“ Làm sao vậy? ”

Sở An Nhan lên tiếng dò hỏi, lại phát hiện ánh mắt Lăng Giang nhìn bên ngoài có chút không thích hợp.

“ Đường đi không đúng ”

Lăng Giang nói nhỏ bên tai Sở An Nhan.

“ Người này có vấn đề ”

Lăng Giang tiếp tục thấp giọng nói, sau đó hắn cầm tay Sở An Nhan, lặng lẽ nhảy xuống xe ngựa.

Trong rừng mưa nhỏ tí tách tí tách rơi, mã xa phu cảm thấy bên trong quá yên tĩnh, nhìn vào bên trong đã không thấy người đâu.

Lúc này Lăng Giang cùng Sở An Nhan đang tránh ở mưa ở một tàng cây, cho dù trốn như nào cũng không tránh được cơn mưa to, nơi này không phải chỗ ở lâu dài.

Huống chi sắc trời đã tối, rất khó nhận rõ con đường, hơn nữa nơi này Sở An Nhan chưa từng tới, chứ đừng nói tìm được đường trở về.

Nước mưa làm ướt xiêm y, gió thổi qua liền cảm thấy có chút lạnh.

Sở An Nhan lạnh đến phát run.

“ Ta nhớ rõ bên kia có một sơn động, cùng ta tới đó ”

Lăng Giang thừa dịp mưa nhỏ, dựa vào ký ức tìm kiếm ở trong rừng.

“ A! ”

Sở An Nhan không lưu ý trượt chân dẫm vào vũng nước, khiến cả người dùng và vai lao về phía nhánh cây.

Sở An Nhan đau đến hít một ngụm khí lạnh, hôm nay ra cửa khẳng định không xem giờ hoàng lịch, vận khí cũng quá đen rồi.

“ Sao vậy? Không có việc gì chứ? ”

Lăng Giang có chút hoảng loạn.

“ Không, không có việc gì, tìm sơn động trước ”

Sở An Nhan cố nén cơn nóng rát sau lưng, nước mưa xối vào người không ít, trước tiên phải tìm được chỗ đặt chân.

Lăng Giang không đành lòng nhìn Sở An Nhan, vừa rồi giày vốn dĩ còn trắng, bây giờ đã dính đầy bùn đất. Sắc trời còn tối, Lăng Giang không có cách nào nhìn rõ được vết thương của Sở An Nhan, hiện tại hai nngười cực chật vật.

“ Ta cõng nàng ”

Không đợi Sở An Nhan đồng ý, Lăng Giang đã chủ động qua đi cõng Sở An Nhan trên lưng.

Mưa bắt đầu to dần, giọt mưa rơi xuống miệng vết thương, thấm vào vải khiến Sở An Nhan đau đớn.

Sở An Nhan có chút mơ hồ, thẳng đến khi tầm mắt nhìn thấy một cửa động.

“ Ở phía trước ”

“ Ừ ”

Vào bên trong, Lăng Giang thả Sở An Nhan xuống dưới, lại sờ soạng một vòng trên đất tìm được chút nhánh cây khô, hẳn là lúc trước có người tới tránh mưa dùng còn dư lại.

Lăng Giang phết lửa, Sở An Nhan cảm nhận được ánh lửa mang đến sự ấm áp, lúc này mới cảm thấy mình được sống lại.

Cả người nàng ướt đẫm, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.

Nương theo ánh lửa, Lăng Giang nhìn qua vết thương Sở An Nhan, da bị xước, vết máu bị nước mưa cọ rửa, giờ phút này máu tươi hòa với nước mưa.

Lăng Giang đau lòng không thôi, “ Nàng ở chỗ này chờ ta, ta đi coi thử xem có nhánh cây khô hay thảo dược gì không ”

“ Mưa quá lớn, huynh từ từ rồi hẵng ra ngoài ”

Thanh âm Sở An Nhan yếu ớt, mà Lăng Giang coi như không nghe thấy Sở An Nhan nói, đứng dậy hòa mình vào màn mưa.

Sở An Nhan đau đến không có sức gọi hắn, biết mình đi cùng chỉ gây thêm phiền phức.

Nàng tới gần đống lửa, đem thân mình cuộn tròn lại.

Bên tai là âm thanh tiếng mưa rơi xào xạc, còn có tiếng sấm văng vẳng.

Sở An Nhan cảm thấy thời gian có chút lâu, đầu choáng váng, vết thương phía sau lưng cũng đau đến tê dại.

Lúc này nàng không thể té xỉu, chỗ này không an toàn, rõ ràng nàng chỉ là một pháo hôi, kết quả ba ngày hai hôm lại bị thương.

Thật sự chịu không nổi nữa.

Sở An Nhan cắn đầu lưỡi để bản thân tỉnh táo vài phần, Lăng Giang còn chưa về, nàng không thể tưởng tượng được sẽ xảy ra chuyện gì khi nàng té xỉu.

Mã phu lão Trương sao lại đi nhầm đường?

Người nọ là lão Trương sao?

Nếu không phải lão Trương, vậy người kia là ai phái tới, hôm nay ra ngoài đều vô cùng gấp gáp, rất ít người biết được, không có khả năng là Đại hoàng tử xa tận chân trời kia.

Đường Trạch? Sao có thể, nàng suy nghĩ cái gì vậy, đây chính là bạn tốt của nam chính.

Thuốc của Nguyên Doanh Doanh còn ở trên người nàng, hy vọng nàng ấy không có việc gì, bằng không bởi vì sai xót hôm nay sẽ khiến nàng tự trách cả đời.

Sở An Nhan nhìn cửa động, nhánh cây trước mặt đã cháy hết, chỉ còn lại đốm lửa nhỏ.

Ý thức Sở An Nhan càng ngày càng yếu, đầu dựa vào vách tường hôn mê bất tỉnh.

Lúc Sở An Nhan mất đi ý thức, Lăng Giang cả người đầy máu trở về.

Lúc đi ra ngoài bắt gặp phía trước xa phu, sắc trời quá tối, Lăng Giang chỉ có thể nương theo tia chớp để thấy rõ kẻ nọ.

Không phải mã phu ban đầu.

Lăng Giang phí chút sức lực mới giải quyết được kẻ này, cuối cùng dùng áo tơi che đậy nhánh cây khô.

Hơn nữa hắn nhìn ra được, người nọ là nhắm vào Sở An Nhan tới.

Nếu hôm nay hắn không nhìn thấy, không cùng tới đây, An An sẽ thế nào.

Lăng Giang không dám nghĩ nhiều, hắn nhất định phải tra ra kẻ muônz hại An An.

Mưa đã tạnh, Lăng Giang dùng tín hiệu kêu người của hắn tới đây, lúc này Sở An Nhan còn chưa có tỉnh, lại còn sốt cao không lùi.

Người được mang tới khách điếm, còn may Bất Ngữ thúc chưa đi.

Bên kia, trong hoàng cung Sở An Bình vẫn luôn đợi tin tức, kết quả trước sau vẫn không truyền đến tin Sở An Nhan đã chết.

Ánh mặt trời đã sáng, đêm qua mưa to, ban ngày mặt trời rực rỡ, Sở An Bình bóp nát chậu hoa trong bồn.

Lại để nàng tránh thoát được một kiếp.

Chậu xương rồng hôm ấy là chiêu thứ nhất dành cho Sở An Nhan.

Cây xương rồng kia đã được Hương Cần tẩm độc, độc này không mùi không vị, tiếp xúc với chậu xương rồng gần một nén nhang sẽ trúng độc.

Hương Cần là nha hoàn nàng ta cứu lúc trước, lần đó do đắc tội Sở An Nhan, vì giữ gìn quan hệ bên ngoài nên không thể giữ lại Hương Cần bên người.

Nàng ta có chỗ còn dùng được, lại còn có thể chế được độc niết bàn sớm đã thất truyền.

Không mùi không vị, còn có thể khiến người khác sau lăm năm chết không rõ nguyên do. Hơn nữa nàng ta còn cải tiến thuốc, mấy ngày đầu sẽ không có hiện tượng gì, nhưng về sau sẽ bắt đầu phát tác.

Nàng ta giấu độc ở chậu xương rồng, nàng ta biết Thục phi không thích thứ này, nàng ta muốn Sở An Nhan ở chỗ Thục phi làm loạn, còn nàng ta lông lá không tổn thương.

Vốn chính là nữ nhân biên cương thô lỗ, hoàng thượng giết nàng ta vô cùng dễ dàng.

Mà nàng có thể dựa vào thái độ gần đây của Sở An Nhan, ở chỗ nàng nhận sai, rồi sau đó lấy chậu xương rồng về.

Vốn dĩ kế hoạch đã đâu vào đấy, ai biết Sở An Nhan lại để tỳ nữ mang trả lại, đến một câu cũng không hỏi.

Xem ra Sở An Nhan không trúng độc.

Hôm qua lại để nàng ta bắt được cơ hội.

Lúc nàng ta ở phủ công chúa, bên trong sớm đã có người hận Sở An Nhan.

Người này truyền tin cho nàng ta, nàng ta tùy tiện tìm sát thủ ra tay với Sở An Nhan

Rõ ràng Sở An Nhan lúc ra cửa không dẫn theo ai, nàng trốn được như nào?

Sở An Bình có chút tâm phiền ý loạn, phủ công chúa truyền tin nói Sở An Nhan vẫn chưa về.

Thôi, nàng mạng lớn, nàng ta vẫn còn cách, nàng ta không tin Sở An Nhan có chín cái mạng.