Khi người trong sân đều tràn đầy cảm xúc.Tình thế ngoài sân tiến thêm một bước phát triển.Một đại thúc trung niên sắc mặt không tốt lắm: “Khúc tiểu thư, nói đi, bao nhiêu tiền có thể bình yên?”Khúc Giản Nhi biết ông ta: “Là Tôn đạo diễn à, xem lời nói này của ông, chúng ta phải tôn trọng khoa học, cảnh giác phong kiến mê tín.

Tuy nhiên, có thể mơ mộng hão huyền, ông có thể ở trong mơ thực hiện nguyện vọng sự tình bình yên tốt đẹp.”Σ(°Д°; người nghe: Cô một đầu sỏ phong kiến đang cùng tôi nói khoa học?Tôn đạo cau mày: “Nói như vậy, Khúc tiểu thư không muốm ầm thầm giải quyết?”Khúc Giản Nhi chỉ cười không nói, có ác nghiệt của một số người có thể vòng quanh một hành tinh.

Nếu cô gặp, dùng một chút sức lực, đẩy nhanh báo ứng của đối phương, không hề không thích hợp.Tôn đạo và Lý Khiết liếc nhìn nhau, sau khi nhìn thử chung quanh cũng không có người không liên quan.Lý Khiết cắn răng: “Tôi thấy cô nộp lên công ty đơn chấm dứt hợp đồng, nếu cô có thể để cho tình thế lắng lại, chúng ta sẽ cung cấp một bộ phận viện trợ.”Không trách Lý Khiết tỏ ra yếu đối, thật sự chuyện tai nạn tối hôm qua, Triệu đạo bị Khúc Giản Nhi chỉ trích đã chết ngay tại chỗ.


Tài xế ngồi trên xe cùng Triệu đạo, trở hành người thực vật.Bởi vì đi xe riêng, Lý Khiết và Tôn đạo, vài người trợ thủ liên quan chỉ chịu sợ hãi.Nhưng đã cũng đủ tác dụng sợ hãi.Khúc Giản Nhi trực tiếp nói trắng ta: “Đã nói không phải tôi, các ngươi là điển hình của bên cạnh vực thẳm *múa ương ca —— ngày lành sắp kết thúc.

Trong công việc của chúng ta, những người có tai hoạ sắp xảy ra từ chối hợp tác.

Có thời gian rãnh rỗi, còn không bằng chọn cho mình ngôi mộ tốt.”*múa ương ca: một điệu múa dân gian của Trung QuốcLý Khiết thấy Khúc Giản Nhi như cũ không nhè ra, khôi phục bản tính người đàn bà đanh đá: “Coi như không phải cô, cô chắc chắn đã làm gì đó.


Cô cho rằng toàn tinh tế chỉ có cô có năng lực đó sao? Tôi nói cho cô, chỉ cần có tiền, mạng cũng có thể bảo vệ được!”Khúc Giản Nhi ăn mềm không ăn cứng, cô trêu chọc nói: “Cần tôi báo cho cô lớp đào tạo chữ viết không, để người ta dạy cô chữ chết viết thế nào.

À, đừng vội đi nhé.”Lý Khiết tức giận cầm túi quay người bỏ đi, cũng không rảnh lo lắng đi nịnh bợ Tôn đạo đáng thương không kém.

Nhưng khi cô ta đi xuống dưới dốc, không cẩn thận trật chân.“A ——”Lý Khiết lăn xuống dốc, lăn xuống ~Thấy thế, Tôn đạo vốn dĩ cũng muốn rời đi trong lòng sợ hãi, lập tức vòng trở lại..