Giọng nói của Mộc Chiêu khiến toàn bộ hiện trường im lặng trong chốc lát.

Chử Hâm ngẩn người, sau đó biến mất.

Phó Du Thường nhìn nơi Chử Hâm biến mất, ánh mắt nghiêm túc.

Liễu Thất Ngọc thực sự không muốn đến gần Phó Du Thường nên dùng dây xích trói con yêu quái ở đằng xa kéo lại gần, cũng may không có gì nghiêm trọng, cô ấy chỉ ngất đi vì say.

"Cô ấy sao rồi? Cô ấy có ổn không? Nếu có chuyện... Vậy cũng không liên quan gì đến tôi!" Thật đáng sợ khi đột nhiên có thứ gì đó ngã bất động trước mặt mình, Mộc Chiêu lớn tiếng hỏi Liễu Thất Ngọc đang cách bản thân hàng chục mét xem yêu quái có bị gì không.

"Không có chuyện gì, cô ấy chỉ say thôi... Không biết đã uống bao nhiêu rồi, mùi rượu nồng chết tôi." Nhưng say ngất cũng tốt, nếu tỉnh sẽ gây ra rắc rối nữa, chỉ là một người khác...

Liễu Thất Ngọc cảnh giác nhìn qua vị trí của người phụ nữ xa lạ, kết quả là thấy nơi đó trống trơn, không biết người đó đã đi đâu!

Liễu Thất Ngọc chửi thề trong lòng, nói với hai người đang không biết chuyện gì: "Tên kia cũng thật xảo trá! Đi thôi! Nếu không lát nữa sẽ dẫn người bên kia tới, tất nhiên sẽ bị thẩm vấn! Còn bị phạt tiền!"

Vừa rồi mưa to gió lớn, nhìn mấy cái cây trong công viên bị ngã, một khi bị bắt lại, nếu không trả một số tiền lớn chắc chắn sẽ không thể giải quyết được.

Thực sự không ngờ bản thân đã trở thành ma rồi mà còn sẽ bị phạt tiền, Mộc Chiêu sợ ngây người.

Cục diện vốn muốn gây náo loạn đã bị phá vỡ nhưng một "nguy cơ" khác có thể sẽ ập đến bất cứ lúc nào, Liễu Thất Ngọc nâng con ma men đang ngủ như chết lên, bỏ chạy trước.

Vốn dĩ cô ấy định sửa sang lại cho tên này cho trông giống người trước rồi mới ra đón khách vào ngày mai, ít nhất là không để lại ấn tượng bẩn thỉu cho người ta.

Kết quả lại ngược lại, tên này không chỉ cho người ta thấy hộ dạng ma men lôi thôi mà còn bộc lộ mặt bạo lực như vậy, không biết người ta có trả hàng hay không.

Liễu Thất Ngọc xoa xoa thái dương, quên đi, bùn nhão không trét được tường, miễn cưỡng trét lên cũng sẽ lộ ra nguyên hình, thà để người ta nhìn thấy mặt xấu nhất ngay từ đầu, tốt xấu sẽ không hạ thấp mong đợi của họ.

Cứ như vậy đi, đừng bị người ta phạt tiền là được.

Nhưng ngày hôm sau, khi Liễu Thất Ngọc ước chừng đối phương đã tỉnh rượu, chuẩn bị đến chỗ đối phương, thuận tiện chế giễu trò hề đêm qua, cảnh tượng yêu không nhà trống khiến trái tim Liễu Thất Ngọc chùng xuống.

Sẽ không uống say rồi phát điên chạy đi nữa đó chứ!

Nếu cho người ta leo cây nữa, như vậy sẽ không lịch sự!


Cũng may là cô ấy thấy trên giường có để lại một bức thư, nếu không sẽ bùng nổ ngay tại chỗ.

Cô ấy cầm lá thư lên, phía trên ghi người nhận chính là cô ấy.

Liễu Thất Ngọc đọc lướt qua nội dung, vẻ mặt kỳ lạ, cô ấy lật phong bì lại, lắc lắc, từ bên trong rơi ra một cái lục lạc vàng nhỏ.

Cô ấy nhìn mặt trời bên ngoài, mặt trời không phải mọc từ phía tây mà là từ phía đông, thật kỳ lạ, chuyện lạ mỗi năm đều có nhưng năm nay lại vô cùng nhiều, cô ấy lấy điện thoại ra gọi cho Phó Du Thường.

"Đúng vậy, cô ấy nói đồng ý lần hợp tác này, không có yêu cầu gì, có cần gì thì cứ tìm cô ấy là được. Mấy ngày sau tôi sẽ đưa cho các cô một vật truyền tin, dùng nó là có thể tìm được Ô Hạm Tầm ngay lập tức."

"Cô ấy... Không biết chân thân. Mặc dù tôi đã quen biết cô ấy hàng trăm năm nhưng tôi không biết nhiều về thân thế của cô ấy. Cô ấy là một Yêu đáng tin cậy, cô ấy cũng căm thù Quỷ Vương Sở Diệm sâu sắc, thừa dịp cuộc đại thanh trừng năm đó thiếu chút nữa đã phế đi Sở Diệm, chỉ tiếc cờ kém một nước đi."

"Đúng vậy, cô ấy không có yêu cầu gì cả, nói là đều sẽ nghe các cô, sẽ làm theo từng bước của các cô, sẽ không tự ý hành động, đúng vậy, đúng vậy... Trạng thái tinh thần?"

Liễu Thất Ngọc nhìn thoáng nét chữ ngay ngắn trên thư rồi nói: "Là trạng thái tỉnh táo... Tôi đã giấu hết rượu trong hội quán rồi, cô ấy không có tiền cũng không có chỗ uống rượu nên có thể tỉnh táo một thời gian."

"Tôi không biết cô ấy đã đi đâu. Đợi tôi gửi vật truyền tin tới, các cô có thể liên lạc trực tiếp với cô ấy."

"Tính cách của cô ấy vẫn luôn như vậy, rất hào sảng, tối qua chỉ là tai nạn thôi, tôi chưa kịp hỏi thăm tình hình nhưng đúng là cô ấy có mối thâm thù không đội trời chung với Quỷ Vương Sở Diệm, các cô muốn đối phó hắn, cho dù Ô Hạm Tầm không muốn hợp tác với các cô thì cô ấy cũng sẽ tìm mọi cách đâm hắn."

Nghe Liễu Thất Ngọc giới thiệu, Phó Du Thường buông tài liệu trong tay xuống, nhẹ nhàng dựa vào ghế làm việc, mặt mày có chút căng chặt.

"Cô biết được bao nhiêu về lai lịch của cô ấy?"

"Không rõ ràng lắm, chỉ biết huyết thống của cha cô ấy không bình thường, cô ấy chưa từng nói cho ai biết chuyện đó." Nhưng đối phương quả thực là người đáng tin cậy nhất trong số tất cả các đối tác của cô ấy.

"Vậy thì người tóc trắng giằng co với cô ấy đêm qua... Cô có biết đó là ai không?" Phó Du Thường rất quan tâm đ ến thái độ kỳ lạ của hai người khi nhìn thấy Chiêu Chiêu, hơn nữa, lúc trước cô gái tóc trắng đó còn muốn trộm mèo.

"Tôi chưa từng gặp người đó, nhưng chắc chắn Ô Hạm Tầm biết cô ấy. Lần sau tôi hỏi cô ấy một chút?"

"Vậy phiền cô."

Liễu Thất Ngọc cảm thấy việc này không khó, nhưng vấn đề thực sự nằm ở chỗ mấy ngày sau Ô Hạm Tầm không hề xuất hiện nữa, cũng không biết đã đi đâu, con ma men thích rượu như mạng kia vậy mà không đến uống rượu suốt mấy ngày!


Sẽ không xảy ra tai nạn đó chứ? Liễu Thất Ngọc đã sắp nghĩ đến phương diện xấu nhất.

"Xào xạc..."

Có tiếng động truyền đến từ bãi cỏ xanh cạnh công ty.

Mộc Chiêu đang nghe lén các nhân viên tám chuyện, bất giác nhìn sang.

Đột nhiên, một cục lông nhỏ màu đen ướt đẫm do trận mưa tích tụ đêm qua, có gắn hai chiếc lá trên thân lăn ra.

Quả cầu lông nhỏ nhìn thấy Mộc Chiêu, thận trọng đi tới, sau khi thấy trong mắt đối phương không có vẻ chán ghét, liền đi đến chân nàng, "meo meo meo" đi một vòng, sau đó trực tiếp nằm "phịch" xuống chân nàng.

Mộc Chiêu bị một chú mèo con ăn vạ.

Nhưng con mèo nhỏ này nhìn quen quen, Mộc Chiêu kêu lên: "Hòn Than, sao con lại ở đây?!"

"Meo?"

"Sao con lại tới đây! Nhà mình cách nơi này xa như vậy, con không sợ lạc đường sao!" Hòn Than của nàng vẫn luôn ngoan ngoãn, không chạy lung tung, sao hôm nay lại đột nhiên chạy ra ngoài! Mộc Chiêu cảm thấy sợ hãi khi nghĩ đến việc biết bao nhiêu chú mèo con chạy khỏi nhà rồi trở thành mèo hoang.

"Con mèo nhỏ hư hỏng nhà con! Đã bao nhiêu lần mommy bảo con không được chạy lung tung rồi? Nếu như bị người xấu bắt hoặc không tìm được nhà thì sao? Sau này con chỉ có thể lang thang bên ngoài bới thùng rác tìm thức ăn, không có cơm ngon để ăn nữa đâu!"

"Meo..." Chú mèo đen nhỏ dụi đầu vào tay Mộc Chiêu, tiếng mèo con kêu ngọt ngào.

"Bây giờ con mới biết sợ sao?" Mộc Chiêu liên tục xoa đầu chú mèo nhỏ, hôm nay Hòn Than của các nàng sao lại thích làm nũng như vậy chứ! Làm người ta không đành lòng la mắng, thật là một chú mèo hư!

"Bởi vì hôm nay con làm nũng quá dễ thương nên mẹ bỏ qua đó, nhanh đến công ty tìm mama của con đi, lần sau đừng chạy lung tung nữa, con xem con dơ chưa kìa.."

"Ô?" Mèo con vô thức nghiêng đầu, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

"Không cho diễn nét dễ thương nữa! Coi chừng bị mấy dì quái đản trong công ty ăn thịt đó!"

"Meo!" Mèo nhỏ lập tức theo bước chân Mộc Chiêu tiến vào công ty.


Thư ký biết Hòn Than nên trực tiếp mở cửa.

Mộc Chiêu cũng theo nó đi vào, vừa vào cửa đã nói: "Học tỷ! Chị xem Hòn Than của chúng ta cùng theo tới đây nè!"

Mèo con được bế lên đặt lên bàn, không chạy nhảy mà chỉ ngoan ngoãn ngồi ở nơi không có đống tài liệu, tuy nói là nghe lời nhưng nhìn lại giống như đang lo lắng hơn.

Phó Du Thường sờ đầu mèo, cảm thấy... Có chút kỳ quái.

Những móng vuốt sắc nhọn của mèo con duỗi ra không kiểm soát nhưng ngay lập tức rút lại sau khi nhận thấy có điều gì đó không ổn.

"Meo..." Tiếng meo này nghe có vẻ cứng nhắc.

Phó Du Thường nhấc chân trước bên phải của Hòn Than lên, chân trước bên phải có một vết thương cũ trước khi Hòn Than gặp các nàng, đến bây giờ vết sẹo vẫn chưa biến mất.

Phó Du Thường kiểm tra một chút, đúng là có.

Mèo nhà cô thực sự có triển vọng, có thể tìm thấy một nơi cách nhà nửa thành phố mà nó mới chỉ ghé qua một lần.

"Sao hôm nay Hòn Than lại ngoan thế? Có phải con bị dọa sợ rồi không?" Mộc Chiêu cũng cảm thấy rất kỳ lạ, Hòn Than nhà các nàng quả thực rất ngoan nhưng không ngoan đến mức dù có xoa tới xoa lui cũng không phản kháng.

"Xem lần sau con có dám chạy lung tung không."

"Meo..."

Mèo con nhảy khỏi bàn, nằm xuống dưới chân Mộc Chiêu kêu meo meo, khiến trái tim Mộc Chiêu mềm nhũn.

"Quả nhiên Hòn Than nhà chúng ta là đáng yêu nhất!"

"Hòn Than" đáng yêu nhất được ôm về nhà, khi Mộc Chiêu cùng mèo con vào nhà, một bóng đen đột nhiên xuất hiện.

"Meo meo meo meo!" Trong tiếng mèo kêu hùng hổ chứa đầy giận dữ.

Mộc Chiêu nhìn mèo trong tay mình, rồi lại nhìn mèo trên mặt đất...

Đây là... Nàng nhận nhầm mèo?!

"Hòn Than?" Phó Du Thường bước vào sau cũng có chút kinh ngạc.

"Meo!" Mèo con trên mặt đất tức giận đáp lại.


"Meo..." Mèo con trong lòng Mộc Chiêu phản ứng chậm, lúc này mới vội vàng yếu ớt kêu một tiếng.

Hòn Than trên mặt đất đang cào giày của Mộc Chiêu, như muốn nói: Con sen xúc phân đáng giận dám ôm mèo hoang khác! Còn không mau vứt nó đi!

Phó Du Thường bế chú mèo con màu đen đang hùng hổ lên, sờ sờ chân phải của nó, quả thực trên đó cũng có một vết sẹo.

Trên thế giới này thực sự sẽ xuất hiện hai chú mèo giống hệt nhau, thậm chí còn có vết sẹo giống nhau?

"Học tỷ! Làm sao bây giờ?!" Mộc Chiêu cầu cứu Phó Du Thường.

Thật ra, khi đặt hai chú mèo cạnh nhau, rất dễ dàng nhận ra Hòn Than thật sự, con mèo được chăm sóc rất tốt và bá đạo ở nhà chắc chắn là mèo nhà các nàng, con vô cùng ngoan ngoãn trong vòng tay nàng chắc chắn là mèo ở bên ngoài.

"Nếu em thích thì nuôi thêm một con cũng được." Phó Du Thường nhìn ra được vợ mình không nỡ vứt đi chú mèo bị nhặt nhầm, chuyện này rất dễ xử lý, nhà lớn như vậy, nuôi là được.

Dù sao cũng đã nhặt về rồi, nếu ném thì Mộc Chiêu thực sự không nỡ, cho nên nàng quyết định thương lượng với Hòn Than.

"Meo meo meo meo!"

"Hòn Than, nhìn này, người ta trông giống hệt con, đây thật sự là duyên phận. Có lẽ hai đứa là chị em song sinh đã xa cách nhau nhiều năm, con có cảm thấy như đang nhìn mình trong gương không? Thật thú vị..." Mộc Chiêu cố gắng tẩy não Hòn Than.

"Meo ~" Mèo con mới mang về cọ cọ tay Mộc Chiêu, có chút co rúm người trước tiếng kêu bất mãn của Hòn Than.

"Hòn Than, đừng dữ với người ta nào ~"

"Meo meo meo meo!" Hòn Than quay người sang chỗ khác, dùng mông đối diệm với Mộc Chiêu.

Mộc Chiêu đặt chú mèo mới bên cạnh Hòn Than, thấy Hòn Than không tấn công người ta, cho rằng nó đã chấp nhận bạn mới.

"Mẹ đi chuẩn bị thêm một cái ổ mèo nữa. Hai đứa không được đánh nhau!"

"Meo!"

"Meo ~"

Hai chú mèo con ngẩng đầu lên kêu meo meo cùng một lúc, như là đồng ý.

Hành động này hoàn toàn giống nhau, giống như paste vậy! Mộc Chiêu giật mình tặc lưỡi, vỗ đầu hai chú mèo nhỏ ngoan ngoãn.

Nhưng ngay khi Mộc Chiêu vừa rời đi, chú mèo mới vừa tỏ ra sợ hãi trước Hòn Than dân bản địa đột nhiên giơ móng vuốt ra, Hòn Than cũng đồng thời lộ ra vẻ hung dữ, hai chú mèo nhìn nhau rồi lao vào đánh nhau, lông mèo bay khắp nơi.