"..." Gương có dấu hiệu bị vỡ, người nào đó núp trong góc chơi đùa với mèo dừng lại, sau đó nàng ấy dùng hết sức ném quả cầu vàng đi, đợi cho đến khi cục bông màu đen chạy theo quả cầu vàng, nàng ấy mới nôn ra một ngụm máu đen.

Không, vẫn chưa được.

Trên trán nàng ấy nổi gân xanh và chảy mồ hôi lạnh, nàng ấy cố gắng hết sức để duy trì cảnh trong gương này.

Mà trên núi giả nàng ấy đang bám vào có một dấu tay rất sâu do nàng ấy để lại.

Nếu cô là người đó, sao có thể không nhìn ra những khó khăn, bất công mà ngài ấy đã phải chịu đựng?. truyện tiên hiệp hay

...

Sự việc xảy ra quá đột ngột, ngay cả Sở vương cũng sửng sốt, đứng ngốc tại chỗ trong chốc lát, sau đó như phát điên với những người bên cạnh: "Các ngươi còn đứng đây làm gì! Còn không mau đi tìm vu y! Đỡ Đại Vu Chúc xuống!"

Sở vương đá mạnh người bên cạnh khiến hắn ngã xuống đất, người kia lăn một vòng vội vàng đi tìm người, sợ nếu chậm một bước, kiếm của Sở vương sẽ rơi xuống cổ hắn.

Màu máu... Chỉ còn lại màu máu, một hơi thở nguy hiểm đang lan rộng, cảnh trong gương đang run lắc vì sức mạnh mà cô không thể kiểm soát.

"Meo ô..." Cục bông trong lòng Phó Du Thường đột nhiên giật giật đau đớn, đánh thức cô khỏi cảm xúc cực kỳ nguy hiểm.

"Chiêu... Chiêu? Làm sao vậy?" Phó Du Thường ôm mèo trong tay, không dám cử động, bởi vì cô không biết Mộc Chiêu đau ở đâu, cô sợ mình lộn xộn sẽ khiến nàng khó chịu hơn.

"Chân em đau..." Mộc Chiêu đau đến suýt rơi nước mắt, chân nàng nói chính là hai cái chân sau, trước đó có chút đau nhức, bây giờ lại là cảm giác đau đớn kịch liệt như da thịt bong tróc.

Sao lại thế này?

Khắp nơi đều là tiếng ồn, máu trên tế đàn làm cho tất cả mọi người kinh hãi, hai mắt Phó Du Thường đỏ bừng, ôm chặt lấy mèo.

"Chúng ta có nên giúp cô ấy không? Đại Vu Chúc đó thật sự điên rồi!" Mộc Chiêu đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng hít sâu vài hơi cũng có thể nhịn được. "Nói cắt chân là cắt, không thấy đau sao?"

Nhưng Phó Du Thường muốn tiến vào cũng không dễ, bởi vì chung quanh đã bị ba tầng binh sĩ trong và ba tầng binh sĩ ngoài vây lại, muốn tiến vào, trừ khi phải xông vào.


Nhưng Đại Vu Chúc trên tế đàn không hề có ý định nhờ ai giúp đỡ, mắng tất cả những người xông đến gần mình, đồng thời yêu cầu tiếp tục nghi thức như thường lệ.

"Ngươi đang làm gì!" Sở vương bước nhanh đến bên cạnh nàng ấy, chỉ vào nàng ấy chất vấn.

"Tế phẩm lần này là đôi chân của ta, tế phẩm tốt hơn huyết mạch vương thất chính là Đại Vu Chúc ta." Đại Vu Chúc cũng không ngẩng đầu lên, đau không? Đương nhiên là đau, nhưng nàng ấy không thể yếu thế ở đây.

Sắc mặt Sở vương đen như than, hắn cho rằng Đại Vu Chúc đang tức giận với mình.

"Ngươi! Được rồi, được rồi... Ngươi trở về chữa trị vết thương, quên chuyện trước kia đi." Sở vương chỉ nghĩ mình thỏa hiệp với nàng ấy, nhượng bộ một bước.

Nhưng Đại Vu Chúc lại không để ý tới hắn, nàng ấy yêu cầu những người vốn đang sợ hãi tiếp tục chơi nhạc, nghi thức vẫn tiếp tục như thường lệ.

Vết thương trên mắt cá chân của Đại Vu Chúc rất sâu, máu không ngừng chảy ra, chảy theo hoa văn trên tế đàn một cách kỳ lạ.

Nàng ấy lấp đầy trận pháp ẩn giấu trong tế đàn bằng máu chứa đầy linh lực mạnh mẽ, dùng nó làm tế phẩm, linh lực mạnh mẽ đột nhiên bay lên trời, động tĩnh lớn như vậy, như muốn thu hút sự chú ý của người bên trên.

Còn những người ở quá gần, chẳng hạn như Sở vương và người của hắn, trực tiếp bị dư chấn của linh lực đánh ngã xuống đất, một người đàn ông đầu trọc với chuỗi tràng hạt màu đen đột nhiên xuất hiện bên cạnh Sở vương, đỡ hắn đứng dậy.

"Nàng ấy đang câu thông với thần, bệ hạ, chúng ta né tránh trước đi." Đầu trọc an ủi Sở vương, khuyên hắn tránh xa mũi nhọn.

Sắc mặt Sở vương khó coi, nếu người khác dám làm như vậy đã bị hắn xử tử từ lâu, không biết là vì e sợ hãi sự uy nghiêm của Dao Thần hay là vì đối phương là người hắn thích từ nhỏ, Sở vương chỉ có thể để lại một lời cay nghiệt.

"Ngươi, hay lắm, hay lắm, ngươi muốn làm gì thì làm, nhưng dù có chết! Bản vương cũng sẽ chôn ngươi trong vương lăng! Ha... Bản vương muốn nhốt ngươi đời đời kiếp kiếp!" Sở vương vung tay áo rời đi, sau đó phần lớn binh lực đóng quân tại đây cũng rút lui.

Đại Vu Chúc căn bản không chú ý đến Sở vương đang không ngừng líu lo gì đó ở phía sau, sự chú ý của nàng ấy hoàn toàn đặt vào nghi thức trước mặt.

Tất cả nỗ lực nàng ấy bỏ ra đều chỉ là vì muốn thần linh chú ý một lần nữa.

Đáng tiếc, cho đến khi tinh thần lực của nàng ấy không thể duy trì được nữa, cũng không chờ được lời sấm truyền hạ xuống.


Cuối cùng, khi linh lực của nàng ấy tan rã, kỳ tích tưởng chừng như chạm tới trời đất trong mắt người khác dần dần mất đi ánh sáng, biến mất giữa trời đất.

Mà theo thần lực hạ xuống, còn có những giọt nước mắt không thể kiềm chế được đằng sau mặt nạ.

Thần linh thực sự ghét bỏ mình sao? Ngay cả thỉnh cầu cuối cùng của mình cũng không muốn bố thí?

Nhưng dù có tuyệt vọng đến đâu, thời gian để nàng ấy điều chỉnh cảm xúc chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, sau lưng có vô số thần dân đang theo dõi, nàng ấy phải hoàn thành tất cả các nghi thức, cuối cùng, dưới sự giúp đỡ của những người khác, nàng ấy dùng những tia linh lực cuối cùng để chống đỡ bản thân, miễn cưỡng trở lại xe ngựa, mỗi bước đi đều in máu.

Quần thần bách tính sôi nổi tản ra hai bên, kính sợ đưa mắt nhìn người phụ nữ đại diện cho ý chỉ của thần rời đi.

Nàng ấy không dám lộ sự yếu đuối của mình trước mặt người ngoài, nhưng vừa lên xe ngựa, Đại Vu Chúc không thể kiên trì được nữa, trực tiếp ngất đi.

Những người hầu cận đều kinh hãi, không biết bây giờ nên tìm vu y hay trở về bí mật tìm người chữa trị.

Đột nhiên, một người ôm mèo trực tiếp bay lên, bịt miệng người hầu trước khi người đó hét lên.

"Tôi là bạn của Đại Vu Chúc, tôi đến giúp cô ấy, đừng nói gì cả, bên ngoài có người muốn thăm dò cô ấy." Phó Du Thường hạ giọng cảnh cáo.

Người hầu nhận ra đây chính là người mà Đại Vu Chúc giữ lại ngày hôm qua, cô nàng gật đầu, tỏ vẻ chính mình sẽ không phát ra tiếng.

Trang phục cho nghi thức tế lễ của Đại Vu Chúc màu đỏ sậm, vết máu trên đó không rõ lắm nhưng khi chạm vào có thể cảm nhận được sự ươn ướt từ lòng bàn tay.

"Quá xằng bậy..." Mộc Chiêu dùng chân chạm vào quần áo của Đại Vu Chúc, vừa rồi cách khá xa nên nàng nhìn không rõ lắm, nhưng hiện tại nàng có thể cảm nhận rõ ràng Đại Vu Chúc tàn nhẫn với bản thân mình như thế nào.

Mở vải quanh miệng vết thương ra, Mộc Chiêu không đành lòng nhìn, nơi đó chẳng có gì ngoài máu, đối phương không hề lưu tình cho chính mình chút nào, không biết có bị thương đến xương cốt hay không, nhưng nếu không chữa trị đàng hoàng, sợ là sau này đi lại cũng khó.

Cũng không biết có phải nàng có thêm năng lực đồng cảm hay không, nàng cảm thấy chân mình vừa đỡ hơn lại bắt đầu trở nên nghiêm trọng.

Phó Du Thường cố gắng khống chế ngón tay run rẩy, nhẹ nhàng chạm vào vết thương, một cảnh tượng thần kỳ đã xảy ra.


Một tia sáng mờ nhạt xuất hiện trên đầu ngón tay cô, vết thương trên mắt cá chân của Đại Vu Chúc lành lại với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.

Mộc Chiêu há to miệng, học tỷ kiểm soát được sức mạnh từ khi nào vậy! Hay quá, trông thật lợi hại!

"Cảm ơn ngài! Cảm ơn ngài rất nhiều!" Người hầu thấy kỳ tích xảy ra liền mừng rỡ như điên, không ngừng cảm ơn cô. Quả nhiên, quả nhiên người làm bạn với Đại Vu Chúc của bọn họ cũng không đơn giản! Đây quá thực là thần tích!

"Meo ô ~" Mộc Chiêu lay cánh tay Phó Du Thường, meo meo meo một chuỗi lời nịnh nọt mà chính nàng cũng không hiểu nổi.

Phó Du Thường ôm Mộc Chiêu, ấn đầu mèo vào lòng mình, ánh mắt hiện lên vẻ bi thương mà người ngoài không thể hiểu được.

Đây không phải là hiện thực, mà là lịch sử không thể thay đổi...

Trong phủ Đại Vu Chúc hỗn loạn, tuy vết thương của Đại Vu Chúc không đáng ngại nhưng do linh lực tiêu hao quá nhiều, thân thể bệnh tật vốn miễn cưỡng chống đỡ đã không thể chống đỡ được nữa.

Tiểu Hủ khóc ở bên giường nàng ấy, Đại Vu Chúc không thể không nâng lên tinh thần an ủi cô nàng.

"Sao ngài có thể động đao với thân thể của mình chứ? Ngài có biết nếu không có Phó cô nương ở đó, chân của ngài sẽ bị tàn phế! Cho dù có toàn lực chữa trị, sau này có thể miễn cưỡng đi lại được, vậy thì ngài cũng sẽ không thể nhảy được nữa! Từ nhỏ ngài đã khổ luyện tinh vũ, đừng vậy mà." Tiểu Hủ khóc còn lớn tiếng hơn con nít, khi thấy cả người Đại Vu Chúc đầy máu được khiêng về, có trời mới biết cô nàng sợ hãi đến mức nào.

"Tiểu Hủ, phải nhớ rõ, đôi chân của ta đã tàn phế." Đại Vu Chúc giơ tay lên lau nước mắt trên mặt tiểu Hủ, "Sau này... Ta sẽ không bao giờ nhảy vũ tế thần nữa."

"Tại sao... Đại nhân, quân vương bất nhân, ngài nhiều lần nhẫn nhịn sẽ chỉ khiến hắn được nước lấn tới, không phải ngài không thể làm theo Đại Vu Chúc trước kia." Tiểu Hủ hạ giọng, nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời đại nghịch bất đạo.

Trong triều có rất nhiều người bất mãn với tân vương, Đại Vu Chúc hoàn toàn có thể nhân cơ hội này đoạt lấy quyền lực, phế hôn quân, lập tân quân.

"..." Đại Vu Chúc che miệng cô nàng lại. "Cái miệng này của ngươi, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện."

Tiểu Hủ ngừng nói nhưng vẫn không ngừng nức nở.

Trong mắt Đại Vu Chúc hiện lên vẻ bi thương, không phải nàng ấy không muốn, chỉ là hiện tại nàng ấy hữu tâm vô lực...

"Dao Thần đại nhân sẽ trừng phạt hắn, tân quân sẽ bị trừng phạt!" Tiểu Hủ đặt hy vọng vào thần.

Nhưng cô nàng không biết, Sở vương như thế nào thì Đại Vu Chúc cũng không quan tâm, cái gọi là thần... Chính là cọng rơm cuối cùng đánh gục nàng ấy.


"... Không, tiểu Hủ..." Đại Vu Chúc lắc đầu, dùng giọng nói cực kỳ yếu ớt nói những lời khiến tiểu Hủ kinh hoàng, "Thần... Đã rời bỏ Sở quốc, đã... Bỏ rơi ta..."

"Nàng ấy sẽ không xem ta khiêu vũ nữa, sẽ không..." Nước mắt trượt xuống sau mặt nạ.

Tiểu Hủ không biết, khi còn nhỏ nàng ấy vừa lười vừa ngốc, học tập khiêu vũ gì đó đều rất tệ, đã khiến một số tiên sinh giảng dạy rất tức giận.

Mà nàng ấy cắn răng liều mạng học tập, nhảy giỏi hơn bất kỳ ai hết, chỉ là vì nhảy cho thần linh của nàng ấy xem, nhưng hôm nay... Thần linh ra đi không thèm ngoảnh lại, ngài ấy nói muốn đến một nơi, rất rất lâu.

Tuổi thọ của thần linh là một khoảng thời gian cực dài so với nhân loại, cho dù Đại Vu Chúc có mạnh mẽ đến đâu, tuổi thọ của con người cũng có hạn, dùng mấy đời cũng không thể chờ được thần linh trở về.

Cho nên... Thần chỉ đang uyển chuyển nói với nàng ấy, đừng chờ.

Giờ đây, Đại Vu Chúc cảm nhận được sinh mạng của mình sắp kết thúc, dù là ép buộc hay dùng khổ nhục kế cũng vậy, nàng ấy chỉ muốn được gặp lại thần linh lần cuối.

Nhưng nguyện vọng như vậy cũng không thể thực hiện được, một khi đã như vậy, nàng ấy sẽ không khiêu vũ nữa, nhưng mà...

"Sao nàng ấy có thể nhẫn tâm với ta như vậy? Sao nàng ấy lại nhẫn tâm..."

Giọng nói nhỏ bé yếu ớt tuyệt vọng trong phòng truyền vào đầu của người ngoài cửa, đầu Phó Du Thường đau như búa bổ, chỉ có thể dùng hết sức mới không ném mèo trong lòng đi, cô đỡ tường, chậm rãi ngồi xuống.

"Học tỷ!" Giọng nói hoảng sợ của Mộc Chiêu vang lên bên tai cô.

Dường như có thứ chất lỏng nào đó chảy ra từ khóe miệng và khóe mắt của cô.

"Khụ khụ..." Phó Du Thường ho khan, phát hiện lòng bàn tay đầy máu, xoa xoa đôi mắt, mu bàn tay còn lưu lại vết đỏ tươi.

Lúc này đây, dù Mộc Chiêu có giãy dụa thế nào cũng không thể thoát khỏi thân thể của Hòn Than, trong tuyệt vọng, bất đắc dĩ nàng chỉ có thể dụi cái đầu đầy lông của mình vào mặt học tỷ, cố gắng truyền toàn bộ linh lực vào cơ thể Phó Du Thường.

Ta không nỡ...

Phó Du Thường không thể phân biệt được đó là giọng nói của ai, là của chính cô hay của người khác, sức mạnh hỗn loạn đang khuấy động trong đầu cô, cơn đau khiến cô khó có thể suy nghĩ.

Nhưng em phải học cách trưởng thành.

Học cách... Quên ta đi.