*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Những lời này của Đường Lê khiến Tống Đào phải dừng lại.

Hắn sững sờ, lúc này mới kịp phản ứng Đường Lê bảo hai phần, trong đó một phần là bao gồm Tề Diệp.

Tề Diệp ở một bên cũng có chút ngoài ý muốn nhìn sang.

Tuy nhiên, Đường Lê dường như không cảm thấy có điều gì không ổn, cô chỉ ngồi tại chỗ, lạnh mặt nhìn Tống Đào.

“Còn ngây người ra đó làm gì? Nếu không đi đồ ăn sẽ hết. Muốn ông đây uống gió tây bắc à?”

Tống Đào không dám nói lời nào, đành phải chịu đựng bất bình, đem phiếu ăn của Đường Lê đi lấy hai phần cơm về.

Xong xuôi mới buồn buồn nói một câu.

“Bây giờ tôi có thể đi được chưa?”

“Cút đi.”

Ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên một lần.

Nhìn thấy đối phương hoàn toàn không để ý tới, Tống Đào tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, không dám đối đầu với Đường Lê, hung hăng liếc Tề Diệp một cái rồi bỏ đi.

Thái độ của Tống Đào như thế nào cậu cũng không quan tâm, cúi đầu nhìn xuống khay ăn trước mặt.

Phần ăn có rau có thịt, phong phú vô cùng. Hoàn toàn là dựa theo tiêu chuẩn mà Đường Lê ăn lúc nãy mua về.

Cậu không rõ tại sao Đường Lê lại làm như thế.

Là do bồi thường vì lỡ làm đổ đồ ăn của cậu, hay là biết Tống Đào không chào đón mình, cố ý để Tống Đào phải tự mình mua cơm cho cậu để nhục nhã đối phương.

Tề Diệp trầm mặc một lúc lâu, nhưng cũng không nghĩ ra đáp án.

Khuôn mặt tuấn tú của cậu có chút ảm đạm, không chút dấu vết liếc về phía Đường Lê nhìn một chút.

Giống như không thèm nhìn Tống Đào lúc nãy, cũng hoàn toàn triệt để không nhìn đến cậu.

Nếu như không có chuyện trước kia Tề Diệp có thể không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ trong mắt cậu, những gì Đường Lê làm không chỉ là nhục nhã Tống Đào, cũng là bố thí và sỉ nhục cậu.

Tề Diệp hai mắt ảm đạm, đè ép khóe môi tựa như không có cảm xúc. Sau đó đứng dậy cầm khay đi đổ.

Từ đầu đến cuối ngoại trừ một ngụm canh, cậu không động vào bất cứ thứ gì.

Lúc rời đi thần sắc cũng lạnh, ngay cả ánh mắt cũng không mảy may nhìn đến Đường Lê.

“Fuck, mất công vừa rồi ông đây còn cảm thấy cậu ta đáng thương. Kết quả anh xem đi, anh nhìn cậu ta thái độ gì kìa? Rõ ràng là cái tên Tống Đào kia gây chuyện trước, cậu ta sao lại tức lây đến anh rồi? Mọe, thứ gì đâu không!”

Trương Hiểu Hổ nhịn không được, nhìn Tề Diệp đem đồ ăn đi đổ, đập đũa xuống đất một cái “bốp”.

Những người khác có thể không nhìn ra, cho rằng Đường Lê vừa rồi là bị ồn đến phiền tiện tay ném khay ăn lên người Tống Đào, không cẩn thận cũng đem phần ăn của Tề Diệp lật xuống đất.

Nhưng Trương Hiểu Hổ và Cẩu Tìm biết, Đường Lê là cố ý.

Là át chủ bài của đội bóng rổ trường, không nói những cái khác, Đường Lê ném vừa chính xác lại tinh tế chuẩn mực cực kì. Cô muốn tránh khay ăn của Tề Diệp mà vẫn nện trúng Tống Đào là chuyện đơn giản như trở bàn tay.

Cô làm vậy chỉ để tìm cơ hội, hợp tình hợp lý giúp Tề Diệp có được bữa ăn ngon.

Đáng tiếc, người ta không cảm kϊƈɦ.

Ngược lại, chuyện liên quan đến Tống Đào kia cũng nghĩ có phần của cô.

Điều này không khó lý giải.

Xét cho cùng, những học sinh xuất sắc như Tề Diệp ở trường không ưa gì dạng người như bọn họ, coi Đường Lê và Tống Đào là cùng một loại người cũng là chuyện bình thường.

Và nếu Đường Lê vừa rồi không động thủ, trước nhà ăn nhiều người như thế Tống Đào cũng không thể làm được gì. Chỉ có thể mở miệng cảnh cáo vài câu, cũng không đem đồ ăn đổ xuống đất.

Chuyện này với Tề Diệp mà nói cũng là tai bay vạ gió.

Cẩu Tìm không bốc đồng và bạo lực như tính tình của Trương Hiểu Hổ, cậu nhìn Đường Lê không động đậy vẫn đang chậm rãi nhai thức ăn.

Phản ứng quá bình thản, căn bản không nhìn ra được đó là mất mát hay thực sự không để trong lòng.

“Lê ca, anh đừng quá để ý đến chuyện này. Người như Tề Diệp có thành tích tốt đều là người kiêu ngạo. Dù anh gián tiếp hay trực tiếp đối xử tốt với cậu ta, cậu ta đều cảm thấy là một sự sỉ nhục. Dù sao chúng ta và cậu ta không phải cùng một thế giới, tam quan gì đó đều không hợp.”

Cẩu Tìm cho rằng Đường Lê không nói lời nào là trong lòng không thoải mái. Cô chẳng qua là cảm thấy mình vừa rồi xúc động, suýt nữa bị đối phương phát hiện ra chuyện gì.

Nhưng theo tính tình của Tống Đào, nếu Tề Diệp chịu thua thì còn đỡ, đằng này cố tình cứng rắn ngay trước mặt trực tiếp đáp trả.

Nếu lúc đó cô ấy không động thủ, có lẽ Tống Đào sẽ thực sự thẹn quá hóa giận đem nắm đấm ‘thăm hỏi’ trêи người Tề Diệp rồi.

Với thân hình yếu ớt của Tề Diệp, chỉ bằng một cú đấm có khả năng xương cốt đều gãy thành từng đoạn.

“Tôi không sao.”

Đường Lê nói xong gắp cà rốt trong lựa ra, nhìn thấy Trương Hiểu Hổ tức giận đi lấy một đôi khác trở về vô thức nhớ ra điều gì đó.

Thời gian trước nghe các nữ sinh trong lớp đồn thổi, một nam sinh lớp mười vừa mới khai giảng nhập học đối với Trần Điềm Điềm vừa gặp đã yêu.

Sau đó tìm cơ hội mò tới lớp của cô nàng đưa thư tình. Chuyện này bị Tống Đào phát hiện, đem nam sinh kia đập cho một trận.

Cuối cùng Trần Điềm Điềm còn chưa kịp trả lời, nam sinh mang vẻ mặt cầu xin chạy đến muốn lấy lại bức thư tình kia.

Nhìn dáng vẻ hung hăng của Tống Đào vừa rồi, trước khi đi còn hung hăng trừng Tề Diệp một cái, hiển nhiên là sẽ không từ bỏ ý đồ.

Nghĩ tới đây, Đường Lê cảm thấy tốt hơn hết là cô nên giải quyết vấn đề này cho thỏa đáng.

Đề phòng lúc cô không để ý lại xảy ra chuyện gì.

“Đúng rồi Hổ Tử, hỏi cậu một chuyện.”

“Có biết thời gian tập luyện bóng chuyền của đội Tống Đào không?”

“Thời gian tập luyện? Để em nghĩ lại… Bọn họ hình như tập luyện mỗi ngày trừ cuối tuần, lúc 5 giờ rưỡi sau khi tan học, tập đến khoảng bảy giờ tối thì phải.”

Thiếu niên vừa nói vừa lấy khăn giấy lau đũa, nói xong cậu dừng lại bỗng nhiên nhìn lên.

“Sao anh lại hỏi chuyện này? Cái tên kia vừa rồi đối với anh như vậy, chẳng lẽ anh còn muốn đi trút giận giúp cậu ta?”

Không chỉ vậy, Cẩu Tìm ngồi một bên nghe thế khẽ cau mày, nhìn qua không quá bằng lòng.

“Đại ca, ɭϊếʍ cẩu là không được.”Edit Xuyên Sách Sau Khi Nữ Cải Nam Trang Tôi Cầm Kịch Bản Nam Chính

“… Cút.”

Trường Nhất Trung Nam Thành lớn như vậy, lại thêm Đường Lê nhúng tay xen vào. Chuyện xảy ra ở căn tin vào buổi trưa, lập tức được lan truyền khắp trường.

Trần Điềm Điềm nghe người xung quanh nghị luận cũng đã biết chuyện, cô nàng không ngờ tới mình chỉ quan tâm đến Tề Diệp một chút mà lại gây ra cho cậu rắc rối lớn như vậy.

Khi cô nàng quay trở lại, trong phòng học còn chưa có người nào, nhưng Tề Diệp đã trở về chỗ ngồi của mình, thấy bóng dáng của Trần Điềm Điềm cũng chỉ thoáng nhìn qua.

Cậu không hề nói gì, cúi đầu tiếp tục đọc cuốn sách trêи tay.

Điều này khiến trong lòng Trần Điềm Điềm càng băn khoăn.

Cô bước tới ngồi xuống, nhìn từ trêи xuống dưới Tề Diệp một lượt, phát hiện trêи người cậu không có vết thương nào thì thở phào nhẹ nhõm.

“Xin lỗi cậu Tề Diệp, vừa rồi chuyện ở căn tin tôi có nghe các bạn học khác kể. Là do tôi nên Tống Đào đến làm phiền cậu.”

“Cậu yên tâm, lát nữa tôi sẽ đi tìm cậu ấy nói chuyện rõ ràng để cậu ta sau này không làm phiền cậu, trêu chọc cậu nữa.”

“Tôi khuyên cậu vẫn là đừng đi tìm cậu ta, kiểu này ngược lại càng phản tác dụng. Dù sao thì đầu óc như vậy cũng chỉ nghĩ là cậu bênh vực tôi, sẽ càng cắn lấy tôi không buông.”

Thiếu niên ngữ điệu bình thản, vân đạm phong khinh như thể không phải chuyện liên quan đến mình.

Dưới hàng mi dài là đôi mắt trắng đen rõ ràng, trong suốt thuần túy, không nhìn ra tâm tình dao động.

Trần Điềm Điềm theo lời Tề Diệp suy nghĩ một lúc, cảm thấy lời cậu nói thực sự có đạo lý.

Nhưng nghĩ đến thế này cô lại càng lo lắng.

“Vậy thì làm sao bây giờ? Tôi không đi tìm cậu ta, đến lúc đó cậu ta cũng sẽ tới tìm cậu. Là cậu không biết, cậu ta tính tình vừa xấu vừa hống hách. Trước đây có người gửi thư tình cho tôi, cậu ta quay đầu liền đem người kéo vào nhà vệ sinh đánh cho một trận. Thân thể cậu suy yếu như vậy làm sao có thể chịu được? “

Tề Diệp nhíu nhíu mày, cậu không thích bị người khác thương cảm mình yếu đuối, cẩn thận từng li từng tí mà chăm sóc.

Chỉ là Trần Điềm Điềm cũng là lo lắng cho cậu. Dù sao thì sức khỏe của cậu không tốt là sự thật, nếu cứng rắn đối đầu với cậu ta thì cậu thực sự không có một chút khả năng thắng được.

“Chuyện này cậu đừng quan tâm, tôi sẽ giải quyết.”

“Cậu giải quyết? Giải quyết như thế nào? Cậu cũng đánh không lại đánh hắn …”

Trần Điềm Điềm nói đến đây thì dừng lại, bỗng nhiên nhớ ra được chuyện gì. Cô nàng chú ý đến xung quanh, không thấy ai mới hạ giọng hỏi.

“Cái kia…Tề Diệp, cậu có định đi tìm Đường Lê không?”

“Tôi nghĩ tốt hơn hết là cậu đừng tìm cậu ấy. Cậu ấy quá nhẫn tâm. Tôi kiến nghị cậu nên tìm mấy người Trương Hiểu Hổ và Cẩu Tìm, sẽ không gây ra quá nhiều rắc rối… “

Nam sinh đang lật từng trang sách ngừng lại động tác, trước đề nghị nghiêm túc của Trần Điềm Điềm khẽ mím môi.

Trương Hiểu hổ thì thôi không nói, cậu không nghĩ tới Trần Điềm Điềm cũng cảm thấy mình và Đường Lê quan hệ rất tốt.

Từ lúc bước vào trường cho đến nay, ngoại trừ lúc bị phạt chạy, cậu căn bản chưa từng tiếp xúc trực tiếp với Đường Lê. Ngay cả nói chuyện cũng chưa từng nói hơn nửa câu.

“Tại sao tôi phải tìm cậu ta?”

Tề Diệp hiếm thấy lộ ra vẻ cáu kỉnh, sắc mặt lạnh như băng tuyết.

“Hả, nhưng không phải các cậu…”

“Cậu sẽ không nghĩ tôi với cậu ta là loại quan hệ kia đi…”

Cô nàng kỳ thật không có ý định nói Đường Lê thích cậu hay gì cả, chỉ là muốn hỏi hai người không phải là bạn bè gì đó sao rồi hàm hồ cho qua chuyện.

Kết quả là chưa kịp nói hết lời đã bị giọng nói lãnh đạm của cậu cắt ngang.

Cũng chính vào lúc này, Trần Điềm Điềm có thể nhìn rõ ràng sự chán ghét không chút nào che giấu trong mắt Tề Diệp.

Không chỉ là phản cảm Đường Lê, càng vì có người coi như họ có quan hệ thân mật như vậy mà cảm thấy ghê tởm.

Trần Điềm Điềm đột nhiên hiểu rõ.

Trách không được trước đó Đường Lê ngay cả đưa viên kẹo cũng phải phí tâm đến thế, lén lén lút lút nhờ cậy người khác.

Hóa ra không chỉ sợ bị cự tuyệt, càng đáng sợ hơn chính là bị người mình thích bài xích và ghê tởm.

“Cậu… ghét Đường Lê?”

“Chẳng lẽ tôi nên thích cậu ta à?”

Khi trả lời câu này, Tề Diệp thậm chí không chút do dự, đôi môi mỏng hé mở, ngữ khí cũng lạnh.

“Ý tôi không phải vậy. Ý tôi là, các cậu có phải có hiểu lầm gì không? Đường Lê tính tình không được tốt, thành tích cũng kém hơn một chút, nhưng đối xử với người khác thực sự tốt bụng. Cậu ấy chính là miệng dao găm tâm đậu hũ, thật ra…”

“Cậu thích cậu ta?”

Tâm tư giấu kín một năm của thiếu nữ bị xuyên thủng quá bất ngờ, cô nàng cũng không xấu hổ, cũng không có vô thức thề thốt phủ nhận như những cô gái khác.

“Thích.”

Cô nàng hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào mắt Tề Diệp.

“Bất quá chỉ là chuyện trước đây thôi, bây giờ không thích nữa. Đương nhiên không phải vì cậu ấy không đủ tốt mà là vì quá tốt nên tôi mới chọn cách buông bỏ xuống phần thầm mến này. Tôi hy vọng cậu ấy có thể có được hạnh phúc của riêng mình.”

Tề Diệp sững sờ một lúc.

Một là không nghĩ tới đối phương thừa nhận điều đó thẳng thắn như vậy. Hai là không ngờ một cô gái như Trần Điềm Điềm, học hành ưu tú nhân cách tốt đẹp lại thích kiểu người không tốt như Đường Lê.

Trong lúc nhất thời cậu không biết phải nói gì.

Ngay cả sự tức giận do lúc trước hiểu lầm cậu có một chân với Đường Lê cũng bị bộ dạng ngay thẳng lý lẽ hào hùng của cô nàng bị làm loãng hết.

Không vì cái gì khác.

Tề Diệp cảm thấy so với việc bị hiểu lầm rằng quan hệ giữa mình và Đường Lê không bình thường, xem ra người trước mặt còn thảm hơn một chút.

“Sao đột nhiên ngừng nói? Cậu, có phải cậu cảm thấy dáng dấp tôi không đẹp mắt bằng cậu, không xứng với cậu ấy có đúng không?”

Nhìn thấy bộ dạng tủi thân của Trần Điềm Điềm.

Không giống như đang nói đùa, giống như thực sự cảm thấy mình không xứng với Đường Lê.

Điều này khiến Tề Diệp càng trầm mặc.

“… Không, các cậu rất xứng.”

Theo một cách nào đó.

Một người không có đầu óc, một người mắt bị mù.

Vậy còn không xứng?

 

Tác giả có chuyện muốn nói:

Tề Diệp: Ai bị mù mà đi thích cậu ta?

Sau đó-

Tề Diệp: … Là tôi mù.

Ta muốn bình luận, còn có loại chất lỏng nữa, cho ta đi~

EDITOR CẢNH BÁO LÀ LỜI KẾ TIẾP CỦA TÁC GIẢ CÓ SPOIL. KỂ CMN NGUYÊN CÁI CỐT TRUYỆN. PÓ TAY!

Nói lại lần nữa, nam truy nữ, bởi vì nữ chính căn bản liền không có dây thần kinh yêu đương kia (che mặt), Tề Diệp động tâm trước.

Sau này sẽ biết nữ chính đang ở sau lưng giúp hắn, khẩu thị tâm phi, cũng không lộ ra ngoài, sau đó sẽ chậm rãi quan sát chú ý, động tâm.

Lúc đầu cứ tưởng mình bị cong, xoắn xuýt thật lâu cái chủng loại kia. Sau đó, vì biết Tiểu Lê là nữ, lại càng cảm thấy mình kém cỏi, cảm thấy không xứng với nàng (che mặt) mặc dù cẩu huyết sáo lộ, nhưng là tôi thích.

Nhìn bình luận nói muốn nhìn nam chính thích nữ chính, tự ti ngạo kiều lại ỷ lại sủng mà kiêu kịch bản, từ từ sẽ đến không nóng nảy. Biết một chút phát hiểm một điểm. Mà lại lê ca còn không có khi dễ đủ (không phải)

Không có gì bất ngờ xảy ra ta hẳn là thứ hai nhập v, nếu là nhanh chu thiên ban đêm hắc hắc hắc. Ta tồn tốt bản thảo, mọi người đến lúc đó nhất định phải tới a, thủ đặt trước đối viết lách thật rất trọng yếu, ô ô ô đến lúc đó cho mọi người khoán trắng bao a a a.

Hơn nữa cho dù không ăn kẹo của Chương V, anh cũng không muốn nhìn Tề Diệp khóc sao? (Cười biến thái.jpg)

cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã ủng hộ, mình sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ!