Nói xong câu này, Sở An Bình cũng không dừng lại mà có chút sốt ruột xoay người rời đi.

Sao mà cả hai đều bị bệnh rồi?
Diệp Họa cảm thấy có chút không đúng, nhưng chung quy cũng không suy nghĩ nhiều, đi Thanh Trì viện chờ Sở An Bình về.
Vốn dĩ Sở An Nhan đang ở trong Lăng Giang Lâu, ngồi xổm trên mặt đất thiếu chút nữa ngủ gật thì ngoài cửa có tiếng đập cửa, tiếp đó là thanh âm Hồng Tô:
“ Công chúa, người ở bên trong sao, công chúa? ”
Sở An Nhan giãy giụa đứng lên, chân có chút không giống của mình, một bước một bước đi đến mở cửa cho Hồng Tô.
“ Làm sao vậy? ”
Sở An Nhan xoa xoa chân có chút tê nhức, một tay mượn lực chống đỡ cửa mới không đến nỗi khiến bản thân ngã.
“ Công chúa, ngài mau trở về nhìn thử, sáng nay tiểu hoàng tử la hét kêu bụng đau, vừa rồi tứ công chúa bảo ta lại đây tìm ngài ”
“ Sở Quân Hành? Hắn bụng đau tìm ta về làm gì? ”
Hiện tại tâm trạng Sở An Nhan cũng không quá tốt, một chút đều không nghĩ phản ứng này đó việc vặt.
“ Công chúa, là do ta sợ, có người nói là đồ nướng BBQ tối hôm qua của ngài có vấn đề, Lăng công tử bị bệnh, hiện tại đến cả tiểu hoàng tử cũng bị bệnh ”
Sở An Nhan có chút bực bội thở dài, “ Vậy trước tiên ngươi chờ ta, ta cùng ngươi trở về nhìn một chút ”
Tầm mắt chạm đến băng gạc băng bó ở tay, Sở An Nhan vẫn là có chút không yên tâm mở miệng:
“ Lăng Giang hắn, không có việc gì nhỉ? ”

“ Không có việc gì không có việc gì, công chúa người mau ngẫm lại bản thân đi, nếu tiểu hoàng tử thật sự xảy ra chuyện gì, đến lúc đó nháo đến hoàng thượng còn tốt, chủ yếu là Thục phi kia không phải người dễ đối phó, về sau khả năng sẽ có chút phiền phức ”
Trong giọng Hồng Tô đều là sốt ruột, ước gì hiện tại có thể lôi Sở An Nhan bay trở về phủ công chúa.
“ Nghiêm trọng như vậy? ”
Thế mà còn có người có thể gây phiền phức cho nguyên chủ.
Sở An Nhan tìm tòi ký ức một chút, chỉ là ký ức về Thục phi căn bản gần như bằng không, cũng không có gì.

“ Cũng không hẳn.

Công chúa a, Thục phi nương nương là công chúa nước láng giềng, tính khí rất lớn, mấy năm qua, nước láng giềng phát triển mạnh, nếu không phải có vị Thục phi này ở đây, chỉ sợ Sở quốc tránh không được một hồi ác chiến.

Lần này Thục phi thật vất vả mới tóm được một cơ hội về nhà thăm viếng, vốn là muốn mang tiểu hoàng tử cùng về, nhưng hoàng thượng sợ thả hổ về rừng, lúc này mới đem tiểu hoàng tử giữ lại.

Công chúa a, nếu lần này tiểu hoàng tử đem mọi tội lỗi đổ lên đầu ngài, sau đó lại nói với mẫu phi hắn, chỉ sợ là hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương cũng không ngăn được, ngày hôm qua ta nên ngăn ngài giáo huấn tiểu hoàng tử, cái này khẳng định ghi hận rồi ”
Hồng Tô ngồi ở trên xe ngựa gấp không chịu nổi, mà Sở An Nhan còn bình tĩnh nghe hết.
“ Công chúa, người sao lại không thấy gấp a! Chuyện này phiền toái lớn đấy, đợi lát nữa ta tiến cung một chuyến nói cho hoàng hậu nương nương, nhanh chóng nghĩ ra biện pháp ”
“ Không vội, nói không chừng không phải bởi vì ngày hôm qua que nướng đâu nhé? Từ từ xem đại phu nói như thế nào đã ”
Cảm xúc hơi có chút bi thương khiến Sở An Nhan bình tĩnh lại.
Lăng Giang là bởi vì khi còn nhỏ hắn không được ăn cơm, sau lại lại bị Sở An Nhan bắt nạt mới có bệnh căn, lại còn có lúc đầu, đại phu nói chỉ cần ngày thường chú ý đồ ăn thức uống liền sẽ không có vấn đề gì lớn.
Hơn nữa nàng biết rõ, Lăng Giang là ăn xiên nướng tẩm thật nhiều ớt cay của nàng mới đau dạ dày, chứng tỏ que nướng của nàng không có vấn đề.
Ngày hôm qua nàng cùng Hồng Tô với Sở An Bình đều ăn, nhưng ba người bọn họ đều không có việc gì.
Nếu nói tiểu hài tử chịu đựng vi cay kém, ngày hôm qua ở Lăng Giang cũng đã động chân động tay qua.

Sau đó những que nướng khác nàng rắc ớt cay ít đến đáng thương, gần như là không có.
Cho nên, vấn đề này hẳn là không lớn.
Tối hôm qua Sở Quân Hành còn ăn que nướng do Lăng Giang nướng, nàng cũng ăn đấy, không có vấn đề gì, hơn nữa Lăng Giang nướng rất lâu, tuyệt đối không có vấn đề gì.

Cho nên không được nóng vội, từ từ đợi kết quả, giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền.
Nếu thật là que nướng của nàng có vấn đề, nàng tất nhiên cũng sẽ không chối cãi.
Chẳng qua chỉ là bị một phi tần gây khó dễ, hiện tại Lăng Giang không chán ghét nàng nữa, tuyến tình cảm của nam nữ chủ nàng cũng đẩy rồi, nàng cũng không cần làm gì nữa, từ tốn chờ đến đại kết cục là được.

Sở An Nhan vén mành lên, nhìn bên ngoài muôn hình muôn vẻ, thật lâu sau nàng thở dài.
Trong một khắc như vậy, Sở An Nhan cảm thấy nhạt nhẽo.
Nơi này tóm lại không phải thế giới của nàng, còn may tâm tư của nàng không bị người ta phát hiện, kế tiếp đến xúc tiến tình cảm nam nữ chủ thật tốt, không thể chậm trễ bọn họ.
Trở về phủ công chúa, Sở An Bình bên kia cũng vừa mời đại phu đến.
Sở An Nhan không có chút kinh ngạc nào.

Đại phu vẫn là đại phu tối hôm qua nàng mời đến, họ Lục, ơ đây vùng danh tiếng cũng không tệ lắm, là một nam nhân trung niên có chút mập, nghe nói lúc trước làm ngự y ở trong cung, bởi vì phạm phải lỗi nên bị trục xuất khỏi cung.
Nơi Lục đại phu khám bệnh cũng rất gần, tối hôm qua nàng chạy đi tìm đại phu, không quá một lúc liền tìm thấy rồi.
Sở An Nhan tuy có nghi hoặc, nhưng cũng không suy nghĩ quá nhiều, đi nhanh theo người đến Thanh Trì viện.
Dọc theo đường đi Thanh Trì viện, Sở An Nhan căn bản là không dám ngẩng đầu nhìn sân của Lăng Giang.
Còn may phát hiện sớm, nhanh chóng đem mầm non này bóp chết.

Trong Thanh Trì viện, truyền ra thanh âm Sở Quân Hành kêu rên từng đợt.
“ Làm phiền Lục đại phu ”.

Sở An Nhan có chút xin lỗi.
Ngày hôm qua đã tối lắm rồi, Lục đại phu vốn dĩ đã đi ngủ, lại vô duyên vô cớ bị nàng đánh thức, đổi ai là trong lòng ai cũng đều không thể thoải mái, hôm nay lại phiền ông tới công chúa phủ.
Lục đại phu tức giận nhìn Sở An Nhan, hừ một tiếng sau đó bước vào phòng.
Sở An Bình đi theo sát, cũng vô cùng sốt ruột đi vào.
Sở An Nhan ngồi xuống bên bàn đá ngoài viện.


Hồng Tô vốn dĩ cũng muốn đi vào xem tình hình, lại phát hiện Sở An Nhan không vào, tuy rằng sốt ruột, nhưng nàng ta vẫn là đi theo bên người Sở An Nhan.
Sở An Nhan ngồi xuống, lại phát hiện đối diện có một chén trà, nước trà bên trong đã uống cạn.

Vừa nâng mắt lên, Sở An Nhan mới chú ý tới người đang đứng ở một bên.
Lúc này, nàng ta đi tới trước mặt Sở An Nhan, ngồi xuống đối diện nàng, một thân hồng y tùy ý, chỉ là biểu cảm trên mặt không quá vui vẻ.
“ Diệp tướng quân, ngươi cũng ở đây à, đúng rồi, hôm nay Lăng Giang hắn.....!”
“ Ta đều đã biết ”.

Diệp Họa không chút khách khí đánh gãy lời Sở An Nhan nói, “ Sở An Nhan, đã nhiều năm như vậy, ngươi vẫn là chỉ biết chơi cái trò hại ngưởi này sao? Chung quy sẽ có một ngày, ngươi hại người lại hại phải mình! ”
Vừa rồi nàng ta cẩn thận tự hỏi một phen, lại nghe được một ít lời từ nha hoàn lắm mồm nói chuyện với nhau, đại khái hiểu được nguyên do trong đó.
Ngay hôn qua nàng ta cảm thấy phương pháp ăn uống của Sở An Nhan quá mức cổ quái, cho thêm những gia vị khác mà cũng không biết có độc hay không, toàn đem người bên cạnh nàng dùng để làm thí nghiệm.
Ăn vào xảy ra chuyện rồi đấy!
Sở An Nhan nghe thấy lời nàng ta nói! đại khái hiểu được nàng ta đang nói cái gì.
Chẳng qua, nàng càng không có tâm tư đu cãi lại.
Bởi vì nàng nhớ rõ, Diệp Họa ở trong nguyên tác cũng thích Lăng Giang, mà kết quả cuối cùng của nàng ta là yêu mà không được, chết ngay dưới kiếm của Lăng Giang..