Nói như vậy tuy rằng có chút lạnh nhạt, nhưng trong lòng Thi Vưu Vưu, ba mẹ chân chính của cô đang ở đại lục Huyền Pháp, bọn họ mới là người nhận hết thảy tình thân của cô.

Hành lý chất đầy phòng khách, Thi Vưu Vưu cũng không đi sửa sang lại, tắm rửa nhanh gọn một cái liền chuẩn bị đi ra ngoài mua sắm, cô cần thiết mua sắm lại một lượt đồ dùng hàng ngày, còn có đồ ăn.

Mở cửa, bên ngoài hành lang vang lên tiếng nói chuyện, Thi Vưu Vưu chú ý mấy hộ xung quanh đều mở rộng cửa chính, tìm theo tiếng nhìn lại, phát hiện mọi người đều đang thò đầu ra nhìn về phía một nhà nào đó.

Không bao lâu, một đạo sĩ trung niên mặc áo đạo bào màu xám bước ra khỏi căn hộ đó, mọi người lập tức vây quanh ông ta mồm năm miệng mười hỏi chuyện.


Đạo sĩ kia để búi tóc kiểu đạo gia, trong tay cầm chiếc lục lạc giơ cao lên phía trước, thân hình gầy yếu nhưng đ ĩnh bạt, bề ngoài có vài phần hương vị tiên phong đạo cốt.

“Thế nào rồi Vân đạo trưởng?” “Có âm.

” Hai chữ ngắn gọn sáng rõ khái quát toàn bộ, vị Vân đạo trưởng kia tiếp tục giơ cao lục lạc đi về phía hộ gia đình tiếp theo.

“Có âm chính là có quỷ a, mẹ ơi, trách không được chỗ này của chúng ta vẫn luôn xảy ra chuyện.

"“Vừa mới mọi người cũng không nhìn thấy đâu, từ sau khi Vân đạo trưởng đi vào trong nhà tôi, chiếc lục lạc trong tay ông ấy liền kêu vang không ngừng, khiến tôi sợ tới mức suýt thì xỉu ngang.


” Thi Vưu Vưu chậm rãi thu hồi tầm mắt, chú ý thấy được hàng xóm bên góc nghiêng phía đối diện cũng đang đứng ở cửa, sau khi nhìn thấy cô còn nhếch miệng cười với cô.

Là cô gái trẻ có gương mặt trẻ con mới gặp được trong thang máy hai ngày trước.

“Tiểu Duyệt, đạo trưởng tới chưa vậy?” Một cô gái trẻ để tóc ngắn mặc đồ công sở ló đầu ra nhìn, chưa thấy đạo trưởng, nhưng thật ra thấy được một cô gái nhỏ xinh đẹp phía đối diện.

Triệu Xảo Lam làm bên bán hàng, tính cách hào phóng ngay thẳng, co lập tức đi về phía Thi Vưu Vưu, nói: “Em gái nhỏ sao vẫn thuê nhà ở đây vậy, căn hộ này của em! !.

.