“ Vậy hắn….. Đã chết rồi sao? ”

Lăng Giang trầm mặc, Bất Ngữ thúc thi triển cho hắn vài châm, không biết có tác dụng không, đổi lại là người bình thường thì sớm đã mất mạng.

Tin này tạm thời không cần nói cho Sở An Nhan, để nàng an tâm một chút.

“ Không chắc chắn ”

Đám người kia đi vào, đã thấy tiểu vương gia nằm hôn mê bất tỉnh, hơn nữa đồ trên người đã không thấy đâu.

Quả nhiên đám người trước cửa đang kéo dài thời gian.

“ Đại ca, đám người cản chúng ta đã bỏ chạy ”

“ Đuổi theo cho ta, người nọ nhất định không phải là công chúa, vài người tới dìu tiểu vương gia về, động tác nhanh chút! ”

Hắn vừa mới dò xét qua, nhịp tim tiểu vương gia yếu ớt. Thiên chi vẫn luôn đặt ở trên người ngài ấy, nó vẫn còn một chút tác dụng, nhanh thì vẫn còn hy vọng.

Hắn rút ra bội kiếm, dẫn người đuổi theo hướng Sở An Nhan chạy.

Sở An Nhan cảm giác gần đây nàng quá đen đủi, toàn bị người ta đuổi giết.

Chạy đến dưới chân núi, Sở An Nhan thấy ánh lửa ở xa xa.

“ Công chúa, là hoàng thượng tới! ”

Hồng Tô nhận ra đám người kia.

Advertisement

Sở An Nhan thở dài nhẹ nhõm, đôi bàn tay sớm đã ướt đẫm mồ hôi.

Đám người Sở An Nhan lập tức chạy qua, Sở An Nhan không ngờ phụ hoàng lại tự mình tới đây. Bây giờ trời đã tối, cũng không sợ gặp phải nguy hiểm.

“ An An không có việc gì chứ? ”. Sở Quảng Văn đau lòng nhìn nữ nhi của mình, ánh mắt lại chú ý tới đôi tay nàng, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn Lăng Giang.

Sở An Nhan sinh ra loại cảm giác bản thân yêu sớm bị cha mẹ bắt quả tang, muốn rút tay ra nhưng không được.  

Sở Quảng Văn còn muốn ngăn lại, đám người đuổi theo Sở An Nhan cũng đã tới.

Nhìn thấy nhóm người, kẻ cầm đầu lúc này mới thật sự tin nữ nhân kia là công chúa.

Vậy mà thật sự là công chúa.

Không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy, đỡ đi bao nhiêu công sức.

Vương gia còn giao một nhiệm vụ khác cho hắn, đó chính là tìm cách khiến Chu quốc cùng Sở quốc trở mặt thành thù.

Nguyên nhân cụ thể hắn cũng không biết, hắn chỉ biết Vương gia làm giao dịch với người khác.

“ Gặp qua hoàng thượng Sở quốc ”

“ Chu quốc các ngươi là đang có ý gì? ”

Sở Quảng Văn bảo vệ Sở An Nhan ở phía sau, lấy ra khí thế uy nghiêm ngày thường.

Dã tâm của Mộc thân vương thật sự không nhỏ, dám tự mình phái người tới Sở quốc, còn bắt cóc An An của ông, không thể tha thứ!

“ Chúng ta chỉ tới tìm tiểu vương gia ”

“ Tìm tiểu vương gia? Vậy vì sao lại mang theo kiếm đuổi bắt công chúa Sở quốc? ”. Sở Quảng Văn híp lại con mắt, ánh mắt nguy hiểm, hộ vệ chung quanh chỉ còn chờ lệnh ra tay.

“ Tiểu vương gia nhà chúng ta bị công chúa giế,t chết ”

“ Ta không giết hắn ”. Sở An Nhan đến cả đầu cũng không dám ngó ra. Tuy không giết người, nhưng nàng vẫn bị nằm trong đám người tình nghi.

“ Công chúa kéo dài thời gian, không phải là muốn để tên tiểu tử kia động thủ sao? ”. Hắn nhìn thấy rõ tên kia rời đi.

“ Bên cạnh tiểu vương gia các ngươi đều có cao thủ bảo vệ? ”

“ Có ”

“ Vậy thì tốt, võ công hắn sớm đã bị phế, hơn nữa còn bị nội thương nghiêm trọng, không tin ngươi có thể dò xét mạch của hắn. Hắn đi vào chỉ để xem xét tình hình, ở đó có rất nhiều thôn dân, các ngươi thế tới rào rạt, ai dám cho các ngươi đi vào. Huống chi tiểu vương gia của các ngươi còn chưa chết đúng không? Hắn đã được thi ngân bảo vệ, nhưng sợ các ngươi không thèm nghe lời giải thích, cho nên chúng ta mới ra hạ sách này ”

Sở An Nhan chui ra khỏi lưng Sở Quảng Văn, vu oan ai cũng được, nhưng nàng không cho phép vu oan giá họa cho Lăng Giang.

Kết quả Sở An Nhan nói nhiều như vậy, đã đem hết công sức của Bất Ngữ thúc ném lên người Lăng Giang.

Người nọ nửa tin nửa nghi, nhiệm vụ của hắn là thúc đẩy hai nước kết thù, hiện tại lại biến thành bọn họ nợ ơn?

Hắn không tin, để một người biết y thuật tới thăm dò mạch của Lăng Giang, quả nhiên giống lời Sở An Nhan nói, hơn nữa vết thương trên người không phải vết thương mới.

“ Nếu công chúa nói là hắn thi châm, vậy ngân châm kia đâu? ”

Lăng Giang nhíu mày, trên người hắn vừa vặn có ngân châm áp chế dược tính của vị tiền bối kia. Lăng Giang tìm cơ hội lấy ngân châm kia xuống.

Kẻ dẫn đầu nhìn thấy ngân châm thì càng mờ mịt, loại châm quả thật giống với loại châm trên người tiểu vương gia, chẳng lẽ thật sự là bọn họ giúp?

“ Vậy…… ”. Kẻ dẫn đầu do dự, hải thiên chi không thể tùy tiện nói ra.

“ Mọi chuyện đều đã sáng tỏ rồi chứ? Ngươi chỉ là một thị vệ nho nhỏ, trẫm sẽ không so đo với ngươi, nhưng ngươi lại dám tra hỏi nữ nhi trẫm… quá mức lỗ mãng. Người đâu, dẫn bọn họ đi, chờ về xử tội ”

Lăng Giang mất đi cây ngân châm khống chế dược tính, dược hiệu bắt đầu phát tác.

Cơ thể hắn căng cứng, hắn kéo giãn khoảng cách với Sở An Nhan, ngay cả tay cũng buông ra.

Sở An Nhan nhận ra sự khác lạ trên người hắn, vội vàng dẫn hắn đi vào xe ngựa.

Ở đây cách kinh thành có chút xa, hiện tại Bất Ngữ thúc cũng chẳng biết đi đâu.

“ Lăng Giang, huynh còn chịu đựng được không? ”

Sở An Nhan đã phái đám người Hành Nhất đi tìm Bất Ngữ thúc.

“ ….. Chịu được ”

Mu bàn tay Lăng Giang đã nổi đầy gân xanh, rõ ràng mới chỉ lấy đi một cây ngân châm thôi mà dược hiệu không biết tại sao lại mạnh hơn so với lúc nãy.

“ Huynh….. Huynh uống chút nước ”. Sở An Nhan nhìn Lăng Giang như này, có chút luống cuống tay chân.

Luca trước gặp phải loại tình huống này, nàng đã đạp Lăng Giang xuống hồ hoa sen, khéo khi nước lạnh có thể làm hắn tỉnh được chút.

Nàng nghe nói nhịn lâu quá có thể hại chết người, hơn nữa với thái độ lúc trước của Bất Ngữ thúc, dược này không được bình thường.

Ngón tay Sở An Nhan giật giật, cuối cùng vẫn không dám chạm vào Lăng Giang.

“ Tiểu cô nương, ta tới rồi! ”

“ Bất Ngữ thúc! Ngươi về đúng lúc lắm, ngươi mau điều chế giải dược cho hắn ”

“ Sao lại nghiêm trọng thành như vậy? ”

Bất Ngữ thúc duỗi tay xem mạch cho Lăng Giang, ông chẳng nghĩ tới dược hiệu này lại mạnh như vậy.

Ông thi thêm vài châm trên người Lăng Giang: “ Ngươi từ từ đã, ta đi ra ngoài tìm xem có thảo dược dùng được hay không. Ngươi nhanh chóng tìm nước lạnh cho hắn, cố hết sức hạ nhiệt giúp hắn ”

“ Ta nhớ không nhầm thì đi một đoạn nữa sẽ tới khách điếm, ta ở đó chờ thúc ”

“ Được, nhưng mà ngươi cũng không cần ôm quá nhiều hy vọng, nếu ta mãi mà không về, ngươi tự đi mà nghĩ cách ”

Để lại lời này, Bất Ngữ thúc liền bỏ đi, coi như vì lúc nãy giúp ông, ông sẽ cứu hắn.

Dưới sự yêu cầu của Sở An Nhan, bọn họ dừng chân lại ở khách điếm.

Sở An Nhan dìu Lăng Giang vào trong phòng, phân phó tiểu nhị chuẩn bị nước lạnh, kêu Hồng Tô chú ý ngoài cửa xem Bất Ngữ thúc khi nào sẽ trở về.

Sở An Nhan cởi áo trên người Lăng Giang xuống, để hắn ngâm mình trong thùng nước lạnh sau tấm bình phong, mà nàng thì ở bên ngoài canh chừng, nội tâm vô cùng rối rắm.

Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, huống chi lần này Lăng Giang bị thương nặng, lại còn là bạn trai nàng, làm những chuyện kia không phải rất bình thường sao.

Hơn nữa Lăng Giang đẹp trai như vậy, nàng cũng không bị thiệt.

Nàng còn sợ cái gì.