Sở An Nhan nào còn tâm tư lo này lo kia, trong lòng chỉ nhớ kỹ Lăng Giang kêu nàng chạy trước.

Còn có cái câu nói kia, càng như là đang từ biệt.

Nàng chỉ là dân tay mơ, nhìn không ra được võ công người khác như nào, nhưng nếu Lăng Giang dẫn nàng chạy mà không chủ động công kích, vậy chứng minh Lăng Giang không nắm chắc.

Trong bóng tối, Sở An Nhan chỉ có thể đại khái thấy rõ được Lăng Giang.

“ Lăng Giang, ngươi sẽ không có việc gì chứ? ”

Lăng Giang là nam chính, khẳng định sẽ không có việc gì. Trong lòng Sở An Nhan tự an ủi chính mình, chân lại giống như bị đinh đóng chặt không sao cử động được.

“ Chạy mau ”

Lăng Giang không trả lời Sở An Nhan, mà cắn răng nói ra từ này, một tay nắm chặt nhuyễn kiếm bên hông, một tay dùng sức đẩy Sở An Nhan về một hướng khác.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, tránh cũng không thể tránh được.

Sở An Nhan bị đẩy đến lảo đảo một chút, nhìn Lăng Giang bên kia liếc mắt một cái, nàng dùng sức cắn môi, hạ quyết tâm sau đó bắt đầu chạy về hướng bên trái.

Lăng Giang dựa vào ven tường, ngưng thần nghe tiếng bước chân, ước chừng khoảng bốn năm người.

Bên này chỉ có một con đường, hắn chọn đúng thời cơ, thấy có người rẽ hướng đi tới, dứt khoát cứa cổ một người.

Tiếng binh khí va chạm vào nhau kêu lách cách, lại giải quyết thêm một tên, trước mặt Lăng Giang còn lại ba người.

Khó chơi.

Hắn dụ những người này đi ngược với hướng của Sở An Nhan, nhưng những người đó hình như phát hiện ra ý đồ của hắn.

Lăng Giang chú ý tới, hiện tại bọn họ hình như cũng không tính lấy mạng hắn, nhân cơ hội này có thể kéo dài thời gian một chút.

Chỉ hy vọng Sở An Nhan có thể chạy nhanh.

“ Người bên trên nói, Lăng Giang có thể chết, nhưng phải bắt sống Sở An Nhan ”

Lúc này không biết từ nơi nào lại nhiều thêm một người, ra mệnh lệnh cho bọn chúng.

Có những lời này, mấy tên này vừa rồi còn bận tâm, lúc này lại hạ sát chiêu với Lăng Giang.

Nội lực không đủ, Lăng Giang bị dồn vào thế hạ phong, thậm chí có chút bị động, trên người đã có mấy vết thương.

“ Lăng Giang! ”

Lúc này Sở An Nhan ôm một đống đồ lớn nhỏ chạy về, tay chuẩn xác ném một thứ vào tên đang chuẩn bị đâm sau lưng Lăng Giang.

“ Sao ngài lại trở về? ”

Lăng Giang hận rèn sắt không thành thép, không có biện pháp, chỉ có thể lui đến trước mặt nàng, bảo vệ nàng ở phía sau.

“ Ta cũng không nói là ta sẽ chạy, hơn nữa ngươi không nợ ta, là ta thiếu ngươi, nếu hôm nay có thể sống xót ra ngoài, bàn đồ ăn lần trước nợ ngươi, ta sẽ trả lại cho ngươi hai bàn ”

Hiện tại Sở An Nhan rất muốn khóc, nói thật, chân nàng đều phát run, đã có chút không cử động nổi, nhưng nàng vẫn chạy về, tay nắm chặt gậy gỗ không biết móc ở đâu ra.

Trăng phá mây đen, ánh trăng chiếu vào con hẻm nhỏ tăm tối.

Nghe được lời Sở An Nhan nói, Lăng Giang có chút bất đắc dĩ mà cười khẽ, thanh âm mang theo mấy phần mất tiếng:

“ Được ”

“ Còn có tâm trạng nói chuyện phiếm? Vừa vặn cả hai đều ở đây, hôm nay các ngươi cũng đừng nghĩ chạy. Lăng Giang, ngươi đã là nỏ mạnh hết đà, nhân lúc còn sớm nên từ bỏ, nói không chừng chúng ta có thể ra tay nhẹ nhàng với tiểu công chúa ”

Người nói chuyện đúng là người vừa rồi bị Sở An Nhan ném trúng, lúc này hắn sờ sờ cái gáy đầy máu, hoàn toàn bị chọc giận.

“ Nằm mơ ”. Ánh mắt Lăng Giang sắc bén, hơi hơi nghiêng đầu nói với Sở An Nhan, “ Trốn sang một bên ”

Không ai có thể đánh chủ ý lên người Sở An Nhan.

Sở An Nhan khẩn trương nhìn Lăng Giang cùng mấy người kia đánh nhau túi bụi, những thanh đao kiếm sáng chói mắt đẩy tới đẩy lui, Sở An Nhan điều chỉnh trái tim đang nhảy lên vì Lăng Giang.

Rất nhiều lần nàng đều thấy Lăng Giang thiếu chút nữa bị đao kiếm đâm trúng.

Nàng đến cùng nên làm gì đây?

Sở An Nhan nhìn qua đống đồ lặt vặt mình mang tới, đều là đống đồ vô dụng, nàng sợ mình tùy tiện ném sẽ trúng phải Lăng Giang.

Trong lúc hoảng loạn, tầm mắt Sở An Nhan dừng lại ở một cái hộp, sau khi mở ra phát hiện bên trong có một hộp bi, chắc hẳn là tiểu hài tử trộm giấu mang đi chơi.

“ Lăng Giang! ”

Lăng Giang nháy mắt hiểu rõ ý của Sở An Nhan, phi tới bên cạnh Sở An Nhan, mà lúc này nàng cũng nhân cơ hội đem hộp bi ném đầy xuống đất.

Sở An Nhan một tay đỡ Lăng Giang, tay khác sờ đến bên hông hắn, lúc chạm vào chính là một mảnh ướt át, sợ tới mức nàng lập tức thu tay lại.

Sở An Nhan thừa dịp này đỡ hắn bỏ chạy, đám người phía sau vội vàng đuổi theo, nhưng lại giẫm phải những viên bi rơi đầy trên đất. Nhưng bởi vì bọn chúng có võ công, cho nên chỉ bị mất cân bằng một chút, sau đó lập tức đuổi theo.

“ Ngài không nên quay lại ”

Lăng Giang yếu ớt phun ra những lời này, nếu Sở An Nhan không trở lại, nàng có thể chạy trốn được.

“ Ta không quay lại chẳng lẽ cứ mặc kệ ngươi đi tìm chết sao? Chính mình yếu như vậy, đánh không lại còn không biết lối mà chạy? Câm miệng lại cho ta, trở về ta sẽ dạy bảo ngươi thật tốt ”

Chóp mũi Sở An Nhan chua xót, nhưng sợ ảnh hưởng tới tầm mắt, phiếm mắt ướt át lại bị nàng ép trở về.

“ Công chúa trước kia không phải rất hay trừng phạt ta sao, sao bây giờ lại nhát gan như vậy? ”

Lăng Giang có thể cảm giác được tay Sở An Nhan chạm vào hắn vẫn còn run.

Hắn cúp mí mắt xuống, mới vừa rồi hắn gần như đã dùng hết toàn lực, nếu không có đòn cuối của Sở An Nhan, hắn sợ là trụ không nổi nữa.

“ Đến giờ phút này rồi mà ngươi còn châm chọc ta! ”

Sở An Nhan nói xong câu đó, phát hiện trọng lực Lăng Giang đè lên người nàng càng lúc càng lớn, nàng quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện mí mắt Lăng Giang đã rũ xuống.

“ Lăng Giang? ”

Rốt cuộc không chịu nổi được nữa, Lăng Giang ngã khỏi người Sở An Nhan, Sở An Nhan theo đó cũng bị ngã xuống đất.

Những tên ở phía sau cũng đã đuổi tới nơi.

“ Tiểu cô nương, không chạy nữa sao? ”

“ Lão đại nói, không thể làm bị thương Sở An Nhan ”

Trong đó có một người dùng kiếm ngăn người muốn đâm về phía Sở An Nhan.

Những lời này như là nhắc nhở, Sở An Nhan cũng không rảnh lo sợ hãi hùng, cả người bổ nhào lên người Lăng Giang, đôi tay vòng lấy cổ hắn, đem Lăng Giang đã ngất xỉu bảo vệ ở bên dưới.

Nàng sợ hãi, đao của những người đó tùy thời cơ đều có khả năng đâm vào người nàng.

Có người mạnh mẽ bắt lấy cánh tay của nàng kéo ra bên ngoài, Sở An Nhan gắt gao ôm Lăng Giang không buông.

“ Lăng, Giang ”

Tay Sở An Nhan đã không còn lực, dòng nước mắt ấm áp chảy dài trượt xuống hai bên má.

Sở An Nhan túm lấy y phục sau lưng Lăng Giang không chịu buông, móng tay dưới động tác mạnh đó suýt nữa bung ra.

Không biết khi nào, cánh tay kéo cổ áo sau lưng nàng tự nhiên biến mất, thay vào đó là âm thanh tiếng nổ.

Bên tai hình như truyền tới tiếng bước chân, sau đó thứ cuối cùng nàng cảm nhận được là mạch đập yếu ớt ở cổ Lăng Giang, sau đó liền lâm vào hôn mê.

Một thân hồng y bay bay, không biết trên đó có bao nhiêu là máu. Bộ diêu trên đầu cũng gãy, tóc tai hỗn loạn rơi xuống, móng tay xinh đẹp cũng bị gãy, nhưng nàng vẫn luôn giữ tư thế ôm chặt Lăng Giang.

Tại ngõ nhỏ, có mấy hắc y nhân nằm bên cạnh.

Ánh trăng dịu dàng hắt xuống hai người bọn họ, càng nhìn càng giống một đôi tình nhân đang ôm nhau say đắm, ở một nơi phồn hoa hưng thịnh, ở đây lại là một nơi yên tĩnh hiếm có.