"Meo ngao ngao!" Mèo đen lăn lộn trên mặt đất, bộ dáng trông rất không cam lòng. Trên điện thoại đang mở bên cạnh còn có tin nhắn tỏ vẻ "kính nể" Liễu Thất Ngọc gửi tới.

Sau khi hợp tác với các cảnh sát, Liễu Thất Ngọc không quên kiểm tra vòng bạn bè trên đường trở về, đây không phải là "chính miệng" Ô Hạm Tầm thừa nhận hành động vĩ đại tìm phú bà làm mẹ sao? Vì thế không ngừng dâng lời chúc phúc của mình lên.

Trong khi Ô Hạm Tầm đang lăn lộn trên mặt đất, lăn qua lộn lại không chịu đi làm, cô ấy không quên vươn chân trước ra gõ phím, gửi lời công kích đến Liễu Thất Ngọc, chế nhạo cô ấy là chú lùn chưa dậy thì.

Mặc dù phong thái của Liễu Thất Ngọc lúc 15 16 tuổi đủ để khuynh đảo Giang Nam nhưng cho dù là chiều cao hay sự phát triển ở vòng nào đó cũng không bằng trạng thái ngự tỷ của cô ấy, thậm chí còn thấp hơn Ô Hạm Tầm một chút, vì thế đây không phải đang làm cho cô ấy tìm được đề tài để chế nhạo sao?

Trò mắng nhau ấu trĩ này của hai người đã diễn ra rất lâu, cuối cùng hai người đều cảm thấy gõ chữ quá phiền phức nên biến thành sao chép và dán.

Mãi cho đến khi một con mèo đen khác trông giống hệt Ô Hạm Tầm ở bên cạnh không nhịn được nữa, mở miệng hà hơi với cô ấy thì con mèo đen lăn lộn trên mặt đất mới dừng lại.

"Meo ô... Tại sao tôi phải đi làm việc cho cảnh sát?" Ô Hạm Tầm tỏ ra hơi phản kháng, cực kỳ giống Mộc Chiêu lúc trước từ chối tham gia lớp học tám giờ vào buổi sáng.

"Nếu đi giúp thì ngày nào cũng có thể ăn hải sản, không tốt sao?" Mộc Chiêu ngồi khoanh chân trên mặt đất, cầm gậy đồ chơi cho mèo lắc lư qua lại, khiến lòng Ô Hạm Tầm ngứa ngáy, trực tiếp bò dậy.

"Hải, hải sản tuy ngon nhưng cũng không ngăn được bọn họ keo kiệt! Vậy ăn gì cũng giống nhau thôi, tôi không tin bọn họ sẽ chuẩn bị tiệc hải sản cho tôi mỗi ngày." Ô Hạm Tầm tỏ vẻ mình là một con mèo trưởng thành, những lời ngon ngọt vẽ bánh to bình thường không cách nào dụ được cô ấy!


"Theo tôi biết, nếu bao cơm của cô thì hình như chị gái tôi sẽ trích tiền túi ra trả." Phó Du Thường đứng bên cạnh hai con mèo, trên tay cầm một tập tài liệu, cô mở tập tài liệu ra, đặt nó trước mặt Ô Hạm Tầm, ra hiệu cho con mèo đang nằm bò trên mặt đất nhìn xem.

"Đây là cái gì?" Ô Hạm Tầm cẩn thận đọc từng chữ, sau đó ngu mèo, "Cô đây là có ý gì? Cô, cô gài bẫy cả chị ruột của mình sao?"

Đây là một hợp đồng lao động bình thường, lấy vật này ra vào giờ phút quan trọng này, cái đầu thiếu thông minh của Ô Hạm Tầm cũng có thể cảm nhận tính toán trong lòng Phó Du Thường đều là nước đen thùi lùi, không chừng sẽ gài bẫy chị gái nhà mình trước tiên.

"Sao có thể." Phó Du Thường đương nhiên nói không có.

"Cô viết ở đây là để tôi bảo vệ cho sự an toàn của cô ấy, nhưng sao tôi lại cảm thấy viết là bảo vệ nhưng đọc là giám sát nhỉ?" Ô Hạm Tầm vươn móng vuốt vỗ bạch bạch vào tập tài liệu.

"Chính là bảo vệ theo nghĩa đen, dựa theo sự hiểu biết của tôi về chị gái mình, cho dù chị ấy biết sự việc mình vướng vào là rất nguy hiểm thì chị ấy cũng sẽ không bỏ cuộc, còn sẽ chui đầu vào nơi nguy hiểm nhất, tôi sợ nếu cứ tiếp tục lăn lộn như vậy, rất nhanh chị ấy sẽ gặp nguy hiểm." Thoạt nhìn Phó Du Thường thật sự giống như một người em đang quan tâm đến chị gái của mình, Ô Hạm Tầm nghiêng đầu nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ trong ba giây.

"Được rồi, là tôi trách lầm cô! Nhưng tôi còn phải đi núi Thánh tìm đồ, nếu tôi đi làm việc cho cảnh sát, vậy ai đi tìm núi Thánh?" Ô Hạm Tầm vẫn nhớ đến di vật của Đại Vu Chúc.

"Tôi cũng vừa định nói cho cô biết chuyện này, trước đây tôi không tìm được thông tin nào liên quan đến cái tên núi Trong Mẫu, nhưng cô lại nói rằng ngày xưa Sở quốc gọi nó là núi Thánh, lần theo manh mối này, tôi đã điều tra được một số thứ." Phó Du Thường lấy điện thoại ra bấm vào một bức ảnh, là một tờ hợp đồng.


"Mấy năm trước Tập đoàn Thịnh Chử trúng thầu một công trình, là liên quan đến khai phá làm làng du lịch, địa điểm được chọn là trên ngọn núi này, cô đến xem ngọn núi này có phải là núi Trọng Mẫu hay không." Phó Du Thường lướt màn hình, bức ảnh tiếp theo là quang cảnh núi non được chụp từ xa.

"Vl!" Ô Hạm Tầm giật bắn người, lúc nhỏ cô ấy thường xuyên tới đây chơi, cho nên vừa nhìn đã nhận ra, trên mặt meo meo khó nén, nói: "Chính là núi Thánh! Cô vừa nói những người đó định làm gì cơ?"

"Khai phá làm làng du lịch."

"Khai phá làm làng du lịch! Đây là nơi bọn họ có thể khai phá à? Bọn họ không sợ sấm sét sẽ đánh cho bọn họ chết hết khi mới khai phá được một nửa à?!" Phản ứng của Ô Hạm Tầm có chút cực đoan, xem ra bên trong còn có ẩn tình.

"Đừng kích động? Làm sao tôi có thể không kích động! Mộ của Đại Vu Chúc nằm ngay trong núi Thánh! Mặc dù chỉ còn lại mộ chôn di vật nhưng, nhưng lỡ như trong đó còn sót lại bí mật gì đó rồi sao? Cái bọn bụng không đáy đó... Có phải là muốn đào mộ của Đại Vu Chúc nên mới lấy cái cớ khai phá làm làng du lịch không?" Ô Hạm Tầm bỗng nhiên thông minh hơn, nghĩ tới khả năng này, nàng nhảy cẫng lên một cách lo lắng.

"... Mộ?" Sắc mặt Phó Du Thường đột nhiên trở nên u ám, giọng nói lập tức trở nên âm trầm: "Quy mô lăng mộ có lớn không?"

"Mộ của các Đại Vu Chúc ở các triều đại trước đều ở đó! Cô mau tìm cách đi! Mộ của ngài ấy sắp bị đào rồi!" Ô Hạm Tầm chạy quanh cô kêu to.

Phó Du Thường xách Ô Hạm Tầm đang lo lắng chạy xung quanh sang một bên, gọi một cú điện thoại không do dự.


Sau khi cô nói xong với người ở đầu bên kia điện thoại, Ô Hạm Tầm lập tức chạy tới trước mặt cô, hỏi: "Cô định làm như thế nào?"

"Tôi tìm người tố cáo, nói dự án của Tập đoàn Thịnh Chử đã đào ra một ngôi mộ cổ, phía chính phủ sẽ kêu bọn họ ngừng lại." Phó Du Thường buông điện thoại xuống, thấy được vẻ mặt khiếp sợ giống hệt nhau của Ô Hạm Tầm và Chiêu Chiêu.

"Sau cuộc gọi này, dự án của bọn họ sẽ buộc phải dừng lại!" Mộc Chiêu kinh ngạc cảm thán.

Đây thật sự là một phương pháp hữu hiệu, hiệu quả nhanh chóng, nhưng nếu những người đó thực sự muốn lấy được thứ gì đó từ núi Thánh, vậy bọn họ sẽ không dễ dàng dừng lại, đúng chứ?

"Có, có khi nào cách này chỉ trị ngọn không trị gốc hay không? Những tên khốn kia chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, mà sau khi chính phủ ngăn cản, vậy khi chúng ta muốn lấy đi vài thứ, chẳng phải sẽ rất phiền phức sao?" Ô Hạm Tầm giơ móng vuốt phát biểu nghi ngờ của mình.

"Cô sẽ sớm trở thành "cảnh miêu", đến lúc đó, tôi sẽ tìm cách cho cô có thân phận chính quy có thể tự do ra vào, nhớ tùy cơ ứng biến, còn có người bên phía chính phủ sẽ giúp cô, chắc chắn sẽ thuận tiện hơn những người kia nhiều, không phải sao?" Phó Du Thường đã suy xét đến tình huống địch nhiều ta ít, nơi đó đã sớm bị kẻ thù đóng quân, cô không thể để một con mèo như Ô Hạm Tầm cứng đầu xông vào.

"Đúng vậy, đúng vậy, cách này sẽ thuận tiện hơn nhiều..." Ô Hạm Tầm gật đầu, đầu cứng đờ dừng giữa không trung, "Vậy đây mới là lý do thực sự khiến cô ném tôi cho chị cô?"

"Chị tôi vẫn luôn điều tra bản án của Tập đoàn Thịnh Chử, chỉ cần có manh mối, chắc chắn chị ấy sẽ không buông tha, cô sẽ dễ dàng thuận thế mà làm." Phó Du Thường luôn đi một bước nhìn ba bước, cũng không biết cô bắt đầu suy xét đến kế hoạch này từ khi nào.

"A... Như vậy có được không? Cô có chắc là cô như thế này là không gài bẫy chị mình không?" Cái đầu nhỏ Ô Hạm Tầm có chút không theo kịp tiết tấu, đến bây giờ cô ấy vẫn chưa hiểu làm thế nào mà mình từ một con mèo đi làm bình thường lại biến thành một con mèo "nằm vùng" mang trách nhiệm nặng nề?

"Chị ấy lấy được thứ chị ấy muốn, còn tôi lấy được đồ vật của chúng ta, sẽ không liên lụy đến chị ấy, đây là đôi bên cùng có lợi."


Ô Hạm Tầm liều mạng gãi gãi đầu, cô ấy cảm thấy những lời Phó Du Thường nói rất có lý, nhưng cô ấy cũng cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng tất cả trí tuệ của cô ấy đã dùng hết cho suy nghĩ chợt lóe vừa rồi, bây giờ cô ấy thực sự không có năng lực để tổ hợp lại những gì vừa xảy ra, sau đó tìm kiếm sự thật.

Thế là Ô Meo Meo từ bỏ tự hỏi, giơ ngón tay cái lên nói với Phó Du Thường: "Cô nói đúng."

"Khụ khụ, ừm... Chị Du Thư thật sự sẽ không tức giận sao?" Vừa rồi nhìn chị Du Thư như muốn đánh học tỷ một trận, nếu lại biết các nàng lén làm chút thủ đoạn, Mộc Chiêu lo lắng các nàng đều sẽ bị Phó Du Thư cầm chổi lông gà đuổi theo đánh.

"Chị sẽ để lộ một số thứ với chị ba trước." Phó Du Thường đã nghĩ đến vấn đề này, cô trấn an Mộc Chiêu, cô sẽ sớm tránh được nguy hiểm.

Lấy kỹ thuật ba phải, cái gì cũng nói được để tránh cho Phó Du Thư nghi ngờ, tiết lộ một phần kế hoạch nhưng sẽ không nói ra hết, cho dù sau này con mèo đần này có vô tình bại lộ, Phó Du Thường sẽ có nhiều cách để giải quyết vấn đề.

Luôn cảm thấy đây không phải là lần đầu vi phạm khi thấy bộ dáng học tỷ thuần thục như vậy, Mộc Chiêu đè khóe miệng để ngăn mình cười phá lên.

"Vậy ngày mai xử lý như thế nào? Hôm nay chị Du Thư nổi giận đùng đùng đi về, ngày mai chị ấy sẽ không mang theo chổi lông gà đến đó chứ?"

"Đương nhiên sẽ không." Phó Du Thường vỗ vỗ đầu Mộc Chiêu, ý bảo nàng thu hồi sự suy diễn lại.

Cô không hề lo lắng ngày mai chị gái sẽ đến hưng sư vấn tội, cô hiểu rõ những thăng trầm trong cảm xúc của chị mình. "Chờ đến khi chị ấy ôm được mèo công cụ, một khi vui vẻ thì lửa giận sẽ hạ thôi."

"Meo?" Ô Hạm Tầm, một con mèo đa năng liếm liếm móng vuốt, có nên yêu cầu Phó Du Thường trả thêm tiền không?