“ Ngươi nói bậy nói bạ gì đó? ”

Sở An Nhan kích động quay đầu lại, gần như mặt đối mặt với Lăng Giang, mà bởi vì động tác này của Sở An Nhan, mũi hai người chạm nhẹ vào nhau.

Cả người Lăng Giang chấn động, đôi mắt hoa đào xinh đẹp đều là hình bóng Sở An Nhan, ngay cả hơi thở của hắn cũng hơi loạn, mang lên một tia khó có thể phát hiện loạn.

Trái tim trong lồ,ng ngực đập đến kịch liệt, tần suất càng lúc càng nhanh, thậm chí hắn ngừng cả hô hấp, sợ sẽ kinh động đến người trước mặt.

Hắn biết, hắn đã trúng một loại độc tên là Sở An Nhan.

Chờ hắn khôi phục lại tinh thần, hắn thật cẩn thận chạm vào môi Sở An Nhan.

Mềm mại, ấm áp, mê hoặc nhân tâm.

Đôi mắt Sở An Nhan đột nhiên co rút, muốn duỗi tay đẩy Lăng Giang ra, nhưng tay nàng căn bản không thể động đậy được, thậm chí nàng quên mất phải hô hấp như nào, chứ đừng nói đến là quay đầu đi.

Vào khoảnh khắc môi Lăng Giang rơi xuống ấy, trái tim như ngừng đập, rồi sau đó đập kịch liệt.

Lăng Giang …… Hôn nàng?

Đầu óc Sở An Nhan trống rỗng vài giây, sau đó mới ý thức được tình huống hiện tại.

Nàng còn đang nằm mơ nhỉ?

Sở An Nhan tính thử động đậy, mà Lăng Giang cũng nháy mắt rời khỏi.

Lăng Giang bình ổn lại hơi thở hỗn loạn của mình, áp chế ngọn lửa thiếu chút nữa bốc cháy, cuối cùng cũng lấy lại được vẻ bình tĩnh như cũ.

Advertisement

“ Lòng ta đã chọn công chúa, vừa rồi mỗi câu mỗi chữ của ta đều vô cùng nghiêm túc, không phải là lời nói dối. Nhiều năm như vậy rồi, ta cũng không dám cầu xa thứ gì, nhưng hiện tại ta chỉ muốn nàng ”

Thần sắc Lăng Giang nghiêm túc, lại giống như sợ Sở An Nhan sẽ từ chối hắn, cúi đầu không dám nhìn nàng.

“ Nhưng mà…… ”

Lăng Giang nên là của Sở An Bình mà……

Sở An Nhan do dự trong chốc lát, nhưng lại nghĩ đến chuyện ngày đó.

Theo hắn vậy!

Nàng muốn Lăng Giang, chuyện sống chết đều bị nàng ném sang một bên, nàng không tin về sau còn có chuyện nghiêm trọng hơn chuyện này.

Nghe thấy Sở An Nhan nói ra hai từ đó, tay Lăng Giang nắm chặt lấy vạt áo.

Quả nhiên, hắn không nên cầu xa điều gì.

Lăng Giang mất mát đang muốn đứng dậy rời đi, ai biết Sở An Nhan hơi hơi nhổm dậy, môi đụng phải cằm hắn.

Toang rồi!

Sở An Nhan nhắm chặt mắt lại, vội vàng quay đầu sang một bên, má ơi, đủ xấu hổ.

Sở An Nhan cảm thấy từ mặt đến cổ đều nóng, nàng cũng không dám nhìn phản ứng của Lăng Giang, hiện tại nàng có thể dùng ngón chân để chạy ra khỏi phủ công chúa luôn.

“ Công chúa, nàng…… ”

Lăng Giang giơ tay muốn chạm vào chỗ môi Sở An Nhan vừa lướt qua, trong mắt tràn đầy vẻ không tin được.

“ Ta cái gì mà ta! Đi nhanh! Râu mọc đầy cằm tới nơi rồi! ”

Sở An Nhan thật sự rất muốn chui tọt vào chăn để trốn, nhưng tay nàng thành thế này rồi, chăn cũng che không được, hơn nữa nàng từ nãy tới giờ vẫn dùng loại tư thế này nói chuyên với Lăng Giang.

Quá xấu hổ.

Tên thẳng nam như Lăng Giang này đừng nói là không hiểu ý của nàng đấy nhé.

Nàng đã như vậy rồi, tuy rằng ban đầu nàng muốn hôn vào miệng, nhưng nàng không nghĩ tới hắn đột nhiên cử động. Tóm lại không hôn vẫn là tốt nhất.

“ Sở An Nhan, An Nhan, An An…… ”

Lăng Giang đem hai chữ cuối cùng này lặp đi lặp lại liên tục, nói tới mức lỗ tai Sở An Nhan nóng bừng lên.

Cái tên An An này, vẫn luôn là cái tên mà người thân gọi nàng.

Hiện tại phát ra từ trong miệng Lăng Giang, nghe lại thích như vậy.

Thật là chịu không nổi tên nam nhân này.

“ Chờ ta trở về ”

Lăng Giang ngăn chặn nội tâm quá mức kích động và vui sướng, ngón trỏ gập lại, như lông chim lướt qua chóp mũi Sở An Nhan.

Sở An Nhan cảm thấy chóp mũi ngứa, nhưng lại không thể sờ được, tầm mắt chuyển qua người Lăng Giang, chỉ nghe thấy bên ngoài cửa có tiếng động, động tĩnh không hề nhỏ.

Khoé môi Sở An Nhan cong lên, nàng hiện tại đã có bồ rồi.

Điều này chứng minh mối nhân duyên kia cắn rễ không sâu, quá kém rồi.

*

Đại Lăng quốc, Trường Minh Điện.

Trên bảo toạ được chế tạo từ vàng ròng, đang có một tên nam nhân ngồi, trên người hắn mặc đồ đẹp đẽ quý giá, áo bào màu đen thêu hoa văn bằng vàng, đai lưng buộc eo, trên đai lưng thêu rồng bốn móng.

Khuôn mặt của hắn ta có hai phần giống Lăng Giang, mắt phượng một mí, lông mày dài thẳng đến tóc mai, biểu cảm sắc bén, tuy đang cười nhưng nụ cười lại vô cùng lạnh lẽo.

Hắn ta ngồi trên bảo toạ, ngón tay nhẹ nhàng di chuyển nhẫn phí thủy.

Cung điện xa hoa tràn ngập mùi hương ngưng thần.

“ Ý của ngươi là đến cả một việc ngươi cũng không làm xong? ”

Rõ ràng thanh âm không lớn, nhưng trong cái toà cung điện yên tĩnh này lại không khác gì tiếng sấm bên tai, khiến kẻ đang quỳ gối không ngừng phát run.

“ Đại hoàng tử tha mạng, lần này không phải không thu hoạch được gì, ít nhất chúng ta có thể chắc chắn được Lăng Giang chính là đứa trẻ năm đó ”

Giang Thanh vừa nói vừa run, đầu dán sát vào sàn nhà lạnh lẽo, không dám ngẩng đầu lên.

“ À? Nó có ích lợi gì sao? ”

Lăng Kỳ Cẩn giống như nghe được chuyện cười, nếu hắn ta không có vài phần chắc chắn, sao có thể phái người xuống tay với Lăng Giang.

Vốn dĩ kế hoạch không hề có một chút sai lầm gì, kết quả bị tên này hủy hoại sạch sẽ.

Phế vật.

Đương nhiên hắn ta không hề hay biết, nếu không phải hắn ta ham mu,ốn sắc đẹp của Sở An Nhan thì làm sao sẽ xảy ra tình huống như này.

Giang Thanh không dám trả lời, là người ở bên cạnh đại hoàng tử nhiều năm, hiểu rõ tính cách của điện hạ, vừa rồi điện hạ nói như vậy, rõ ràng là đang tức giận.

“ Bản thân ngươi nên biết phải làm gì chứ? ”

Lăng Kỳ Cẩn đứng dậy, để lại câu này khiến Giang Thanh tâm như tro tàn.

Đại hoàng tử tàn nhẫn như vậy, hắn ta đi theo bên cạnh bao nhiêu năm nay, dù không có công lao nhưng cũng có khổ lao.

Giang Thanh thất hồn lạc phách đứng dậy, rất nhanh liền bị người khác kéo xuống.

“ Đại hoàng tử, Lăng Giang phải làm sao bây giờ, hiện tại hắn đã đề cao cảnh giác với ngài, về sau xuống tay sẽ gặp phải khó khăn ”

Một người quỳ xuống sau lưng Lăng Kỳ Cẩn.

“ Không sao, một tên lớn lên ở nơi hương dã, hắn lấy đâu ra bản lĩnh lớn như vậy, trước tiên dừng mọi hành động lại để quan sát tình hình, việc quan trọng gấp rút trước mắt là tìm ra ai là kẻ không một tiếng động gi,ết chết người của chúng ta ”

Sau lưng Lăng Giang có kẻ giúp đỡ, chỉ cần bẻ gãy cái cánh này của hắn, muốn bóp c,hết hắn sẽ dễ dàng như trở bàn tay.

“ Tuân lệnh! ”

Người nọ lui ra, Lăng Kỳ Cẩn nhăn mày, theo như tin tức truyền tới, giết người của hắn là một nhóm người võ công vô cùng cao cường.

Hơn nữa có chút giống ám vệ của Vân gia.

Nhưng đám người đó không phải đã biến mất rồi sao.

Năm đó Vân gia sụp đổ, không thể thiếu việc mẫu phi hắn nhúng tay vào, Vân gia nuôi những ám vệ này, tận mắt hắn nhìn thấy bọn chúng bị giết sạch.

Lúc ấy hắn cũng chỉ mới tám tuổi.

Có lẽ là chưa nhổ cỏ tận gốc, gió xuân thổi lại lên, những tên ám vệ này chưa bị diệt trừ hoàn toàn.

Nếu Lăng Giang thật sự có được sự trợ giúp của những kẻ này, về sau sẽ hơi phiền phức.

Chỉ mong là hắn suy nghĩ nhiều, về phần Lăng Giang, có về hoàng cung Đại Lăng quốc hay không cũng không sao cả, phụ hoàng kia của hắn, trong mắt không chấp nhận được một hạt cát.

Lăng Kỳ Cẩn đi đến bàn làm việc, duỗi tay cầm lấy bức tranh trên bàn, trên tranh vẽ rõ ràng là dung mạo của Sở An Nhan.

“ Mỹ nhân xinh đẹp như này, giết đi quả thực quá đáng tiếc ”

Lăng Kỳ Cẩn giống như nghĩ tới gì đó, hắn vẫy vẫy tay, ra lệnh cho người làm một việc, nụ cười nơi khoé miệng càng thêm cuồng bạo.