ mắt: "Không phải, nàng tự mình nhận ra, là các ngươi quá không cẩn thận, ta chỉ trợ giúp một chút mà thôi."
Chu Di Đình liền giải thích: "Ta không có trách ngươi.

Ngươi đang lo lắng cho nàng sao? Có lẽ chúng ta có thể thử tin tưởng nàng."
Khuôn mặt Triệu Thanh Tử hiện ra ý cười: "Ta tin tưởng nàng ấy, huống hồ có thể nhìn thấy hình bóng của một người, bận lòng về nàng ấy, nàng ấy còn có thể đáp lại ngươi, như vậy không phải đã quá hạnh phúc rồi sao?"
Chu Di Đình luôn cảm thấy nụ cười của Triệu Thanh Tử thật gượng ép: "Ngươi thật sự kỳ lạ, ta rõ ràng cảm giác được ngươi không vui."
Triệu Thanh Tử quay đầu nhìn Chu Di Đình, ngữ khí nhàn nhạt: "Chu đại phu không phải cũng là người kỳ lạ sao? Nào có ai xem bệnh mà thu tiền khám bệnh cao như vậy? Đến ăn cướp cũng không lấy nhiều bằng ngươi."
Chu Di Đình bị những lời này của Triệu Thanh Tử làm cho nghẹn lời.

Hiện tại nàng thật sự dám khẳng định rằng Triệu Thanh Tử đang rất khổ sở, nàng lắc đầu, thầm nghĩ người lớn không nên so đo với tiểu hài tử.
Nàng quay đầu lại nhìn về hướng Ngô Ưu rời đi, sau đó chắp tay trước ngực và nhắm hai mắt, ở trong lòng cầu nguyện Ngô Ưu và Ngô Chiêm đều có thể trở về..