Lăng Giang biết Triệu Đình Đình.

Đã từng ở bên ngoài nhiều năm như vậy, tự nhiên cũng có thể nhìn ra lòng tham không thể che được trong mắt Triệu Đình Đình.
Sở An Nhan cùng nàng ta qua lại với nhau hợp đến nỗi ghê tởm.
Triệu Đình Đình chẹp chẹp miệng, vật nhỏ này còn rất cao ngạo.
Bất quá không quan trọng, ai kêu Lăng Giang lớn lên tuấn mỹ, tính khí khó một chút mới càng có ý vị.
" Lăng Giang, công chúa ngược đãi ngươi như vậy, ta nhìn đều thấy đau lòng, chi bằng ngươi đi theo ta, ta bảo đảm hảo hảo đối đãi ngươi thực tốt ".

Khi nói chuyện, đầu ngón tay Triệu Đình Đình như có như không xẹt qua mặt Lăng Giang.
Lăng Giang mặt mày lạnh lùng, " Triệu cô nương thỉnh tự trọng, công chúa đang ở trong phòng "
Ngụ ý nếu ngươi còn làm loạn, ta liền kêu công chúa.
Không biết vì sao, nếu thật sự để Lăng Giang lựa chọn giữa Triệu Đình Đình cùng Sở An Nhan, hắn vẫn chọn Sở An Nhan.
Một là Sở An Nhan dễ đối phó hơn, hai là cho dù hắn có phản kháng Sở An Nhan, cũng chưa chắc sẽ bị nàng đánh roi.

Mà Triệu Đình Đình thì không chắc.
Triệu Đình Đình nghe xong, hừ lạnh một tiếng, xoay người bước vào trong phòng.
Bất quá là một tên tiện nô được Sở An Nhan mua từ đám buôn người mà thôi, dựa vào chính mình có chút tư sắc liền nghĩ mình là trời.


Coi trọng hắn là phúc phận của hắn, dù sao cũng phải cướp hắn từ trong tay Sở An Nhan, đến lúc đó vào phủ của nàng, xem hắn còn cao ngạo như nào!
Lăng Giang vẫn không nhúc nhích quỳ trên mặt đất, nhìn Triệu Đình Đình mới vừa tiến vào phòng, suy nghĩ của hắn có chút bay xa.
Nghĩ đến Sở An Nhan còn chưa tỉnh, hắn không rõ, hôm qua Sở An Nhan vừa mới đánh hắn, sáng sớm hôm sau lại dầm mưa cứu hắn từ tay Mộc Khí dẫn đến bị thương, còn để hắn đổi viện.
Hắn không tin Sở An Nhan đổi tính, bất quá là Sở An Nhan thay đổi kế hoạch, đánh hắn một cái lại cấp hắn một viên đường, giả tạo dối trá.
Ánh sáng xuyên qua cửa sổ vào phòng, trong phòng càng thêm ấm áp thoải mái.

Ngoài cửa sổ đúng lúc có gió thổi qua, vén lên mành trướng.
Sở An Nhan lười nhác trở mình, rớt gối xuống.
Mơ mơ màng màng trợn mắt, nhìn nơi xa lạ lại có chút quen thuộc, Sở An Nhan tâm tình tức khắc liền không tốt.
Cô cho rằng trước xuyên sách là một giấc mộng, ngủ một giấc rồi dậy lại nhắc nhở cô cậu chuyên cẩu huyết vẫn còn.
Không đúng, nơi này không phải là giường lúc trước Lăng Giang nằm sao?
" Công chúa, người tỉnh "
" Ta như thế nào tại đây? Lăng Giang đâu? ".

Ngủ một giấc thần thanh sảng khoái hẳn lên, Sở An Nhan xoay người muốn xuống giường tìm Lăng Giang.
" Công chúa, nếu không phải bởi vì Lăng công tử, người làm sao đến nỗi bị bệnh, người lúc này vừa mới tỉnh lại la hét muốn đi tìm hắn ".

Hồng Tô trong giọng nói mang theo một tia oán giận, lại sợ Sở An Nhan không yên phận, vẫn là nói tình huống của Lăng Giang cho cô.
" Hắn còn tốt, đang ở thiên viện, công chúa ngài cũng đừng lăn lộn, trước đó hoàng hậu nương nương tới đây đều lo lắng muốn hỏng rồi "
" Hoàng......!Mẫu hậu tới? Ta ngủ bao lâu rồi? ".

Sở An Nhan ngoài mặt có chút ảo não, đáy lòng kỳ thật vui vẻ.
Dùng hôn mê tránh gặp phải mẫu thân nguyên chủ, hoàn mỹ.
" Người đã ngủ một ngày một đêm, hoàng hậu nương nương bởi vì có việc mới phải rời đi, công chúa a, người cũng thật đừng đi lung tung "
" Hảo hảo, ta đã biết.

Hồng Tô, ta đói bụng, ngươi chuẩn bị cho ta chút đồ ăn tốt được không? Nhiều một chút ".

Sở An Nhan trong lòng đang nghĩ ngợi tới đợi lát nữa đưa cho Lăng Giang ít đồ ăn.

Hồng Tô tưởng công chúa đói bụng muốn ăn nhiều một chút, cười miệng đáp ứng, nếu nàng ta mà biết Sở An Nhan trong lòng suy nghĩ gì, sợ là lại muốn oán trách cô.
Chờ Hồng Tô vừa đi, Sở An Nhan dựa theo ký ức hưng phấn chạy tới sân thiên viện.
Mỗi ngày mục đích hàng đầu: Ở trước mặt nam chủ tạo hảo cảm.


Sở An Nhan mới vừa đẩy cửa đi vào, liền thấy Lăng Giang đưa lưng về phía nàng, không mặc áo đang tự mình đắp dược.

Tới......!A phi, thật không phải thời điểm tốt.
Sở An Nhan đang muốn làm bộ chuyện gì cũng chưa phát sinh nhanh rời đi, chính là có người càng không cho cô toại nguyện.
Nguyên bản Lăng Giang cho rằng Sở An Nhan là cố ý chọn lúc này tiến vào, ai biết nàng cũng không tưởng tiến vào, thậm chí liền tưởng muốn rời đi.
Ma xui quỷ khiến, Lăng Giang gọi nàng lại.
" Công chúa kim an "
Lăng Giang cung kính cấp Sở An Nhan hành lễ.
Sở An Nhan một tay che khuất đôi mắt, một tay vẫy vẫy, " Ngươi có thương tích trong người, không cần hành lễ, cái kia, ngươi tiếp tục, ta không quấy rầy "
Sở An Nhan thật cẩn thận xoay người muốn rời đi.
" Công chúa chậm đã ".

Lăng Giang khẽ nhíu mày, nhất thời có chút không biết hiện tại Sở An Nhan là đang bày thái độ gì.

" Ngươi còn có chuyện gì sao? ".

Sở An Nhan đưa lưng về phía phòng, trong lòng lộp bộp một chút.
Cô chẳng lẽ là bị bại lộ? Trước kia nguyên chủ nếu đụng phải Lăng Giang, liền không tính là sẽ xuống tay, nhưng ít nhất cũng đến nhìn một hồi.
Không được, nhân thiết không thể để lộ.

Sở An Nhan nuốt nước miếng, buông tay sau xoay người nhìn thẳng Lăng Giang.
Vừa mới vừa rồi cô thấy sau lưng Lăng Giang bị thương, Sở An Nhan sờ sờ trong lòng ngực, nhớ tới hôm qua muốn đưa cho Lăng Giang bình thuốc trị thương.

Như thế nào không còn nữa? Đúng rồi, y phục cô đều đã đổi qua, dược sao có thể còn ở đây.

Sở An Nhan chạy về phòng, cô nhớ rõ thời điểm cô đi nhìn thấy nó.
Cầm dược đến, kết quả y phục Lăng Giang còn chưa có mặc vào.

Nam chủ này tâm bao nhiêu lớn? Chẳng lẽ không biết nguyên chủ là đại hảo sắc sao?
Sở An Nhan hít sâu một hơi, đi đến trước mặt Lăng Giang.
Vết thương sau lưng hắn nhìn có chút doạ người, liền tính là dược tốt, giờ phút này cũng nhìn dọa người.
Sở An Nhan châm chước một chút, quyết định tìm biện pháp, nếu đã đem dược đưa qua, vậy vừa hay cứu vớt hình tượng nguyên chủ hàm sắc trong mắt Lăng Giang.
" Sau lưng ngươi không tiện, ta tới giúp ngươi thay dược đi ".

Vì tổ vẻ chân thành một chút, Sở An Nhan còn cố ý cười.
Tóm lại nam chủ sẽ cự tuyệt cô, Sở An Nhan buông dược tính toán muốn đi.
Lăng Giang ý vị không rõ nhìn Sở An Nhan một cái, " Ân "
Ân? Ân!
Sở An Nhan một chân đã bước, đột nhiên phản ứng lại Lăng Giang này......!Ý tứ là cô có thể?
Giúp hắn thay dược?.