Hành lang yên tĩnh giây lát, thang máy cũng đã đến, có lẽ để giảm bớt sự ngượng ngùng, chàng trai trẻ mỉm cười nhìn Lục Diễn Châu: “Chúc mừng nhé. Trước đó mẹ tôi còn định tác hợp cho tôi với Vu Hạ cơ, xem ra lại không còn cơ hội nữa rồi."

Lục Diễn Châu cười nhẹ: “Đúng là không còn cơ hội nữa.”

Chàng trai trẻ: "..."

"Người ta đẹp trai hơn anh nhiều, anh lấy đâu ra cơ hội chứ.” Con gái dì Lưu bình tĩnh trở lại, dìm anh trai một câu, "Bố mẹ, hai người vào nhà đi."

Hai anh em đi vào thang máy, đôi vợ chồng già lại nhìn Lục Diễn Châu. Lục Diễn Châu gật đầu với họ, vào nhà đóng cửa lại.

Vu Hạ buồn bã nhìn anh: “Bọn họ tin sao?”

“Chắc là tin.” Lục Diễn Châu đi tới véo má cô, nửa đùa nửa thật nói, “Nếu không, anh sẽ bịa ra câu chuyện theo đuổi em vất vả như thế nào, đảm bảo họ tin sái cổ.”

"... Không cần đâu." Vu Hạ bị chọc cười, đưa tay ôm anh nũng nịu, "Vì anh mà danh tiếng của em sắp bị hủy hoại rồi, em rất được các ông các bà trong tiểu khu yêu mến, ai cũng đều thích em."

"Ừm, có thể nhìn ra ai cũng muốn giới thiệu bạn trai cho em."

"..."

Sao câu này nghe có vẻ chua chua?

Vu Hạ ngẩng đầu nhìn anh, thở dài một hơi: "Thì ra đây là mục đích của anh sao? Sau lần này chắc chắn sẽ không còn ai muốn giới thiệu bạn trai cho em nữa rồi."

Lục Diễn Châu nhướng mày, không trả lời câu hỏi này, liếc nhìn phòng làm việc của cô: “Em còn phải làm việc sao?”

“Ừm…” Vu Hạ thở dài, “Em phải vẽ cho xong chương này.”

“Bao lâu nữa?"

"Chắc khoảng ba giờ nữa."

Ba giờ, vậy là đến một giờ sáng rồi.

Lục Diễn Châu cau mày, cụp mắt nhìn cô: “Tối nay anh sẽ qua đây với em.”

"Hả..." Vu Hạ sửng sốt mấy giây, anh nói vậy nghĩa là muốn ở lại qua đêm phải không? Cô cúi đầu, “Vậy… vậy anh ở trong phòng đợi em, mệt thì ngủ trước đi.”

Lục Diễn Châu khẽ cười, ấn nhẹ vào gáy cô: “Anh sẽ qua muộn một chút, em làm việc trước đi.”

Đợi anh đi rồi, Vu Hạ chạy vào nhanh chóng dọn dẹp phòng ngủ, sau khi chắc chắn đã sạch sẽ ngăn nắp, cô lại đi tắm lần nữa rồi mới quay lại phòng tiếp tục làm việc.

Gần mười một giờ Lục Diễn Châu mới qua.

Vu Hạ quay đầu nhìn phòng khách, người đàn ông rõ ràng vừa mới tắm rửa thay quần áo ở nhà, đang ngồi thả lỏng trên ghế sô pha, tiện tay đặt máy tính lên bàn trà, chống khuỷu tay lên đầu gối nhìn về phía cô.

Ánh mắt họ gặp nhau, anh cong khóe môi: "Nhìn anh làm gì? Tập trung làm việc đi."

Vào khoảnh khắc đó, nhịp tim Vu Hạ đột nhiên tăng tốc. Cô cảm thấy rung động một cách rất bất ngờ, rõ ràng và tự nhiên.

Cô mím môi mỉm cười với anh rồi quay đầu nhìn vào máy tính. Nhìn chằm chằm vào hình ảnh trên màn hình một lúc, cô bấm vào nhóm làm việc và gõ lộc cộc: [Tôi muốn sửa cốt truyện ở đoạn này.]

Phụ trách biên tập: [Sửa thế nào? ]

Sống Trong Mùa Xuân: [Đoạn này nam nữ chính đều quá kiềm chế, sắp kết truyện rồi, họ không cần phải lý trí như vậy, yêu đương mà lý trí như thế làm gì?]

Phụ trách biên tập: [Hình như cũng có lý.]

Phụ trách biên tập: [Trải nghiệm cá nhân hiện tại của cô?]

Sống Trong Mùa Xuân: [Cười]

Vu Hạ vẽ lại kịch bản, vẽ xong gửi cho phụ trách biên tập xem.

Phụ trách biên tập: [Quả thực có sức kéo hơn, vẽ theo ý tưởng của cô đi.]

Vu Hạ nhìn thời gian, đã mười hai giờ rồi.

Cô lại lén liếc nhìn vào phòng khách, người đàn ông đang dựa ghế sofa, trên đùi đặt một chiếc gối, hai tay đan vào nhau, đeo tai nghe hình như đang xem phim.

Cảm nhận được ánh mắt của cô, anh nghiêng đầu nhìn sang.

Anh nhướng mày.

Dường như đang nói: Lại không tập trung?

Vu Hạ không hề cảm thấy chột dạ khi bị bắt quả tang, cô mỉm cười với anh, quay đầu gõ nhanh: [Mai rồi vẽ tiếp, tôi phải đi ngủ rồi.]

Phụ trách biên tập: [Mới có 12 giờ thôi, cô ngủ cái gì?]

Sống Trong Mùa Xuân: [jpg mèo đang ngủ]

Phụ trách biên tập: [Tôi thấy cô có người yêu rồi nên không quan tâm đ ến công việc nữa!]

Vu Hạ giả vờ như không nhìn thấy, không trả lời nữa, đứng dậy rời khỏi phòng sách.

Lục Diễn Châu kéo tai nghe xuống, ngước mắt nhìn cô: “Vẽ xong rồi?”

"Em… đi vệ sinh."

Vu Hạ đi vệ sinh xong, lại vào bếp rót một ly nước, chậm rãi uống mấy ngụm, đặt ly xuống, hít một hơi thật sâu rồi đi về phía sô pha.

Trong quá trình này, ánh mắt Lục Diễn Châu gần như không rời khỏi cô.

Vì vậy, anh không hề ngạc nhiên khi cô hùng hổ đi tới, ném chiếc gối đi rồi khoanh chân ngồi lên đùi anh.

Có lẽ cô đã luyện tập loạt động tác này vài lần trong đầu rồi mới hành động.

Đôi khi cô đáng yêu đến mức khiến người ta rất kích động.

Lục Diễn Châu hơi ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn cô: “Vẽ xong rồi à?”

“Chưa, mai em vẽ tiếp.” Vu Hạ nằm đè lên người anh, ôm cổ anh, “Đây là lần đầu tiên bạn trai ở lại qua đêm, em không thể để anh ấy đợi em lâu như vậy.”

Lục Diễn Châu đặt tay sau đầu cô, đầu ngón tay hờ hững mân mê sau cổ cô, cảm giác tê dại từ sau cổ lan khắp toàn thân, Vu Hạ mềm mại nằm trong lòng anh. Cằm người đàn ông tì lên đ ỉnh đầu cô, giọng nói trầm thấp: “Anh ở đây có ảnh hưởng đến công việc của em không?”

"Một chút…"

"Thật sự chỉ một chút thôi sao? Em đã lén nhìn anh mấy lần."

"..."

Vu Hạ phát hiện con người Lục Diễn Châu đôi lúc cũng rất xấu xa, luôn thích vạch trần cô, thích nhìn phản ứng của cô sau khi bị vạch trần. Giống như bây giờ, có thể là anh đang đoán xem cô sẽ tiếp tục sợ sệt nằm mà không dám nhìn anh hay sẽ ngẩng đầu lên hôn anh.

Vu Hạ chọn vế sau.

Cô ngẩng đầu, hôn lên cằm anh, nhìn vào mắt anh thì thầm: "Anh ở đây có cảm giác tồn tại mạnh mẽ như vậy, nếu em có thể kiên trì không phân tâm thì chắc hẳn em không thích anh nhiều đến thế."

"Thích anh nên mới nhìn trộm anh."

Yết hầu của Lục Diễn Châu chuyển động, anh dùng tay còn lại ôm cô, một tay đặt lên gáy ấn cô xuống, nâng cằm cô lên hôn. Môi hai người quấn lấy nhau không thể tách rời, trong lúc mơ màng Vu Hạ chợt nhớ ra một chuyện, mơ hồ th ở dốc: "Rèm cửa sổ..."

Giây tiếp theo, cô bị ôm ngang hông.

Người đàn ông đứng dậy, thuận tay gập màn hình máy tính vẫn đang chiếu phim. Vu Hạ như một con gấu túi bám vào người anh, đu cổ anh, hai mắt lấp lánh nhìn anh.

Anh ôm lấy gáy cô, kéo cô về phía mình lần nữa, vừa hôn vừa bế cô đi về phía phòng ngủ. Rầm một tiếng, cửa đóng lại, tim Vu Hạ cũng đập theo thình thịch.

Hai người cùng ngã xuống chiếc giường êm ái, Lục Diễn Châu cụp mắt xuống, thấp giọng hỏi: “Anh cũng không xem phim mà cứ mãi nhìn em.”

Anh chưa từng nhìn thấy dáng vẻ cô khi đang vẽ, những lúc cô không nhìn thấy, ánh mắt anh gần như không bao giờ rời khỏi cô. Vu Hạ nghe vậy, khóe miệng hơi cong lên: "Cho nên anh cũng đang nhìn trộm em?"

“Không có nhìn trộm.” Người đàn ông cúi đầu hôn cô lần nữa, nhẹ nhàng triền miên, nhưng lời nói lại rất bá đạo, “Nhìn một cách quang minh chính đại. Người của anh, anh muốn nhìn thì nhìn.”

Vu Hạ không biết là do lời tỏ tình của cô hay là do đã có kinh nghiệm một lần, cô cảm nhận rõ ràng Lục Diễn Châu không còn dịu dàng như tối qua mà cấp thiết và mạnh mẽ hơn.

Khi nhìn thấy thứ anh lấy từ trong túi ra, cô đỏ mặt lẩm bẩm trong đầu: Ồ, còn chuẩn bị sẵn nữa, đàn ông quả nhiên ai cũng xấu xa.

……

Xong việc, người đàn ông mặc quần vào đi ra ngoài, rót một ly nước mang vào.

Anh bước đến bên giường, kéo cô gái đang vùi đầu trong chăn dậy. Vu Hạ vẫn rất xấu hổ, cuộn mình trong chăn, cúi đầu uống nước ấm, sau khi làm ấm cổ họng, giọng nói vẫn có chút khàn khàn: “Cuối tuần anh có rảnh không?”

“Em muốn đi đâu?” Lục Diễn Châu đặt chiếc ly lên tủ đầu giường.

Vu Hạ dựa vào ngực anh, nói cho anh biết giao hẹn của cô với Đường Duyệt: “Đường Duyệt là bạn thân nhất của em. Lần trước cậu ấy đến tìm em, em muốn hai người đi ăn cùng nhau, anh còn tưởng em muốn giới thiệu bạn gái cho anh…?"

"Là anh đã hiểu nhầm."

Nói đến chuyện này, cả hai đều có chút buồn cười.

Vu Hạ lại nhắc đến nhà tân hôn: “Em rất thích thiết kế, nhưng có một số chỗ em rất muốn sửa lại. Ừm… Em có thể tự vẽ ra, như vậy sẽ tiện trao đổi với Cao Tích Nguyên hơn.”

“Được.” Lục Diễn Châu dựa vào đầu giường, biết cô còn có chuyện muốn nói, cúi đầu nhìn cô: “Còn gì nữa?”

“Có lẽ là do bố mẹ nên từ bé em đã khá tự lập, khi lên đại học là em bắt đầu nhận đơn vẽ tranh kiếm tiền. Em cũng khá may mắn, bộ truyện tranh dài kỳ đầu tiên đã có thành tích rất tốt, xuất bản và phụ kiện đều bán rất chạy, tiền vay mua nhà cũng không quá nhiều, em cũng không chi tiêu gì nhiều, nên cũng tiết kiệm được kha khá." Vu Hạ áp má vào ngực anh, nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ của anh, cảm giác rất an toàn. Cô ngước mặt lên nhìn anh: “Anh hãy nói cho em biết chi phí sửa nhà khoảng bao nhiêu, em xem mình có đủ khả năng không.”

Lục Diễn Châu trầm ngâm giây lát: “Nhất định phải như vậy thì em mới có thể chấp nhận?”

“Cũng không hẳn, nhưng như thế em sẽ thấy thoải mái hơn.” Vu Hạ ôm lấy vòng eo săn chắc của anh, “Nói cho em biết đi mà.”

Lục Diễn Châu không còn cách nào khác, đành phải nói cho cô một con số.

“Đắt quá…” Vu Hạ biết chi phí sửa nhà kiểu này rất đắt, mặc dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng cô vẫn bị sốc, “Tiền của em chỉ đủ hơn một nửa.”

“Vẫn là một tiểu phú bà.” Lục Diễn Châu cười khẽ, “Không đủ thì anh bù, được không?”

"Không được!"

Vu Hạ rất kiên trì, cô suy nghĩ rồi nói: “Có một số chỗ thiết kế em muốn sửa lại, nếu sửa thì có thể sẽ tiết kiệm được một ít, em sẽ cho anh xem bản thiết kế trước.” Cô nhướng mày, rất tự tin vào bản thân: "Em nghĩ là anh sẽ thích, gu thẩm mỹ của em không tệ đâu."

Nếu như vậy thì sẽ không còn thiếu nhiều nữa, cô vẫn còn hơn nửa năm để kiếm tiền, chắc vừa khéo có thể lấp đầy chỗ còn thiếu.

Cô đã nghĩ xong cả rồi, Lục Diễn Châu còn có thể nói gì nữa? Anh bất lực mỉm cười: “Được.”

Vu Hạ vui vẻ nhìn anh, người đàn ông nhướng mày: “Anh thấy em vẫn còn tràn đầy năng lượng, thêm lần nữa đi.” Nói xong, anh xoay người đè cô xuống.

"..."

Vu Hạ kháng cự vô hiệu.



Tối hôm sau, Lục Diễn Châu phải tăng ca nên Vu Hạ ra ngoài ăn, nhân tiện đến nhà ga lấy hai thùng hàng chuyển phát nhanh. Đều là đồ trước đó mua ở Hồng Kông không mang về nổi phải ký gửi.

Cô ôm hai thùng hàng đi vào tòa nhà, trước cửa thang máy có một người phụ nữ cao gầy.

Cô bước tới thì cửa thang máy vừa mở.

Hai người lần lượt bước vào, người phụ nữ nhấn nút tầng 12.

Vu Hạ ôm thùng hàng đứng phía sau, thầm nghĩ đối phương hẳn là khách của nhà dì Lưu. Người phụ nữ thấy cô không bấm nút thang máy thì quay đầu nhìn cô.

Lúc này Vu Hạ mới nhìn rõ dung mạo của cô ta, trang điểm khéo léo, thậm chí có hơi đậm, nhưng rất xinh đẹp, thuộc kiểu ngoại hình vô cùng quyến rũ.

"Cô cũng ở tầng 12 à?" Người phụ nữ hỏi.

“Ừm.” Vu Hạ không ngờ đối phương sẽ bắt chuyện với mình, bèn hỏi một câu: “Cô đến nhà dì Lưu à?”

"Dì Lưu là ai?"

"... Hàng xóm của tôi."

Có lẽ là trực giác của phụ nữ, Vu Hạ đột nhiên có dự cảm chẳng lành, có thể người phụ này đến đây tìm Lục Diễn Châu. Không phải là... bạn gái cũ hay gì đó chứ?

Vừa lúc thang máy đến, hai người lại lần lượt bước ra, lại cùng quay người rẽ phải.

Người phụ nữ đi chậm lại, nghi hoặc nhìn cô: "Cô... biết Lục Diễn Châu?"

“Biết, cũng là hàng xóm của tôi.” Vu Hạ bình tĩnh nhìn cô ta, “Cô tìm anh ấy sao?”

“Đúng.” Người phụ nữ nheo mắt, “Cô rất thân với anh ấy?”

Vu Hạ gật đầu: “Khá thân, lúc mới chuyển đến đây anh ấy đã giúp tôi một số việc.”

Người phụ nữ nhìn mặt Vu Hạ, đột nhiên im lặng, không nói chuyện với cô nữa mà quay người bấm chuông cửa. Tất nhiên là không có ai ra mở cửa.

Vu Hạ mở cửa nhà mình, đặt gói hàng ở huyền quan, quay đầu nhìn người phụ nữ vẫn không ngừng bấm chuông, có lòng tốt nhắc nhở: “Anh ấy không có nhà, nếu muốn tìm anh ấy thì cô có thể gọi điện.”

"Sao cô biết anh ấy không có nhà? Cô và anh ấy có quan hệ rất tốt?" Người phụ nữ quay đầu nhìn cô với giọng điệu hùng hổ dọa người.

“Chiều nay anh ấy nhắn tin cho tôi nói hôm nay công ty có việc phải tăng ca.” Vu Hạ nhìn sắc mặt người phụ nữ càng ngày càng tệ, dừng lại một chút: “Tôi là bạn gái của anh ấy.”

Người phụ nữ cau mày: “Hai người quen nhau từ khi nào?”

"Đây là việc của chúng tôi." Vu Hạ khẽ mỉm cười, "Cô là ai?"

Người phụ nữ không trả lời, hung tợn trừng mắt với cô rồi bỏ đi thẳng.

Chả hiểu kiểu gì.

Trong lòng Vu Hạ có chút không vui, cô đóng cửa lại, ngồi lên thùng hàng, nhắn tin cho Lục Diễn Châu. Cô gõ rất nhanh: [Vừa rồi có một người phụ nữ đến tìm anh, em nói em là bạn gái anh, cô ấy liền tức giận bỏ đi.]

Trong phòng làm việc, Lục Diễn Châu vừa cùng Trác Thịnh kiểm tra số liệu xong, nhìn thấy tin nhắn thì cau mày, đứng dậy bước đến cửa sổ gọi điện cho cô. Vu Hạ bắt máy rất nhanh, hừ một tiếng: “Cô ấy là ai?”

"Có thể là cháu gái của chủ nhà cũ." Lục Diễn Châu không ngờ Trình Na Na vẫn tìm đến tận nhà, “Anh có nói với em rằng trước đây anh chuyển nhà là do bị quấy rầy đấy.”

Vu Hạ: “Là vì cô ấy sao?”

Lục Diễn Châu ừ một tiếng, sợ cô nghĩ nhiều, lại giải thích thêm vài điều về Trình Na Na. Trác Thịnh ở trên sô pha nghe được, đi tới nói to: "Tôi làm chứng, đó là sự thật, chị dâu đừng hiểu lầm nhé."

Chị dâu: “…”

Đột nhiên nhận được xưng hô mới Vu Hạ có chút ngượng ngùng, thấp giọng nói: "Em không có nghi ngờ anh, em tưởng..."

"Tưởng là bạn gái cũ của anh?"

“… À, chỉ là một chút suy đoán thôi.”

Lục Diễn Châu cúi đầu cười: “Anh không có bạn gái cũ.”

Vu Hạ sửng sốt, khóe miệng không khỏi cong lên: “Ồ…” Cô đột nhiên không biết nói gì nữa, cảm thấy nói gì cũng đều dư thừa.

Cuối cùng, cô hỏi: “Khi nào anh về?”

“Chắc phải hơn mười hai giờ mới về được.” Lục Diễn Châu nói, “Em ngủ sớm đi, không cần đợi anh.”

"Vâng, vậy anh làm việc đi, em không quấy rầy anh nữa."

Cúp điện thoại xong, Vu Hạ ngồi trên thùng giấy cười ngây ngô, người đàn ông này sao lại... yêu cô từ cái nhìn đầu tiên chứ? Loại may mắn này có thể chỉ có một lần trong đời.

Sao lại cảm thấy càng ngày càng thích anh ấy nhiều hơn thế này?

Vu Hạ ngồi trên thùng giấy đăng WeChat, chỉ có hai biểu tượng cảm xúc: [Nhảy múa] [Xoay vòng]

Để bày tỏ tâm trạng lúc này, rồi mới đứng dậy đi vào phòng làm việc.

Trước đó đã hứa với độc giả sẽ vẽ thêm một chương của bộ truyện tranh trên Weibo, hai đêm trong khách sạn ở Hong Kong đã dành chút thời gian dùng iPad vẽ một phần, sau khi về lại bận việc khác nên mãi vẫn chưa vẽ xong.

Cô ở trong phòng làm việc vẽ mấy tiếng đồng hồ, dừng câu chuyện ở chỗ cô hỏi người đàn ông tên loại nước hoa và nói sẽ tặng cho người bạn trai tiếp theo.

Cuối cùng còn vẽ thêm một ngoại truyện, người đàn ông thì thầm tên loại nước hoa vào tai cô.

Đến đây là hết.

Phần còn lại để cho độc giả tự tưởng tượng.

Vẽ xong, cô cập nhật lên Weibo.

Cũng chẳng đọc bình luận, cập nhật xong liền thoát Weibo.

Cô đứng dậy thư giãn gân cốt, đúng lúc này Lục Diễn Châu trở về, anh xỏ dép đi vào nhà, cau mày nhìn cô chằm chằm: “Sao em còn chưa ngủ?”

Vu Hạ vừa mới hoàn thành một nhiệm vụ, đang rất hưng phấn, lại bị anh nhìn đến chột dạ: “Em đi ngủ ngay đây.” Chợt khựng lại, ngoan ngoãn bổ sung: “Em muốn đợi anh.”

“Đó là lịch sinh hoạt của em, có đợi anh hay không cũng vậy.” Lục Diễn Châu không dễ bị lừa, lúc nãy ở trong thang máy anh đã nhận được thông báo từ tài khoản Weibo đặc biệt nên biết tối nay cô mải mê vẽ bộ truyện tranh kia.

Anh liếc nhìn tấm bảng trắng trên bàn của cô.

Trên tấm bảng viết kế hoạch làm việc và nghỉ ngơi của cô:

Ngủ sớm dậy sớm (muộn nhất 12 giờ ngủ, 8 giờ dậy, đảm bảo ăn ngày ba bữa)

Tập thể dục ba lần một tuần (sức khỏe là vốn liếng của cách mạng)

Vẽ hai chương bản thảo (tốt nhất là ba chương)

Chỉ làm được một mục cuối cùng.

Vu Hạ vội ấn tấm bảng trắng xuống bàn, Lục Diễn Châu lạnh lùng nói: “Đã quá muộn, tối qua anh đã nhìn thấy rồi.” Thị lực của anh gần bằng 2.0, tối qua anh ở trong phòng khách đã nhìn thấy rồi.

"..."

Anh đi tới bế người về phòng: "Từ nay ngủ sớm một chút, thức khuya không tốt cho sức khỏe đâu."

“Khoan đã, em còn chưa tắm.” Vu Hạ kéo anh, “Tắm xong em sẽ đi ngủ.”

Lục Diễn Châu bất đắc dĩ cúi đầu nhìn cô, lúc nãy Vu Hạ không để ý thời gian, bây giờ cô kéo lấy tay anh nhìn đồng hồ, mới phát hiện vậy mà đã một giờ rồi. Cô đong đưa tay anh, ngẩng đầu nhìn anh: "Anh về nhà trước? Tắm xong em sẽ qua tìm anh."

Người đàn ông đầy ý cười, trêu cô: “Tắm ch ung?”

"... Không."

Tắm ch ung chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.

Vu Hạ đỏ mặt đẩy anh ra cửa.

Lục Diễn Châu phì cười, lúc đi ra tiện tay đóng cửa lại giúp cô.

Con gái bao giờ cũng tắm lâu hơn, cuối cùng vẫn là Lục Diễn Châu qua nhà Vu Hạ. Khuya quá rồi, Lục Diễn Châu cũng không hành cô nữa, hôm sau vừa khéo là cuối tuần, hiếm khi anh được ngủ nướng, tỉnh dậy đã hơn chín giờ.

Anh ngồi xuống đầu giường, lấy ra một chiếc hộp từ trong ngăn tủ.

Vu Hạ còn đang ngủ, mơ hồ cảm giác tay mình bị kéo lên, có thứ gì đó được đeo vào cổ tay, hơi lạnh. Cô cũng không mở mắt, mơ hồ hỏi: “Anh đeo gì cho em thế?”

“Đồng hồ.” Lục Diễn Châu cúi đầu quẹt nhẹ mũi cô, “Mở mắt ra nhìn xem có thích không?”

Vu Hạ bỗng mở mắt ra, giơ tay lên trước mắt.

Trong phòng ngủ không mở đèn, ánh sáng mờ ảo nên cô không thể nhìn rõ. Lục Diễn Châu bật đèn bàn đầu giường lên, ánh sáng màu cam ấm áp bao phủ đầu giường, cuối cùng Vu Hạ cũng nhìn rõ chiếc đồng hồ trên cổ tay mình.

Mặt số và dây đeo đều hơi quen thuộc.

Trông rất giống chiếc đồng hồ mà Lục Diễn Châu đeo tối qua.

“Đồng hồ đôi à?” Cô quay lại nhìn anh.

"Ừm." Lục Diễn Châu gật đầu, "Anh đặt cách đây mấy ngày, vừa nhận được chiều hôm qua, vốn định tặng em tối qua nhưng về muộn quá."

Đáy mắt anh mang theo ý cười dịu dàng, cúi đầu nhìn cô: “Thích không?”

“Thích lắm.” Vu Hạ bò dậy, ngồi lên đùi anh, không hiểu sao cô lại đặc biệt thích tư thế thân mật này.

Nhưng tư thế này đối với một người đàn ông mới sáng thức dậy mà nói có chút khó cưỡng, anh ngăn không cho cô tiến về phía trước, Vu Hạ sửng sốt, cúi đầu nhìn, tai cô chợt đỏ bừng.

Cô vô thức muốn trèo xuống nhưng lại bị ấn trở lại. Người đàn ông ôm cô, hơi ngẩng đầu nhìn cô: “Đợi một lát sẽ ổn.”

Vu Hạ nằm trong lòng anh không nói tiếng nào, lại nghe thấy anh hỏi: “Có muốn cùng nhau ăn sáng không?”

Họ chưa bao giờ ăn sáng cùng nhau.

Đây là một chuyện rất bình thường.

Nhưng họ chưa làm bao giờ.

Vu Hạ ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời: “Có.”

Mười lăm phút sau, hai người dắt tay nhau đi ra ngoài.

Xuống dưới lầu thì bắt gặp một cặp đôi đang bế một chú mèo ra ngoài, hai người họ đang bàn chuyện đưa con mèo đến bệnh viện kiểm tra. Vu Hạ nhìn họ, ngẩng đầu lên nói với Lục Diễn Châu: “Em có quen một số họa sĩ cũng nuôi mèo, họ nói mèo rất bám người, thường xuyên bị mèo phong ấn, khiến công việc của họ bị chậm trễ, nhưng em thấy họ đều lấy đó làm niềm vui. Từ sau khi chuyển đến đây, em luôn muốn nuôi một con mèo, nhưng lại sợ ở một mình không chăm sóc tốt được cho nó.”

Cô hỏi: "Anh có thích mèo không?"

“Không ghét.” Lục Diễn Châu cụp mắt ngó cô, “Nếu em muốn nuôi thì lát nữa chúng ta đi xem thử.”

Vu Hạ lập tức tươi cười: "Được!"

Chiều hôm đó, hai người mang về một con mèo golden.

Con mèo vẫn còn rất nhỏ, nhìn chẳng lớn hơn bàn tay của Lục Diễn Châu, ngón tay thon dài của người đàn ông gãi nhẹ cổ nó, mèo con thoải mái cọ vào ngón tay của anh.

Vu Hạ chụp ảnh đăng lên Wechat.

Sống Trong Mùa Xuân: [Nhảy múa] [Xoay vòng] Mình có mèo rồi!

Đính kèm tấm ảnh bàn tay Lục Diễn Châu đang nghịch mèo.

Đường Duyệt: Bàn tay này... Tớ tin người đàn ông của cậu là một anh chàng đẹp trai. Có mèo có đàn ông, tớ không ghen tị.

Phụ trách biên tập: Cũng không biết cô là mê mèo hay mê đàn ông nữa.

Vu Hạ mỉm cười cất điện thoại, nhìn ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ, nói với người đàn ông đang lắp ổ mèo: “Lục Diễn Châu, mùa hè sắp đến rồi.”

“Hả?” Người đàn ông hờ hững nhìn cô, “Em định đổi tên à?”

Vu Hạ nhìn anh: “Không, em muốn sống mãi trong mùa xuân.”

Mùa xuân này gặp anh, giống như một câu chuyện cổ tích bất ngờ, mãi mãi đáng nhớ.