Đúng như những gì đám người Trương Văn Kỳ dự đoán, Hoàng Thượng biết được Dục Triều có ý giao hảo thì rất là cao hứng, không nói hai lời liền đáp ứng Dục Triều phái sứ thần đến hoà đàm, hơn nữa còn vô cùng coi trọng.
Trương Văn Kỳ đối với việc này có vẻ thập phần bất đắc dĩ, chỉ là không ngờ bệ hạ cũng sẽ gọi Ngô Chiêm trở về, chẳng lẽ là vì muốn tỏ thành ý sao?
Trở lại kinh thành mấy ngày nay, Trương Văn Kỳ cũng xem như thanh thản, nàng khó được cởi chiến giáp thay thường phục nghỉ ngơi lâu như vậy.
Không phải cùng nói chuyện với phụ thân thì lại dạy cháu trai Trương Bá Ngộ luyện võ, có đôi khi còn có thể bắt gặp Lý Oánh Oánh từ trong hoàng cung trộm chuồn ra, Trương Văn Kỳ cũng không có bắt nàng hồi cung như lão hầu gia.
Tính tình hai người đều không chịu trói buộc, ở bên nhau cũng khá tốt.
Mỗi khi rảnh rỗi, Trương Văn Kỳ còn sẽ đến Vĩnh Định hầu phủ thăm Ngô Ưu cùng Triệu Thanh Tử.
Nhìn hai người gắn bó keo sơn, nàng ở trong lòng cảm thấy vô cùng cao hứng.

Nàng nhớ lại lúc nàng đem tin này nói cho Ngô Chiêm, tên kia liền mừng rỡ vô cùng.
Nhưng sau khi hắn biết được tin này, hôm đó hắn liền xin nghỉ phép rồi đến Giang Đô.

Việc này còn làm Trương Văn Kỳ có chút ngạc nhiên, bởi vì Ngô Chiêm chưa bao giờ xin nghỉ vì việc cá nhân cả.
Hôm nay cũng giống như thường lệ, Trương Văn Kỳ đang luyện võ cùng với Trương Bá Ngộ, sau đó hung hăng mà đánh cho Trương Bá Ngộ một trận.
Lý Oánh Oánh đứng ở bên cạnh, bịt mắt không dám nhìn, nhưng mà nàng vẫn có thể nghe được, cuối cùng thật sự chịu không nổi, nàng lớn tiếng gọi Trương Văn Kỳ: "Trương đại soái thật lợi hại! Lại đánh thì người liền tàn mất thôi!"
Trương Văn Kỳ nghe thấy lời này thì buông Trương Bá Ngộ ra, Trương Bá Ngộ đau đến căn bản thở không nổi.
Ở quân doanh lâu rồi, Trương Văn Kỳ vẫn không thể thu lại lực tay, nhưng nàng cũng cảm thấy dáng vẻ Trương Bá Ngộ như vậy thật đúng là kém xa thủ hạ của nàng.
Trương Bá Ngộ che lại tay, trên mặt đều là mồ hôi lạnh, xem biểu tình rất là thống khổ, Trương Văn Kỳ đoán hẳn là cánh tay hắn đã trật khớp.

Nàng tiến lên xem xét thương thế, sau đó cùm cụp một tiếng đem tay hắn trở lại vị trí cũ.
Có thể là vì sĩ diện, Trương Bá Ngộ vậy mà không có kêu la thảm thiết, Trương Văn Kỳ nhịn không được mà vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Tiểu tử, sức phản ứng của ngươi không bằng với lúc trước, trong khoảng thời gian này nhất định là lười biếng."
Trương Bá Ngộ xoa bả vai đã khôi phục như lúc ban đầu, nghe vậy có chút bất đắc dĩ: "Cô cô, ta luyện lợi hại như vậy để làm gì, có thể phòng thân là được."
Lúc này Lý Oánh Oánh cũng chạy đến xem xét thương thế của Trương Bá Ngộ, nghe vậy nàng vô cùng tán đồng mà nói: "Đúng vậy đúng vậy, Bá Ngộ ca ca đã rất lợi hại, có thể bay rất cao!"
Nhìn hai gia hỏa không có chí lớn này, Trương Văn Kỳ cười lắc đầu: "Hai người các ngươi vậy mà nghĩ thoáng như vậy, Bá Ngộ ngươi cũng đã mệt rồi, vậy hôm nay liền đến đây thôi."
Lúc này đã gần đến giữa trưa, lần này Lý Oánh Oánh cũng chuồn êm ra ngoài, Trương Văn Kỳ hỏi nàng có muốn hồi cung hay không, nhưng nàng liền lắc đầu cự tuyệt.
Mấy người ngồi cùng nhau nói chuyện phiếm, bởi vì Lý Oánh Oánh rất hoạt bát, cho nên đề tài cũng thay đổi rất nhanh.
Chỉ thấy nàng vô cùng cao hứng mà nói: "Gần đây, dường như tâm tình phụ hoàng không tồi, bình thường hắn thấy ta mà không tức giận thì chính là vô cùng tức giận, hôm nay vậy mà còn khen ngợi ta, ha ha!"
Trương Văn Kỳ suy đoán việc này hẳn là có liên quan đến việc Dục Triều cầu hòa, lòng nàng càng thêm sầu lo: "Công chúa có nghe đến Dục Triều hay chưa?"
Trương Bá Ngộ vốn ở bên cạnh nghỉ ngơi, thỉnh thoảng nói vài lời để cho mình có cảm giác tồn tại, nhưng nghe thấy cô cô hỏi như vậy trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy không tốt.
Lý Oánh Oánh không nghĩ nhiều như vậy, nàng nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cuối cùng trả lời: "Gần nhất phụ hoàng thường xuyên nhắc tới chuyện này, dù cho không nói thì ta cũng biết Dục Triều kia, còn không phải là bọn họ thường xuyên đối nghịch với chúng ta sao."
Trương Bá Ngộ nhịn không được mà xen vào cuộc nói chuyện giữa hai người, hắn có vẻ rất lo lắng: "Cô cô, gần đây có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Trương Văn Kỳ biết, chất nhi này của nàng kỳ thật cái gì cũng đều hiểu, chỉ là không có tâm cầu tiến: "Dục Triều đột nhiên cầu hòa, muốn giao hảo với chúng ta, bệ hạ cũng đã đáp ứng rồi, chuyện lớn như vậy mà ngươi lại không biết."
Hắn luôn cảm giác việc này có chút kì dị, hai nước đánh nhau hơn hai mươi năm, từ triều trước đánh tới ngày hôm nay, nói là huyết hải thâm thù cũng đều không ngoa.
Đột nhiên cầu hòa, tuyệt đối là không có khả năng, Trương Bá Ngộ phản ứng đầu tiên đây chính là cái bẫy.
Hắn không khỏi có chút tức giận: "Tuyệt đối không có khả năng Dục Triều cầu hòa, sao mà bệ hạ lại có thể đáp ứng!"
Trương Văn Kỳ cũng nghĩ như vậy, nàng thở dài một hơi: "Việc này ta đã hỏi qua gia gia của ngươi, hắn nói bệ hạ nhân từ, mấy chục năm nay Đại Hân vì chiến tranh mà hy sinh không ít, hắn đây là nóng vội."
Lý Oánh Oánh thấy đề tài đột nhiên trầm trọng, mà hai người này dường như còn bất mãn với phụ hoàng của nàng, trong lòng nàng liền có chút không cao hứng, cho nên giọng nói của nàng cũng không quá dễ nghe: "Có ý gì, phụ hoàng ta làm sao!"

Trương Văn Kỳ hai người đột nhiên cả kinh, bọn họ bàn chuyện quá nhập thần, quên mất còn có một vị công chúa đang ở đây, nàng vội vàng xin lỗi: "Là thần cùng Bá Ngộ sai, thỉnh công chúa thứ tội!"
Thấy bọn họ như vậy, Lý Oánh Oánh lại mềm lòng, nhưng mà trong lòng nàng vẫn có chút giận dỗi, vì thế nàng liền phủi tay đi ra khỏi Thường An Hầu phủ.
Trương Bá Ngộ thấy nàng như vậy thì vô cùng sốt ruột, hắn giải thích với Trương Văn Kỳ xong liền vội vàng đuổi theo.
Ba người giờ cũng chỉ dư lại một mình Trương Văn Kỳ.

Ở trong quân doanh nàng vẫn luôn rất bận rộn, hiện giờ đột nhiên một chút cũng không chịu ngồi yên, Trương Văn Kỳ vì thế mà tiếp tục đứng dậy luyện võ.
Mà ở Vĩnh Định hầu phủ, Triệu Thanh Tử nằm ở trên giường, Chu đại phu ngồi ở mép giường bắt mạch cho nàng, trong chốc lát thì thu hồi tay.
Ngô Ưu ở bên cạnh nhìn mà không dám ra tiếng, chỉ sợ quấy rầy Chu đại phu, thấy nàng thu hồi tay thì mới có chút vội vàng hỏi: "Thế nào? Thân thể A Tử có tốt hay không?"
Chu đại phu đã quen với việc Ngô Ưu quá mức quan tâm tới Triệu Thanh Tử, nàng trả lời: "Đã không sao, lại điều dưỡng một thời gian thì ta có thể giúp nàng trị chân."
Đây đương nhiên là một tin tốt, bao nhiêu lo lắng hãi hùng trong khoảng thời gian này hiện tại đều tiêu tan, Ngô Ưu có chút kích động mà cảm tạ Chu đại phu.
Chu đại phu nhìn nàng rồi yên lặng, chỉ nói rằng bản thân mệt mỏi muốn trở về nghỉ ngơi.
Ngô Ưu vội vàng tiễn nàng ra khỏi phòng Triệu Thanh Tử, vốn muốn đưa nàng trở về nhưng lại bị nàng cự tuyệt.
Trở lại mép giường Triệu Thanh Tử, Ngô Ưu rất là cao hứng: "Đại nạn không chết, tất có hạnh phúc cuối đời, xem ra ngày lành liền phải tới."
Triệu Thanh Tử lại không đồng ý: "Này không phải mỗi ngày đều là ngày lành sao? Ngươi còn muốn có bao nhiêu hảo? Đúng rồi, có phải Ngô tướng quân sắp trở về hay không?"
Ngô Ưu gật gật đầu: "Nói là Thánh Thượng kêu hắn trở về, hắn còn hỏi ta muốn lễ vật gì, ta liền tùy tiện nói là muốn vòng tay."
Chỉ là Ngô Chiêm đã trở lại, Ngô Ưu cần phải ở tướng quân phủ.


Nàng có chút lo lắng cho sự an toàn của Triệu Thanh Tử, nhưng nghĩ đến Vân Cô cũng đã trở lại, nàng cũng yên tâm hơn một chút.
Trên thư, phụ thân nói lần này là Dục Triều cầu hòa, là Hoàng Thượng bảo hắn quay về kinh thành.
Đoạn cốt truyện này giống với nguyên tác.

Trong nguyên tác, Dục Triều phái sứ thần đến, theo sứ thần tới còn có Nhị hoàng tử của Dục Triều.
Nhị hoàng tử này vốn tới cho đủ người, xem như đại diện cho hoàng thất Dục Triều, nhưng người này là một tên sắc quỷ, ở Đại Hân hoàng cung làm khách mà vẫn coi trọng Lý Oánh Oánh.
Còn lớn mật đề cập chuyện đó với Hoàng đế Đại Hân.

Lý Oánh Oánh đương nhiên không muốn, không nói đến chuyện nàng đã có người trong lòng, dù cho trong lòng nàng không có ai, nàng cũng sẽ không muốn gả cho một người xa lạ.
Nhưng mà, thay vì nói là Dục Triều cầu hòa, không bằng nói là Đại Hân muốn cầu hòa, rốt cuộc Lý Oánh Oánh cũng chỉ là dưỡng nữ.
Năm đó đại hạn, rất nhiều cô nhi bị bỏ lại, vì cổ vũ các gia đình có khả năng thu lưu mấy hài tử này, Hoàng Thượng tự mình làm gương tốt nhận nuôi một nữ hài, đặt tên là Oánh Oánh.
Cho nên, nữ nhi này càng giống như là tượng trưng.
Sau khi Triệu Thanh Tử biết được tin này, lập tức giết chết sứ thần Dục Triều và cả tên Nhị hoàng tử kia.
Chuyện này trực tiếp dẫn tới hai nước khai chiến, nhưng y theo sự hiểu biết của Ngô Ưu đối với Triệu Thanh Tử, có lẽ nàng ấy cũng cảm thấy đương kim hoàng thượng quá mức mềm yếu.
Chỉ là không nghĩ tới, địch quốc đã bí mật chuẩn bị ở cảnh nội Đại Hân, cuối cùng Đại Hân chiến bại, mười vạn tướng sĩ chôn cốt ở tha hương.
Tuy rằng Nhị hoàng tử đã chết, nhưng Hoàng đế Dục Triều hiển nhiên biết hắn bởi vì ai mà chết, bởi vậy sau khi đánh thắng vẫn yêu cầu Lý Oánh Oánh hòa thân như cũ.
Mà trong sách cũng đã đề cập, dẫu cho chuyện này không có xảy ra, Dục Triều cũng sẽ tìm lý do tấn công Đại Hân, bọn họ muốn Đại Hân thần phục chứ không phải là hợp tác.
Chỉ là không biết cốt truyện hiện giờ đã lệch đến chỗ nào, kỳ thật Đại Hân cũng không yếu, chỉ là phải diệt trừ sạch sẽ gián điệp Dục Triều xếp vào Đại Hân mới được.
Nếu như có thể giúp đỡ thì tốt rồi, nghĩ nghĩ Ngô Ưu lại cảm thấy bản thân mình thật vô dụng.
Ngô Ưu không khỏi thở dài.
Triệu Thanh Tử thấy dáng vẻ ưu thương này của nàng thì không hiểu ra làm sao, lại có chút lo lắng: "Ngươi làm sao vậy? Đang êm đẹp, vì sao thở dài, gần đây ngươi cũng không có gây họa trong thành, không cần sợ bị Ngô tướng quân phát hiện."

Ngô Ưu căn bản không có lo lắng chuyện này, nàng chỉ là cảm thấy hơi ủ rũ, nếu như chuyện này không được giải quyết thì hậu hoạn sẽ vô cùng lớn.
Ngô Ưu đã chính thức gặp mặt Vân Cô, đồng thời cũng từ chỗ bà biết được tin Mạc lão gia đồng ý hợp tác với các nàng.
Có lẽ mọi chuyện cũng không có tệ như vậy, nhưng nàng vẫn nhịn không được mà nhắc nhở Triệu Thanh Tử: "A Tử, lần này phụ thân ta trở về là vì Dục Triều cầu hòa, ta cảm thấy việc này rất kỳ quặc."
Kỳ thật không cần nàng nói, Triệu Thanh Tử cũng minh bạch, nàng ra tiếng an ủi Ngô Ưu: "Không cần lo lắng, sứ thần kia sẽ không làm nên sóng to gió lớn nào."
Nghe được lời này, Ngô Ưu cho rằng Triệu Thanh Tử muốn đi ám sát sứ thần.

Nàng vô cùng sốt ruột, lúc này cũng không phải là thời cơ tốt để khai chiến: "A Tử, chẳng lẽ ngươi muốn đem sứ thần..."
Ngô Ưu không có nói hết lời, nàng chỉ làm động tác cắt cổ cho Triệu Thanh Tử xem.
Dáng vẻ này của nàng rất buồn cười, Triệu Thanh Tử không khỏi cười thành tiếng: "Ngươi suy nghĩ cái gì vậy? Ta sao có thể làm ra chuyện này, nếu như hiện tại giết sứ thần, hai nước tất nhiên sẽ khai chiến, chúng ta còn chưa giải quyết chuyện ở Cẩm Châu, làm như vậy không ổn."
Ngô Ưu lúc này mới yên tâm, chỉ cần trong lòng A Tử nàng hiểu rõ là được.
Lại nhớ tới việc Dục Triều Nhị hoàng tử háo sắc, Ngô Ưu nghiêm túc nhìn khuôn mặt Triệu Thanh Tử, đột nhiên tiếp tục nói: "A Tử, ngươi trong khoảng thời gian này không cần ra ngoài, Dục Triều Nhị hoàng tử chính là sắc quỷ, chúng ta tuy rằng không sợ, nhưng cũng đừng đi tìm phiền toái."
Triệu Thanh Tử hơi nghi hoặc: "Trong đoàn sứ thần lần này có Dục Triều Nhị hoàng tử sao? Hắn còn rất háo sắc? Nhưng vì sao A Ưu biết những việc này."
Ngô Ưu lập tức lúng túng, nàng vừa định giải thích, lại nghe thấy Triệu Thanh Tử nói: "Ngươi muốn nói ngươi là người của một thế giới khác đúng không, ta đã biết."
Ngô Ưu nhìn vẻ mặt Triệu Thanh Tử ôn nhu, nàng biết Triệu Thanh Tử cũng không tin tưởng lý do thoái thác này.

Hiện giờ nàng ấy nói như vậy là muốn nói với nàng: "Yên tâm, không muốn nói thì không cần phải nói, ta sẽ không khiến ngươi bối rối."
Nhưng lý do thoái thác này chính là chân tướng, Ngô Ưu ở trong lòng thở dài một tiếng: "Tóm lại trong khoảng thời gian này phải cẩn thận."
"Đừng luôn nói ta, nếu như vậy, trong khoảng thời gian này ngươi cũng phải ít ra ngoài."
Ngô Ưu nghe nàng nói như vậy liền cười đáp ứng..