Là trường học quý tộc, đương nhiên nhà ăn cũng phải quý tộc.

Nhà ăn có tổng cộng ba tầng, chiếm diện tích cực lớn, mỗi tầng đều là món ăn khác biệt đến từ khắp nơi trên thế giới, đầu bếp đều có giấy chứng nhận, cho nên đa số học sinh đều thích ăn cơm tại đây.

Lúc này vừa lúc là thời gian tan học giữa trưa, học sinh tới ăn cơm rất nhiều.

Thích Du cùng Thích Thần ở giữa đông đảo học sinh, không tính đặc biệt đáng chú ý.

Chỉ là ——
Thích Thần nghe được em gái nhà mình nói câu mắng chửi người kia, bỗng nhiên từ trên ghế đứng lên: "Thích Du!"
Một tiếng quát to, ngược lại khiến không ít người chú ý.

Thích Du đôi mắt nhẹ chớp: "Anh à, anh bỗng nhiên hung dữ cái gì."
Đại khái là phát hiện mình quá kích động, Thích Thần ho nhẹ một tiếng.

Lúc đầu còn muốn bày ra tư thế nghiêm khắc của anh trai.

Ai ngờ vừa mới nói xong, Thích Thần nhìn đôi mắt vô tội của em gái mình, mềm lòng.

Ngữ điệu hòa hoãn mấy phần: "Em học ai vậy hả? Con gái sao có thể nói mấy lời như thế."
Thích Thần cố gắng khống chế biểu cảm của mình lại để nhìn mình bớt hung dữ.

Khuôn mặt Thích Du bày tỏ Em nghe không hiểu anh đang nói cái gì, "Em không nói gì cả mà."
Chẳng lẽ hắn nghe nhầm rồi?
Thích Thần cảm thấy tai mình còn chưa tới lúc xuất hiện tình trạng nghe nhầm.

"Lúc nãy cmm không phải em nói?"

"Là em nói." Thích Du nghiêm mặt giải thích, "Nhưng em không có mắng chửi người, Ta có thể làm cmm đó bên trong câu này có cmm được xưng là giọng điệu trợ từ, biểu đạt tâm tình của em chính là Cút m* mày đi."
Thích Thần nghĩ nghĩ, logic này của em gái, cẩn thận nghe kỹ giống như không có ý thô tục gì cả.

Cuối cùng trầm ngâm hai giây, thật lòng khuyên bảo em gái: "Tóm lại, con gái vẫn nên chú ý, lần này bỏ qua, ăn cơm đi."
Thích Du nhìn anh trai bị lừa, hơi thả lỏng một hơi.

.

ngôn tình ngược
Suýt chút nữa đã bại lộ tính tình của mình trước mặt anh trai.

Mà cùng lúc đó, Thích Thần nhìn em gái nhu thuận ngồi ăn cơm, cũng buông lỏng một hơi.

Phù, may mà che giấu được sự nóng nảy của mình.

Tuyệt đối không thể để em ấy cảm thấy mình là một người anh trai hung dữ, hắn muốn làm một anh trai tốt, ôn nhu quan tâm.

Anh em hai người liếc nhau, từ trong mắt mà thấy được tình thương yêu tha thiết đối với anh/em.

Nội tâm Thích Du: Anh trai ngốc nghếch thật đáng yêu.

Nội tâm Thích Thần: Em gái thật ngoan ngoãn.

Giữ gìn tình thân còn yếu ớt này thật không dễ, nhất định phải trân quý.

Trên đường từ nhà ăn trở về phòng học, Thích Du gặp mấy bạn học cùng lớp.


Chủ động chào hỏi với cô đều là nam sinh.

Thích Thần vừa nghĩ tới cảnh rừng cây nhỏ hôm qua, sau khi đưa em mình trở về phòng học, tha thiết căn dặn: "Cách xa mấy đứa con trai thối trong lớp xa một chút, em còn là một đứa trẻ vị thành niên, không thể yêu sớm biết chưa."
Thích Du gật gật đầu: "Biết rồi."
Thích Thần ỷ vào chiều cao của mình, đưa tay sờ soạng đầu của em gái một phát, có chút đắc ý: Mình thật đúng là anh trai tri kỉ tốt nhất trong vũ trụ.

Cố gắng tránh khỏi mấy móng vuốt sói đang xoa đầu mình, Thích Du mặt không đổi trở lại chỗ ngồi.

Vừa nghĩ tới điều mà sáng mai phải đối mặt, Thích Du làm gì đều không có tâm tình.

Rút ra một tập đề thi vừa mới phát, bắt đầu làm bài.

Quan tâm cái kia làm gì, giải đề vẫn tốt hơn.

Hệ thống ngu ngốc: 【 Kí chủ đại nhân, mời đối mặt với hiện thực đi.


【 Tôi đề nghị cô nên đi tìm bạch nguyệt quang bồi dưỡng tình cảm trước, sáng mai đưa bữa ăn mới sẽ không tỏ vẻ đột ngột.


Ngón tay Thích Du một khắc không ngừng, viết xoẹt xoẹt trên trang giấy.

Não suy nghĩ cách làm như gió, sau đó nhanh chóng lật giấy.

Không biết còn tưởng rằng cô viết lời giải linh tinh lên.


Thích Du trong đầu suy nghĩ hai thứ, khẽ nói: 【 Gặp mặt hai ba lần đã đút cho người ta ăn cơm, cho dù làm như thế nào đều đột ngột cả có được hay không? 】
【 Bị xem như biến thái là nhẹ lắm rồi.


Thích Du vừa nghĩ tới hình tượng kia.

Mình là một bà cô hèn mọn, cưỡng ép cho thiếu niên đẹp trai ăn cơm.

A...!
Hình ảnh kia nghĩ cũng không dám nghĩ.

Còn phải nói cái câu thô tục đấy nữa.

Thật mẹ nó —— "Chàng trai à, ăn cơm tôi làm cậu liền là người của tôi."
Càng nghĩ càng thấy mình giống người tâm thần.

Ha, còn chưa làm gì Thích Du đã chết lặng rồi.

Động tác cầm bút dừng một giây, một giây sau, tốc độ làm bài nhanh hơn.

Chỉ cần tốc độ mình làm bài nhanh, hệ thống ngu si kia sẽ không đuổi kịp trí tuệ của mình.

Hệ thống: 【 È hèm 】
Bức tranh êm đẹp nữ theo đuổi nam, vì sao từ trong miệng kí chủ hình dung ra, cứ có cảm giác kỳ kỳ quái quái.
*
Sáng sớm hôm sau.

Thích phu nhân nhìn thấy con gái mình ngày thường chỉ có vội vàng cầm bữa sáng chạy ra cửa, ngày hôm nay thế mà rời giường sớm, đứng ở cửa phòng bếp ngẩn người.

"Bảo bối, ngày hôm nay con làm sao dậy sớm như vậy?" Mẹ Thích sợ hù đến Thích Du, nhẹ giọng hỏi.


Ngửa đầu nhìn mama đứng trên tầng hai.

Thích Du khuôn mặt nhăn thành một nắm, buồn rầu mở miệng: "Đang suy nghĩ phòng bếp nhà mình có thể nổ hay không —— "
Mẹ Thích thật lòng suy nghĩ một chút xem Thích Du có vấn đề gì, sau đó trả lời: "Nổ cũng không có việc gì, nhà mình dùng kính thủy tinh chống đạn phòng ngừa bạo lực..."
"Vậy con an tâm rồi." Thích Du thở dài một hơi, cất bước bước vào phòng bếp không có một ai.

Mẹ Thích thừa cơ hỏi: "Tiểu bảo bối, con là muốn tự tay làm bữa sáng sao?"
"Vâng." Thích Du không có chú ý tới biểu tình của mẹ mình, không yên lòng đáp lại, tiện tay đóng cửa phòng bếp.

Mẹ Thích nhìn bóng lưng con gái biến mất, hai mắt rưng rưng tràn đầy cảm động: "Bảo bối thật sự quá quá quá ngoan, lại muốn tự mình xuống bếp làm bữa sáng tình yêu cho cả nhà, thật cảm động."
Ánh mắt không cẩn thận liếc qua hình ảnh phản quang từ mặt kính trên tường, nhìn thấy mình lúc này chỉ mặc quần áo đơn giản ở nhà, mẹ Thích biến sắc, lập tức quay người trở về phòng, lẩm bẩm lắc đầu: "Không được, không được, bộ quần áo này không xứng với lần thứ nhất bảo bối tự mình làm bữa sáng, nhất định phải mặc lễ phục dạ hội mới được."
Cô nhớ kỹ mấy ngày trước mới mua một bộ trang sức hồng ngọc, vừa vặn phối với chiếc váy lễ phục màu đỏ rượu kia.

Mẹ Thích vội vàng một lần nữa về phòng, bắt đầu trang điểm thử y phục.

Cha Thích còn tưởng rằng vợ mình muốn tham gia yến hội trọng yếu gì ——
Vừa nghe nói con gái làm bữa sáng, lập tức không cần vợ yêu dặn dò, liền đem bộ âu phục chuẩn bị tham gia tiệc tối lấy ra, cũng không kịp chờ đợi mà thay đồ.

Con gái bảo bối lần thứ nhất làm bữa sáng, đương nhiên là kỷ niệm đáng giá!
Thích phu nhân ăn mặc chỉnh chu xong, vừa đẩy cửa ra, liền nhìn thấy Thích Thần mặc quần đùi ngắn rộng rãi đang ngáp một cái xuống lầu.

Gương mặt xinh đẹp của mẹ Thích liền tràn đầy khinh bỉ: "Trở về, thay đổi âu phục đẹp nhất mà con có!"
Vừa ra cửa liền bị mama đại nhân bắt trở về đổi âu phục, Thích Thần: "..."
"Đến cùng là trường hợp nào?"
Cần sáng sớm đã mặc âu phục đeo caravat?
Đợi đến lúc một nhà ba người chỉnh chỉnh tề tề đi đến đầu bậc thang, mẹ Thích mắt sáng như sao bên trong tràn đầy chờ mong: "Không biết Bảo Bối sẽ làm bữa sáng gì đây."
Thích Thần một tay cắm túi quần.

Một cái tay khác có chút miễn cưỡng giật cà vạt: "Nếu không phải tiệc kiểu Pháp, thật không xứng với sự giày vò lúc sáng sớm này."
Mặc dù ngoài miệng ghét bỏ mama đại nhân quá khoa trương, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phòng bếp, đối với việc em gái làm bữa sáng vẫn là rất chờ mong..