" Bổn cung còn phải cảm ơn ngươi? "
" Công chúa không cần khách khí, đều là tiểu nhân nên làm "
" Ha ha, nếu như vậy, túi gấm này ngươi hẳn nên nói cho bản cung là của ai đi ".

Sở An Nhan đem túi gấm ném đến trước mặt Hồ Bưu.
" Đây là một hắc y nhân cho tiểu nhân, hắn che mặt, tiểu nhân cũng không biết người này có bộ dạng gì, lúc ấy hắn chỉ đưa cho tiểu nhân một túi bạc, để cho tiểu nhân tới nơi này gây sự "
" Nói như không nói, dẫn hắn xuống "
" Công chúa! Công chúa! Tiểu nhân còn hữu dụng, tiểu nhân có biện pháp khiến tên hắc y nhân xuất hiện! "
Nghe thấy những lời này, Sở An Nhan giơ tay ngăn lại hai người đang muốn kéo Hồ Bưu đi.
" Nói đi "
*
Sở An Nhan ngồi ở trong quán trà, cách một tấm bình phong nói chuyện với Hồ Bưu.
Nàng đã để đám quan phủ trở về, tuy Hồ Bưu là ác bá một phương, nhưng tiếp xúc qua cũng khá thú vị.

Giữ lại hắn xác thật còn có chỗ để dùng, nếu Hồ Bưu bị giải đến quan phủ, những tiểu đệ của hắn cũng sẽ tìm cách đem tửu lâu đạp đổ.

Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, chỉ cần Hồ Bưu cải tà quy chánh, nàng cũng lười đến quản hắn.
Sở An Nhan ngồi tọa vị tỉ tê uống hết tách trà, đợi mãi không thấy người đến.

" Ngươi thật xác định người kia sẽ đến? "
" Không xác định "
"...!"

" Hồng Tô chúng ta đi "
Sở An Nhan vừa muốn đứng dậy, bên ngoài liền truyền đến tiếng bước chân.
Sở An Nhan lập tức nín thở ngưng thần một lần nữa ngồi trở về.
Đợi trong chốc lát, ước chừng thấy một góc áo màu trắng.
Tính chuẩn thời cơ, Sở An Nhan cùng Hồng Tô không chút do dự đem bao tải chuẩn bị tốt hướng phía người nọ chụp qua.
" Không nghĩ tới lại dễ dàng như vậy, đều không cần hai tên hộ vệ động thủ ".

Sở An Nhan đắc ý vén tay áo, đang chuẩn bị dùng dây thừng đem người này cột lên.
" Ai? Ai đánh lén bổn hoàng tử! "
Sở An Nhan nghe thấy trong bao tải truyền đến thanh âm, như thế nào nghe đều cảm thấy có chút quen thuộc.
" Công chúa, hình như là Tam hoàng tử "
Sở An Nhan cùng Hồng Tô lập tức đem bao tải mở ra, bên trong lộ ra gương mặt kia không phải Sở Thần thì còn là ai?
" Như thế nào là huynh? "
" Được a Sở An Nhan, muội muốn mưu sát thân ca có phải hay không? Việc này ta không để yên, ta muốn bạc để bồi thường tổn thất tinh thần, còn có y phục trên người ta....!A! "
Sở Thần nguyên bản mặc một thân bạch y lại bị bao tải làm bẩn đến dính đầy bụi đất, đã vậy bao tải lại còn lấy từ trong nhà bếp lấy ra.

Còn có cây quạt trong tay Sở Thần, cũng bởi vì vậy mà hỏng.
" Sở! Ngô ngô ngô! " Sở An Nhan lấy ra khăn tay đem nhét vào mồm Sở Thần, người đều còn chưa bắt được, lại bị hắn nháo cho chạy.
Sở Thần sợ không phải là gian tế đối phương phái tới đi.
" Công chúa, người ở kia! ".

Hồ Bưu chỉ vào một chỗ ở ngoài cửa sổ, tên hắc y nhân rõ ràng phát hiện không thích hợp cho nên giờ phút này đang muốn chạy, mà hai người Sở An Nhan mang theo cũng phát hiện dị thường lập tức đuổi theo.
*
" Sở An Nhan ta nói cho muội biết, việc hôm nay ta nhất định phải đi nói cho mẫu hậu! ".

Sở Thần ngồi ở trên ghế, đau lòng không ngừng chà lau y phục của mình.
Hôm nay hắn chính là cố ý ăn mặc đi gặp người khác, đều bị Sở An Nhan làm hỏng!
" Khụ, tam ca, muội là bắt sai người, nói nữa, chính huynh chạy lại đây, không thể trách muội "
Sở An Nhan có chút chột dạ nhìn Sở Thần, đường đường một hoàng tử, bị nàng làm cho chật vật như vậy, thực sự có chút không thể nào nói nổi.
" Tam ca, hôm nay huynh sao lại thay đổi phong cách? Bạch y cùng quạt sấp, đến kiểu tóc cũng đều đổi, ngày bình thường ăn mặc xuề xòa lắm mà "
" Sở An Nhan! Muội đổi cách mắng ta đấy à? "
" Là muội nói sai, tam ca là có người trong lòng? "
" Lăn, tiểu hài tử biết cái gì.

Đợi lát nữa, đừng vội nói sang chuyện khác! Nói đi, như thế nào bồi thường ta, bộ y phục này thực quý, còn có cây quạt này "
" Đánh cái thân tình, huynh cũng làm hỏng chuyện của ta? "
" Vậy......!Một ngàn lượng! "
" Thành, Hồ Bưu, lại đây bồi tiền "
" Công chúa, vì cái gì cũng là tiểu nhân? ".


Hồ Bưu vẻ mặt khổ sở đi tới.
" Lúc trước không phải tên kia đưa bạc cho người đến gây sự với bổn cung sao? Không nên đưa bổn cung một phần? "
" Công chúa, người đã mang tới ".

Một hộ vệ đem người kéo tới, để hắn quỳ gối trên mặt đất.
" Làm không tồi, đem thứ trên đầu hắn tháo ra ".

Hôm nay nàng phải bắt được nhược điểm của Triệu Đình Đình.

Như vậy cũng giải quyết được chuyện đánh cược cùng Triệu Đình Đình.
Sở An Nhan chờ mong gương mặt phía sau khăn che mặt màu đen, kết quả chỉ là một nam tử trung niên bình thường, lại còn đang say rượu.
" Đại nhân tha mạng! Là có người cho tiểu nhân bạc để tiểu nhân đội đấu lạp* này tới, tiểu nhân thật sự cái gì cũng không biết, tiền đều tại đây, tiểu nhân đều đưa cho các ngài "
(* "斗笠 ": đấu lạp hay còn gọi là mũ trúc, kết hợp với khăn lụa để che chắn lại mặt).

" Chậc chậc, hảo muội muội, muội vậy mà đến người cũng bắt không nổi a ".

Sở Thần ở phía sau vui sướng khi người khác gặp họa, nghe phá lệ phách lối.
Sở An Nhan cho hắn một cái trợn trắng mắt, một phen cướp ngân phiếu trong tay hắn, vội vàng mang theo Hồng Tô đi ra ngoài.
" Muội! ".

Sở Thần ánh mắt dừng ở trên mặt đất, nơi người nọ để xuống, tuy rằng ít, nhưng tạm chấp nhận đi, chạy nhanh cho chính mình đổi một thân y phục, không thể bị nàng ấy nhìn thấy.
Chờ người chung quanh đi xong, hán tử say rượu nguyên bản quỳ trên mặt đất đứng dậy, thần sắc khôi phục, lập tức rời khỏi địa phương này.
Sở An Nhan đi được nửa đường, càng đi càng cảm giác có chút không thích hợp.
" Hồ Bưu, vừa rồi người nọ hình thể cùng người lúc trước giống nhau không? "
" Giống như......!Là không sai biệt lắm "
" Hỏng rồi! Ngươi lúc ấy như thế nào không nói! ".

Sở An Nhan xoay người sang chỗ khác hướng trà lâu vừa rồi chạy tới.
" Ta......!Ta vừa rồi chỉ lo đau lòng tiền "

" Công chúa, người kia là tên hắc y nhân đó sao? ".

Hồng Tô theo sát ở phía sau Sở An Nhan.
" Tám chín phần mười ".

Sở An Nhan dừng lại bước chân, nhìn đám người tấp nập trong lòng hối hận không thôi, nàng hiện tại trở về đó tìm, ai ngu mới ở lai đợi nàng?
" Công chúa chúng ta không quay về sao? "
" Trở về cũng không có tích sự gì, người có thể chạy đều đã chạy ".

Sở An Nhan sửng sốt một hồi, theo sau nhớ tới gì đó, vội vàng lôi kéo Hồng Tô hướng Túy Tiên Lâu đi, " Chúng ta đi Túy Tiên Lâu nhìn "
Nếu người nọ là người của Triệu Đình Đình, tất nhiên sẽ hồi Túy Tiên Lâu, vừa vặn Túy Tiên Lâu cách trà lâu không xa.
Bọn họ hiện tại đã đi được một nửa lộ trình, tất nhiên so với tên kia sẽ tới Túy Tiên Lâu trước, bọn họ hiện tại chỉ cần ôm cây đợi thỏ.
Sở An Nhan ẩn trong đám người, mấy cửa khác của Túy Tiên Lâu đều được huynh đệ Hồ Bưu chặn đường, có thể nói là vạn vô nhất thất*.
(* Vạn vô thất nhất 万无一失 không sơ hở; phải hết sức cẩn thận, chắc chắn; tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn; không sơ hở tý nào)
Quả nhiên, không quá một hồi liền có một tên lén lút từ cửa sau vào Túy Tiên Lâu, trải qua Hồ Bưu xác nhận, chính là người vừa rồi.
" Hồ Bưu, ngươi kêu tiểu đệ đem cửa sau chặn lại "
" Công chúa, như vậy thật sự được không? ".

Hồng Tô có chút sầu lo nhìn về phía Sở An Nhan.
" Yên tâm, liền tính bắt không được tên kia, hôm nay ta sẽ nháo một trận ở Túy Tiên Lâu, này không phải là có qua có lại sao? "
Vừa vặn lúc này đúng là giữa trưa, nàng ngày đầu tiên khai trương đã bị Triệu Đình Đình phá đám, hôm nay vừa lúc tóm được cơ hội..