"Chúng tớ biết!!!"
Có nữ sinh ghé vào cửa sổ xe, lớn tiếng nói: " Lớp trưởng, Cảnh thần không thể ngồi xe buýt!"
Không ít người đáp lời: "Đúng đúng đúng, là như vậy."
Thích Du đầy ý cười nhìn Từ Mạn Oanh: "Cậu xem, mọi người đều biết."
"Vậy lớp trưởng không muốn lãng phí thời gian của mọi người nữa thì mau lên xe đi."
Chỉ chút nữa đã nói thẳng trước mặt Từ Mạn Oanh rằng cậu ta mới kẻ lãng phí thời gian của các bạn.

Từ Mạn Oanh nhẹ cười, ôn nhu gật đầu, nhìn Tạ Cảnh: "Vậy Thích Du lớp chúng tớ xin nhờ bạn học Tạ chăm sóc."
Thích Du: "???"
Nữ chính xảy ra chuyện gì vậy, vì sao nhìn như rất quen thuộc với mình?
Có thân quen gì đâu mà cần cậu ta đến nhờ Tạ Cảnh chứ.

Từ Mạn Oanh nói xong, liền quay người lên xe, tư thế rất xinh đẹp.

Thích Du nhìn bóng lưng của cậu ta, trong đầu chỉ có một câu nói: Chỉ có chạy nhanh, xấu hổ mới đuổi không kịp mình.

Tạ Cảnh đối với Từ Mạn Oanh, căn bản không có chút phản ứng nào.

Làm như không nghe thấy, cầm tay Thích Du đi đến chỗ xe đỗ ven đường.

Thích Du đối với phản ứng của Tạ Cảnh rất hài lòng, vừa đi theo hắn vừa hỏi: "Cậu biết lớp trưởng lớp tôi không?"
"Cậu cảm thấy cô ấy như thế nào?"
"Cậu có thấy trên đầu cậu ta có ánh hào quang rực rỡ, rất giống thiên sứ không?"
"Tạ Cảnh?"
"Tiểu bảo bối Tạ Cảnh?"
"Đại bảo bối Tạ Cảnh?"
Thích Du thấy Tạ Cảnh không đáp lời, ôm chặt lấy cánh tay của hắn: "Tâm sự nha."
Tạ Cảnh cúi người thắt dây an toàn cho cô, mới một lần nữa nắm chặt tay cô lại, sắc mặt hoàn toàn như trước đây, không gợn sóng: "Không biết, không gặp qua, không thấy được."
Thích Du: "..."
Không biết còn tưởng rằng ham muốn sống của Tạ Cảnh rất mãnh liệt.

Nhìn cái đáp án tiêu chuẩn này, quản gia ngồi phía trước cảm động, vui đến phát khóc.

Thiếu gia trưởng thành rồi.

Úy Hạc Sơn.

Bởi vì không phải là nơi có danh tiếng quá lớn, cho nên không có quá nhiều người đến đây.

Nơi này thiên về một ngọn núi tự nhiên, không cao lắm, nhưng phong cảnh vô cùng tốt, thích hợp với đi du lịch.

Lúc Thích Du và Tạ Cảnh đến, xe buýt của trường còn chưa tới.

Thích Du bị Tạ Cảnh nắm tay, ngửa đầu nhìn bia đá to dưới núi ―― Úy Hạc Sơn.

"Cậu đã tới nơi này sao?"
Thích Du nghĩ đến trước đây mình từng ở một trấn nhỏ, cách nhà mình không xa cũng có một ngọn núi như thế.

Không biết vì cái gì, sau khi Thích Du khôi phục ký ức, ấn tượng đối với cuộc sống trước kia dần biến mất, chỉ nhớ kỹ ngọn núi kia.

Còn có rất nhiều bạn bè trên núi.


Một con mèo trắng to rất đẹp.

Lúc Thích Du đói không chịu được, sẽ lên trên ngọn núi kia, tìm một chút trái cây có thể ăn, vận khí tốt còn đụng phải một con gà rừng hoặc thỏ rừng.
Mà lúc ấy Thích Du rất kém cỏi, chẳng đánh nổi ai, về sau khi cô cứu được một con mèo trắng không cẩn thận đụng vào bẫy, con mèo này sẽ giúp cô đi săn.

Thích Du dựa vào sức mạnh bẩm sinh của mình, ngày qua ngày tập luyện rồi có được thân thủ linh hoạt, cuộc sống sau đó rất không tệ.

Mặc dù chỉ mơ hồ sống qua ngày, nhưng ngọn núi kia, con mèo kia đều tồn tại trong trí nhớ, chưa từng biến mất.

Bây giờ chợt thấy ngọn núi này, mong ước có một người để mình thổ lộ tăng cao.

Nói với Tạ Cảnh rất nhiều chuyện của mình và con mèo.

Lúc đầu còn tưởng Tạ Cảnh là kiểu người không có kiên nhẫn, không muốn nghe quá khứ của cô.

Nhưng Thích Du không nghĩ tới, Tạ Cảnh nghe chăm chú như vậy.

Cuối cùng nói: "Nếu như cậu thích con mèo kia, tôi cho người tìm nó mang về."
Thích Du lắc đầu, cười: "Nó sao bị bắt được, lần tôi cứu nó là bởi vì nó còn nhỏ, bây giờ cũng là kẻ già đời rồi."
Trước khi về Thích gia, cô từng đi lên trên núi, nhưng không tìm được nó.

Những chỉ cần nó còn ở đó, nhất định sẽ sống rất tốt.

Tạ Cảnh không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn hồi ức của cô.

Con mèo kia, đối với cô ấy mà nói rất quan trọng nhỉ.

Tạ Cảnh rủ mắt xuống, ngón tay thon dài hững hờ vuốt xương ngón tay cô.

Thích Du cảm thấy, Tạ Cảnh đang an ủi mình.

Không nghĩ tới bạch nguyệt quang cao quý lãnh diễm thế mà biết an ủi người khác.

Đây là sự tiến bộ cực lớn.

Lúc Thích Du muốn ngẩng đầu trêu chọc Tạ Cảnh vài câu, Tiểu Lục rốt cuộc cũng xuất hiện: 【 Ting, nhiệm vụ mở khóa ―― nhiệm vụ phản công kích hoạt, nữ phụ sắp bị nữ chính và mối tình đầu hung ác bày mưu hủy dung, mời kí chủ đại nhân phản kích.


Trước đó còn đường đường chính chính nói chuyện, câu sau liền thay đổi luận điệu: 【 Tốt nhất là phản ngược lại nữ chính, làm cho cô ta cay cú, sống không bằng chết, hủy dung thất thân các kiểu! 】
Thích Du: 【...!】
Có chút ý tứ của nữ phụ ác độc.

Còn hủy dung thất thân...!
Cái này dính đến phạm tội mất rồi.

Chó hệ thống thật sự chẳng có chút ý thức pháp luật gì, chẳng lẽ cũng bởi vì nó mới ra lò à?
Hi vọng sau khi thăng cấp, ý thức pháp luật cũng cao hơn.

Đừng cả ngày không khác gì kẻ mù chữ nữa.

Thích Du tưởng tượng đến cảnh dạy cho hệ thống chút kiến thức, dựng nên một tam quan chính xác cho nó, cái đứa lao động trẻ em này chắc chắn sẽ ngay lập tức chết máy...!
Nghĩ vậy, biểu cảm của Thích Du dần dần ―― biến thái.


"Thích Du."
Tạ Cảnh nhìn cô đứng ngẩn người hơn một phút, nhìn chằm chằm phía xa, đột nhiên hô câu.

Ánh mắt của Thích Du khôi phục thanh tỉnh: "A?"
Đã thấy Tạ Cảnh chỉ vào quán thịt viên cách đó không xa, hỏi mình: "Muốn ăn?"
Thích Du mê mang hai giây, sau đó kịp phản ứng, thì ra Tạ Cảnh cho rằng cô thèm đồ ăn.

Vũ nhục, đây là vũ nhục cực lớn!!!

Mười phút sau.

Xe buýt của trường học đến.

Các bạn học nhìn Cảnh thần xưa nay không đụng đến đồ ăn bên ngoài, tự mình bưng một hộp thịt viên, lẳng lặng nhìn chăm chú cô gái bên cạnh.
Khung cảnh cực đẹp,...!cực kỳ khủng bố.
Bởi vì ――
Từ Mạn Oanh bỗng nhiên kinh hô: "Thích Du, sao cậu có thể để bạn học Tạ thay cậu cầm đồ ăn được chứ."
"Cậu ấy có bệnh sạch sẽ!"
"Nghiêm trọng đến mức từng vào bệnh viện!!!"
Từ Mạn Oanh lo lắng, không ít bạn học cũng kịp phản ứng.
Mọi người không cảm thấy lời nói của Từ Mạn Oanh có gì đó không ổn.
Bởi vì, từng có người cố ý đăng bài nhắc đến cái bệnh đó của Tạ Cảnh.
Cảnh thần chỉ cần chạm vào đồ vật hơi bẩn thôi là chạy đến bệnh viện liền.
Thích Du đang ăn thịt viên: "???"
Nhìn về phía thiếu niên tràn đầy tỉnh táo, bình thản bên cạnh: "?"
Từ Mạn Oanh bước nhanh tới, đưa tay về phía Tạ Cảnh: "Tớ giúp Thích Du cầm cho."
Mà ――
Trước mắt bao người.
Cảnh thần thích sạch sẽ không nhanh không chậm dùng ngón tay vuốt nhẹ nước tương dính bên khoé miệng của Thích Du: "Bẩn."
Từ Mạn Oanh đang vươn tay ra, xấu hổ dừng lại: "..."
Đám người: "..."
Quả nhiên lời đồn không thể tin.
Bệnh sạch sẽ của Cảnh thần đâu!
Thích Du vốn đang nghi hoặc với lời nói của Từ Mạn Oanh.
Bây giờ nhìn động tác của Tạ Cảnh thì an tâm, quả nhiên nhân vật nữ chính lại đến tìm cảm giác tồn tại.
Cô không thấy ở trong sách có đoạn nào nói đến việc bạch nguyệt quang vì bệnh sạch sẽ mà nhập viện.
Thích Du yên tâm thoải mái để Tạ Cảnh giúp mình lau miệng, sau đó tiếp tục ăn.
Ăn no rồi mới có sức làm việc!
Chuẩn bị cho trận chiến sắp tới.
Tạ Cảnh nhìn môi Thích Du không còn dính nước tương màu nâu nữa.
Ánh mắt hiện lên mấy phần hài lòng.
Nhưng mà ――
Nhìn ngón tay mình dính vết bẩn, đáy mắt hơi tối lại.
Một giây sau, Tạ Cảnh bình tĩnh vứt hộp đồ ăn rỗng tuếch đi, lấy ra khăn tay khử trùng, tư thế ưu nhã, không nhanh không chậm lau sạch vết bẩn.
Một tờ.
Hai tờ.
Ba tờ.
Sau khi dùng trọn vẹn nửa bịch giấy, lông mày Tạ Cảnh mới giãn ra.
Chưa quên lau tay Thích Du sạch sẽ.
Sau đó mới một lần nữa nắm chặt.

Bệnh sạch sẽ là bệnh sạch sẽ.
Cũng không nghiêm trọng đến mức phải nằm viện, bằng không thì Tạ Cảnh làm sao có thể êm đẹp đứng đây, ngoại trừ dùng xong nửa bịch giấy ra, cũng không có gì khác thường.
Thích Du nhìn Tạ Cảnh hơi cúi đầu, như có điều suy nghĩ.
Thấy Từ Mạn Oanh còn đứng bên cạnh bọn họ, đầu lông mày Thích Du nhẹ chau lại: "Lớp trưởng, bạn trai cậu nhìn cậu kìa."
Từ Mạn Oanh nghe xong liền hoảng sợ, liều mạng lắc đầu: "Tớ không có bạn trai!"
Lời này là nói với Tạ Cảnh.
Đôi mắt to tròn ngập nước, tràn đầy bất lực cùng sợ hãi, phảng phất cầu xin người ta bỏ qua cho mình.
Nhưng mà ―― mị nhãn vứt cho mù lòa nhìn.
Tạ Cảnh căn bản không nhìn cô ta.
Ngược lại nhìn về phía Thích Du, thản nhiên mở miệng: "Chỉ một lần này thôi, lần sau không thể như vậy nữa."
Thích Du bẹp miệng, kéo dài ngữ điệu: "Biết rồi."
Không phải chỉ là ăn vặt sao, cần phải ăn lần này không có lần nữa à.
Sau đó Thích Du nhìn về phía Từ Mạn Oanh: "Lớp trưởng, cậu có bạn trai hay không thì việc gì mà phải nói với bạn trai tương lai của tôi."
Bạn trai tương lai?
Tạ Cảnh nhìn chằm chằm Thích Du làm cô tê cả da đầu, chưa kịp giải thích, chỉ năm tay của hắn chặt một chút, ra hiệu hắn đừng nói gì.
Tạ Cảnh mím môi.
Từ người nhà biến thành bạn trai tương lai?
Lừa gạt.
Từ Mạn Oanh xấu hổ xoay người: "Cậu đừng nói lung tung, bạn học Thích."
"Được rồi, chúng ta lên núi thôi, mọi người lập nhóm chưa?"
Lúc này, những bạn học khác đều xuống xe hết.
Có người nghe được câu nói kia của Thích Du, hô: "Thích thần, cậu còn chưa cho Cảnh Thần một cái danh phận à!"
"Đúng vậy, sao lại là tương lai, chúng tớ muốn Cảnh thần làm bạn trai đương nhiệm!"
"Thích thần nhanh cho cái danh phận đi."
Thích Du cười tủm tỉm nhìn về phía mọi người: "Tôi vẫn còn là trẻ vị thành niên, không thể yêu sớm."
Đám người cười ngất: "..."
Không nghĩ tới, là vì nguyên nhân này.
Sau đó Thích Du nhìn Từ Mạn Oanh đầy chờ mong: "Nhưng mà, tôi còn tầm một tháng nữa là thành niên rồi."
"Oa!!!"
"Thích thần quá ngầu!"
"Thì ra mấy tin trên diễn đàn đều là thật!"
"Thích thần nhanh lừa gạt bông hoa cao lãnh này đi."
"A ha ha ha."
Mọi người hi hi ha ha, trong nháy mắt bầu không khí được hâm nóng lên.
Thích Du cảm giác được lực tay của Tạ Cảnh nới lỏng hơn, trái tim nhỏ lúc này mới thở phào.
Sau đó nhìn về phía Tạ Cảnh: "Bây giờ vui không?"
Khoé môi Tạ Cảnh nhếch lên một đường cong.
Bày tỏ tâm tình mình quả thật không tệ.
Thích Du nhìn cái bộ dáng này của hắn, cảm thấy thật sự là muộn tao*!
*Muộn tao: ngoài lạnh trong nóng
Nhưng mà...
Nghĩ đến động tác lau miệng giúp mình vừa rồi của Tạ Cảnh, Thích Du bỗng nhiên kịp phản ứng, dường như là có chút quá thân mật.
Chẳng lẽ Tạ Cảnh thích mình?
Tiểu Lục online: 【 Kí chủ, nghĩ quá nhiều cùng là một loại bệnh.


【 Bạch nguyệt quang nếu dễ công lược như vậy, sớm đã bị nữ chính nắm được vô số lần.


Thích Du không vui: 【 Tao có thể giống với Từ Mạn Oanh sao? Cậu ta là ánh sáng Mary Sue, tao là mị lực của bản thân! 】
Nếu Từ Mạn Oanh không có vầng hào quang của nữ chính mary sue thì kỳ thật cậu ta không có gì khác biệt lớn so với những nữ sinh khác.
Thích Du đối với mình rất có lòng tin: 【 Tao lớn lên so với cậu ta cũng không kém, học tập tốt hơn, trí thông minh cao hơn, còn có thể bảo vệ Tạ Cảnh...!】
Tiểu Lục cho một chiêu trí mạng: 【 Dáng người cô không đẹp bằng cô ta, đôi mắt không ngập nước, con trai đều thích những cô gái thuần khiết đáng yêu, dáng người mlem.


Cmn!
Thích Du cúi đầu nhìn bản thân mình.
Sau đó nghiêng mắt nhìn thiếu niên đạm mạc bên cạnh.
Bỗng nhiên có một suy đoán lớn mật.
Thừa dịp tất cả mọi người đang lên núi, cô dắt tay Tạ Cảnh đi tụt lại đằng sau, lúc đầu muốn nói thì thầm với hắn, sau đó tuyệt vọng phát hiện, mình căn bản không với đến, giật ống tay áo của Tạ Cảnh: "Cậu cúi xuống!"
Tạ Cảnh thuận thế nghiêng người, nhìn cô: "Thế nào?"

Thích Du túm lấy bờ vai của hắn, ghé vào tai nhỏ giọng hỏi: "Cậu thích ngực lớn hay là ngực nhỏ."
Cô suy đoán tính cách bạch nguyệt quang cao lãnh như thế, sở dĩ không bị ánh hào quang của nữ chính hấp dẫn, có thể là vì hắn ―― không thích ngực lớn!
Tạ Cảnh trầm mặc hai giây.
Bỗng nhiên đứng thẳng người, lẳng lặng nhìn cô.
Đưa tay vỗ vỗ đầu của Thích Du: "Cậu còn chưa trưởng thành đâu."
Nói xong, liền đi lên phía trước để mặc Thích Du đứng tại chỗ: "...?"
Có ý gì?
Cái gì mà cô còn chưa trưởng thành?
Tiểu Lục: 【 Ý là hắn cũng thích lớn.


Thích Du: 【 Nói hươu nói vượn! 】
Tiểu Lục: 【 Không có con trai nào không thích dáng người kia của nữ chính.


Bằng không thì, sao có thể làm nữ chính mary sue được.
Dù sao cũng phải có chút gì đó đặc biệt chứ.
Thích Du nhìn bóng lưng của thiếu niên càng đi càng xa, hai ba bước đuổi tới: "Tạ Cảnh!"
"Cậu nói rõ cho tôi, cậu có ý tứ gì!"
Tạ Cảnh nhếch miệng.
Thích Du làm sao cũng không cạy ra được.

Trên đỉnh núi.
Từ Mạn Oanh và Thôi Diệc Trạch dẫn đầu đi trước.
Bởi vì chân Thôi Diệc Trạch chưa khỏi, không thể leo núi, cho nên bọn họ cùng ngồi cáp treo đi lên.
Thôi Diệc Trạch nhìn ánh mắt ảm đạm của Từ Mạn Oanh, trên mặt mang theo vẻ lo lắng, nhưng thanh âm cùng động tác lại cực kỳ ôn hòa.
Một tay nắm cả bờ vai của cô: "Đừng sợ, ai cũng không thể khinh bạc cậu."
Từ Mạn Oanh mềm mại tựa ở trong ngực hắn: "Diệc Trạch, hay là thôi đi."
"Dù sao Thích Du cũng là con gái."
Thôi Diệc Trạch nhìn ánh mắt buồn của cô, cúi người hôn lên môi cô một cái: "Yên tâm, sẽ không xảy ra chuyện gì lớn đâu, chỉ là giáo huấn một chút thôi."
Lông mi Từ Mạn Oanh run rẩy, nhẹ nhàng nhắm mắt lại: "Vậy cậu đừng quá độc ác."
"Thích Du hẳn không phải cố ý."
Thật là cô gái khờ, cho nên mới bị Thích Du khi dễ.
Thôi Diệc Trạch khẽ vuốt tóc Từ Mạn Oanh, nhẹ thở dài.
Trong lòng hắn, Từ Mạn Oanh cái gì cũng tốt, chỉ là quá mềm lòng.
Có thể...
Hắn thích chính là cô gái như vậy, thuần khiết mềm mại nhát gan, giống như là một tờ giấy trắng, hắn có thể tùy ý viết lên trên.
-
Lúc này, Thích Du còn đang ở giữa sườn núi chơi xấu, lãng phí thời gian: "Không được, chân đau rồi."
"Tôi muốn nghỉ ngơi."
"Tạ Cảnh, tôi mệt."
Tạ Cảnh nhìn cô túm lấy cánh tay của mình, rất bình tĩnh: "Vậy chúng ta đi xuống."
Thích Du trong lòng đồng ý, thân thể cũng muốn đồng ý.
Nhưng Tiểu Lục không đáp ứng: 【 Kí chủ không thể sợ a!!! 】
【 Lần này không phản công, không chơi chết nữ chính cùng với nhân tình của cô ta, cô sao có thể phản công được, còn đâu là nữ phụ ác độc nữa! 】
【 Bây giờ không phải lúc yếu ớt! 】
【 Nhanh vọt tới đỉnh núi, đi đến trước mặt đôi cẩu nam nữ kia, đem bọn họ đẩy xuống núi.


Thích Du thở dài, không cao hứng: 【 Sau đó tao đi tự thú, bên trong phòng tối vượt qua bi thảm một đời.


Vậy cô tiếp nhận cái hệ thống này để rồi vào tù ngồi à!
Hệ thống không dám lục soát ý nghĩa từ tự thú và phòng tối: 【...!】
Mặc dù không biết kí chủ đại nhân đang nói gì, nhưng nghe có vẻ rất đáng sợ.
Thích Du lười biếng dựa vào người Tạ Cảnh: 【 Bây giờ Từ Mạn Oanh và Thôi Diệc Trạch ngồi cáp treo lên núi, rốt cuộc bọn họ chuẩn bị làm sao ngược tao? 】
Căn cứ ý tứ trước đó của hệ thống, Thích Du phân tích, nếu như không hoàn thành nhiệm vụ phản công, như vậy cho dù kịch bản có bị lệch ra tới mức nào, kết cục vẫn sẽ là giống trong sách.
Vậy thì cô không làm nhiệm vụ này, coi như Thôi Diệc Trạch chân gãy không thể tự mình đẩy cô rơi xuống núi như trong sách viết, cuối cùng kết quả vẫn như cũ là cô bị hủy dung.
Thích Du sờ lên khuôn mặt mềm mại của mình ―― Hmmm nhất định phải hủy một người, vậy đành chọn nữ chính thôi..