“ Không phiền, tứ công chúa trở về cùng chúng ta thôi ”

Hồng Tô vội vàng đỡ Sở An Bình.

Nàng ta vậy mà không nhớ ra nơi này cách rất xa Ly Phương viện, hơn nữa chân tứ công chúa lại bị thương, công chúa mà ở đây cũng sẽ không mặc kệ.

Sở An Nhan ở trong phòng đã biết chuyện Hồng Tô tìm được Lăng Giang.

Nghe được rằng Lăng Giang rớt vào cái hố, trong lòng Sở An Nhan có chút tự trách.

Rốt cuộc chuyện này là bởi vì nàng mà thành như này, nàng nên đi xin lỗi Lăng Giang.

Sở An Nhan thừa dịp không có ai, trộm đi đến phòng Lăng Giang, tính đợi đám người rời đi sẽ tới cửa tìm hắn.

Sở An Nhan cứ chờ như vậy, xa xa liền thấy Lăng Giang từ xa đi tới, đang muốn tiến lên.

Phát hiện bên cạnh hắn không chỉ có một người.

Sở An Nhan thấy rõ người ở cạnh Lăng Giang, vội vàng trốn ở đằng sau cây cột.

Trong lòng Sở An Nhan hụt hẫng, nàng vừa rồi nhìn không lầm thì Lăng Giang trở về cùng Sở An Bình.

Không chỉ như thế, Lăng Giang còn đỡ Sở An Bình, hai người dựa vào nhau để trở về, nhìn thật hạnh phúc.

Xem ra tuyến tình của Lăng Giang cũng đang phát triển theo hướng tích cực, căn bản không cần nàng mệt lòng.

Cốt truyện nên tới vẫn phải tới.

Sở An Nhan đứng tại chỗ, bên kia Lăng Giang cùng Sở An Bình đã đi tới.

Advertisement

Lăng Giang vừa định bước lên bậc thang, chú ý tới ven tường có một góc áo màu hồng nhạt.

Đó là Sở An Nhan không thể nghi ngờ.

Thế mà còn cố ý qua đây xem hắn có ở cạnh Sở An Bình không, hắn thật đúng là phải cảm tạ dụng tâm lương khổ* của nàng.

(*Dụng tâm lương khổ: dùng rất nhiều tâm tư sức lực để suy đi tính lại).

Lăng Giang đè xuống sự u ám nơi đáy mắt, dừng bước chân.

“ Công chúa, chân ngươi bị thương, trèo bậc thang không được, ta ôm ngươi lên ”

Lăng Giang liếc mắt nhìn bên kia một cái, theo đó cũng mặc kệ Sở An Bình có đồng ý hay không, chặn ngang bế nàng ta vào phòng.

Sở An Nhan nghe rõ lời Lăng Giang nói, không nghĩ tới quan hệ của hắn cùng Sở An Bình đã phát triển nhanh đến như vậy.

Nhớ lại lúc trước nàng còn dõng dạc nói chờ Lăng Giang, hiện tại xem ra đều là nàng tự mình đa tình, Lăng Giang căn bản không cần nàng.

Sở An Nhan siết chặt tay thành quyền, không muốn đứng ở chỗ này nữa, cũng không màng trên đường có chạm mặt phải người khác hay không, chạy vội về phòng mình.

Nàng đem cửa phòng khóa trái lại, ngay cả Hồng Tô cũng đều bị nàng làm lơ.

Sở An Nhan ơi, ngươi chính là đồ hèn hạ.

Lăng Giang đã nói thích ngươi bao giờ đâu, ngươi ở nơi này tự mình đa tình làm gì?

Ngươi không phải không thích hắn sao, hiện tại khổ sở như vậy làm gì?

Nam nữ chính tu thành chính quả, ngươi còn tính làm gì nữa?

Thành thành thật thật làm bia đỡ đạn của ngươi đi!

“ Tỷ tỷ! Công chúa tỷ tỷ! Hồng Tô tỷ tỷ, ngươi mau để ta đi vào, ta vừa nhìn thấy tỷ tỷ! Các ngươi vì sao lại không cho ta tới gặp nàng! ”

Sở Quân Hành ở ngoài cửa la lối khóc lóc om sòm muốn gặp Sở An Nhan.

Hắn vất vả đi quãng đường thật dài đến sơn trang tránh nóng.

Kết quả không nghĩ tới lại nghe được bọn họ nói Sở An Nhan bị bệnh.

Làm sao có thể được, nếu tỷ tỷ bị bệnh, về sau hắn sẽ không có đồ ngon để ăn!

Nghe thấy bên ngoài có thanh âm, Sở An Nhan xoa xoa nước mắt bình ổn cảm xúc của mình một chút, mới đi qua mở cửa.

“ Sao ngươi lại tới đây? ”

Sở An Nhan nhìn Sở Quân Hành vài ngày nay không gặp, nói chính xác thì từ khi nàng tới sơn trang tránh nóng chưa gặp lại hắn.

Đúng rồi, nàng sao lại quên mất, ban đầu Sở Quân Hành đi đường vòng tới Giang Châu đấy.

Thật đúng là một tiểu tử đáng thương.

Chẳng qua nếu không phải hắn đi đường vòng, nói không chừng cũng không có nhiều chuyện như vậy.

“ Ấy ấy ấy, ta nghe nói tỷ tỷ bị bệnh nên cố ý đến thăm tỷ, ngay cả tới chỗ phụ hoàng ta cũng chưa tới đâu, kết quả Hồng Tô tỷ tỷ còn không cho ta vào ”

“ Được rồi được rồi, ngươi nhìn, ta còn muốn nghỉ ngơi, Hồng Tô, đưa hắn rời đi ”

“ Ta không cần, ta vừa rồi thấy tỷ tỷ chạy nhanh như vậy, chứng minh tỷ tỷ không bị bệnh! ”

Sở An Nhan tiến lên bịp kín mồm Sở Quân Hành, tên ranh con này lại ngứa đòn rồi.

Vừa rồi vậy mà bị hắn nhìn thấy.

“ Hồng Tô tìm thứ gì đó bịp mồm hắn lại ”

Sở An Nhan mắt nhìn khắp nơi, châc chắn không có người mới kéo Sở Quân Hành vào.

“ Ta nói cho ngươi biết, không thể nói lung tung có biết hay không ”

Sở Quân Hành ngoan ngoãn gật gật đầu, tỷ tỷ giở trò trước kia hắn nhìn đủ nhiều rồi.

Chỉ cần hắn giả bệnh, hắn liền có thể không cần đến học đường, xem ra tỷ tỷ cũng như thế.

“ Ta muốn hai cốc trà sữa với mười xiên nướng BBQ! ”

Sở Quân Hành cho rằng hắn bắt được thóp, bắt đầu tự tin ra điều kiện.

“ Được lắm tiểu tử, ta còn chưa học, ngươi lại học thói gian trá của tam ca phải không? ”

Sở Quân Hành bĩu môi, có chút tủi thân:

“ Đều do cái tên đánh xe ngựa kia, hắn mang ta đi lòng vòng, Hành nhi dọc theo đường đi không được ăn cơm no, thật là nhớ đồ ăn ngon tỷ tỷ làm ”

Sở An Nhan nhìn kỹ hắn, quả thật gầy đi không ít so với lúc vừa tới phủ công chúa, việc này cũng là tại nàng.

“ Muốn ăn ngon? ”

“ Đúng đúng ”. Sở Quân Hành điên cuồng gật đầu.

“ Bằng không mấy hôm mữa ngươi về phủ công chúa cùng ta. Hiện tại ở chỗ này ta cũng không thể làm đồ ăn ngon cho ngươi được ”

Sở An Nhan suy nghĩ, nàng ở chỗ này cũng gần một tháng rồi, vừa vặn có thể trở về, nhân tiện mang theo Sở Quân Hành để giải buồn.

“ Được đấy được đấy! ”

Sở Quân Hành sảng khoái đáp ứng, vốn dĩ ở chỗ này hắn cũng không lưu luyến gì, nghe bọn họ nói, mẫu phi còn chán mới về.

Hiện tại không có gì so với đồ ăn ngon của Sở An Nhan có thể đả động được hắn.

“ Công chúa, vừa rồi có người tới tìm tiểu hoàng tử, hoàng thượng hạ lệnh nói muốn hắn bù lại bài tập đang thiếu một tháng này, không thể từ chối ”

Hồng Tô đẩy cửa tiến vào tuyên bố với Sở Quân Hành một tin dữ.

“ Ta không muốn! Ta không đi! Ta muốn về cùng tỷ tỷ! ”

Sở Quân Hành khóc bù lu bù loa, ôm chân Sở An Nhan không buông.

Sở An Nhan cảm thấy có chút buồn cười, nhớ tới trước kia nàng cũng từ chối học như vậy.

Xem ra Sở Quân Hành có chút thảm. Sở An Nhan vui sướng khi người khác gặp nạn, kêu Sở Quân Hành biến đi, cảm xúc tệ ban nãy bớt đi không ít.

Sở An Nhan để Hồng Tô đi nói với phụ hoàng mẫu hậu một tiếng, ngày mai nàng rời khỏi sơn trang tránh nóng để về phủ công chúa phủ của nàng.

Hiện tại mục đích của nàng đã thành công, ở chỗ này cũng chỉ tổ vướng chân vướng tay.

Nàng nhớ những cửa hàng nhỏ của nàng kinh khủng.

Chỉ là nàng không nghĩ tới, nàng vừa nói như vậy, mọi người lại về theo nàng.

Sở Quảng Văn tìm lấy cái cớ, nói cái gì mà sắp đến thất tịch, vừa vặn cũng nên trở về để chuẩn bị, che đậy tâm tư nhỏ muốn về cùng Sở An Nhan.

Sở Quân Hành càng khóc thút thít, hắn vất vả lắm mới đến đây được, còn chưa bắt đầu chơi liền phải về.

Sở An Nhan đỡ trán, lấy đồ ăn bịp mồm Sở Quân Hành lại.

Lúc này Sở Quảng Văn cũng kéo cho nàng một đống thù hận.

Mọi người trong lòng đều biết, khả năng đều nghĩ lúc trước nàng làm sao không ngã chết quách đi.

“ Tỷ tỷ, tỷ tỷ. Ngươi còn không, ta ăn xong rồi! ”

Đôi mắt Sở Quân Hành mang theo thương lượng nhìn Sở An Nhan, tùy thời chuẩn bị.

Nhưng mà hắn chờ được là bản thân bị Sở An Nhan ném ra ngoài.

Lỗ tai rốt cuộc cũng được thanh tịnh, hiện tại Sở An Nhan hối hận nàng vì sao lại gọi Sở Quân Hành vào trong xe ngựa.

Không bệnh cũng bị hắn làm cho thành bệnh.