"Học tỷ, học tỷ, Lam học tỷ nói chị thích em từ lâu rồi, khi chị ký bản thỏa thuận này là có động cơ thầm kín, đúng không, đúng không ~" Chờ Mộc Chiêu nhìn thấy thái độ của học tỷ mềm xuống, sự kiêu ngạo của nàng đã bay "vèo" lên trần nhà.

Nàng chọc chọc bên trái, nghịch nghịch bên phải, trên mặt nở nụ cười nham hiểm, Phó Du Thường không cần suy nghĩ cũng biết được suy nghĩ của nàng.

Khi làm ma, nàng biết rất nhiều bí mật nhỏ của học tỷ, muốn nàng nhịn không nói ra là không thể nào.

"Bụp."

Bàn tay gây rối của nàng bị bắt lại, bị Phó Du Thường đặt bên người không được cử động.

"... Ừ."

Mộc Chiêu mơ hồ nghe được một chữ "Ừ", nếu không phải sau khi nàng biến thành ma, thính giác của nàng tốt lên không ít, có lẽ nàng đã không nghe rõ được!

Mộc Chiêu được một tấc lại muốn tiến một thước, muốn tìm được dấu vết học tỷ đỏ mặt, hỏi học tỷ thích nàng từ khi nào, tại sao nhiều năm như vậy rồi mà cô không biểu hiện ra, cũng không nói cho nàng biết? Chẳng lẽ không dám? Học tỷ mà cũng có lúc không dám sao?

Nhưng chẳng bao lâu sau, Mộc Chiêu dào dạt đắc ý đã bị trừng phạt.

Trên môi có cảm giác ấm áp, Mộc Chiêu sững sờ tại chỗ.

"Em nói đúng, chị không dám." Phó Du Thường cẩn thận vuốt v e khuôn mặt của nàng.

"Sau chuyện xảy ra với em, chị đã không chỉ một lần hối hận... May mắn thay, Chiêu Chiêu, cảm ơn em đã quay lại."

Mộc Chiêu tưởng mình có thể trêu chọc học tỷ nhưng cuối cùng lại bị đánh bại bởi sự thẳng thắn trăm năm hiếm gặp của học tỷ, nàng ấp úng hồi lâu không nói một lời, sau đó chạy lên lầu như một con chuột đang sợ hãi.

Phó Du Thường cười lớn, đang định đi lên bắt một con đà điểu nhỏ đang vùi đầu xuống hố, nhưng chưa kịp lên tầng hai, cô chợt nghe thấy tiếng mèo kêu chói tai.

"Meo meo meo meo ngao!"

"Chiêu Chiêu? Đừng bắt nạt Hòn Than..." Phó Du Thường vừa nói xong liền nhìn thấy một cái bánh bao đen chạy ra, bốn chân không phối hợp nhau nên bị vấp, thậm chí còn bị trượt chân, lăn xuống cầu thang.


Phó Du Thường cũng không kịp ngăn lại.

Nếu Chiêu Chiêu ở đây, nhất định sẽ cười "mèo ngốc" một tiếng rồi mới ra tay giúp đỡ, nhưng hiển nhiên Phó Du Thường sẽ không ác như vậy.

"Meo meo meo..." Tiếng mèo kêu ở tầng dưới có vẻ hơi kỳ lạ, ỉu xìu không có chút sức sống nào, Phó Du Thường lo lắng mèo con bị thương nên lại đi xuống.

Cô vừa xuống lầu, mèo con đi khập khiễng kêu meo meo quanh chân cô, nghe có vẻ rất lo lắng.

"Ngã có đau không?" Phó Du Thường ôm Hòn Than lên, "Ai bảo con lại chạy trong nhà nhanh như thế?"

"Meo meo meo meo!" "Hòn Than" lo lắng vỗ tay cô, biểu đạt kháng nghị như một con người.

"Hòn Than?"

"Meo!" "Hòn Than" lắc lắc đầu nhỏ, dùng móng vuốt kéo kéo tay Phó Du Thường, khi Phó Du Thường mở tay ra, nó dùng móng vuốt nhỏ vẽ vài nét chữ.

Em... Là Mộc Chiêu?

"Chiêu Chiêu?" Ngay cả Phó Du Thường cũng lộ vẻ kinh hãi, vô thức ôm mèo con vào lòng vững hơn.

Mộc Chiêu nghiêng đầu, bất lực nằm trên cánh tay Phó Du Thường.

"Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Em có bị thương không?" Mới không chú ý một chút, vài giây sau đã xảy ra chuyện? Phó Du Thường lại một lần nữa cảm thấy may mắn vì đã tìm được Chiêu Chiêu, nếu như để nàng tự lo liệu, nghĩ đến thôi cũng thật đáng sợ.

Mộc Chiêu lắc đầu, không biết xảy ra chuyện gì, vừa lên lầu đã thấy Hòn Than đang chơi một mình, vô thức đưa tay ra muốn vuốt v e nó, sau đó cảm thấy thế giới quay cuồng, khi mở mắt ra lần nữa nàng đã thấy tay mình biến thành móng vuốt đầy lông.

Lại gần gương nhìn xem, hay lắm, cái mặt mèo lông xù này chẳng phải là Hòn Than sao?!

"Meo meo meo ~" Hai cái đệm thịt hồng nhuận mềm mại ôm lấy cánh tay Phó Du Thường, cái đuôi không có thầy dạy cũng biết quấn lên, tiếng Mộc Chiêu meo meo như mèo con vô cùng đáng yêu, cọ cọ Phó Du Thường như muốn học tỷ mau nghĩ biện pháp gì đó.

Phó Du Thường đột nhiên hiểu tại sao Chiêu Chiêu lại thích mèo đến vậy.


Ôm Chiêu Chiêu trên tay như thế này, đi đâu cũng có thể mang theo... Đột nhiên cảm thấy cũng khá ổn?

"Meo meo meo?" Mộc Chiêu ngẩng đầu, thấy học tỷ nhẹ nhàng hôn lên trán mình, sau đó nghiêm túc nói: "Khó trách em thích hôn Hòn Than, quả thực rất đáng yêu."

"Meo ô ô ô..." Mộc Tiểu Miêu đen thui co lại thành một cục bột nhỏ trong tay học tỷ, xấu hổ tức giận giấu đầu đi, cái đuôi không tự chủ quấn lấy cổ tay học tỷ, phát ra tiếng "meo meo".

"Đợi Lý lão tới xem xem." Phó Du Thường vuốt v e nàng từ đầu đến đuôi, hết lần này đến lần khác.

"Meo..." Mộc Tiểu Miêu cụp tai xuống, hình như chỉ có thể làm như vậy.

Khi đến giờ hẹn, Phó Du Thường lái xe đến bệnh viện đón Lý lão. Nghĩa trang vào ban đêm là nơi khiến người ta kiêng kỵ, ngay cả những người có chuyên môn như Lý lão cũng sẽ không dễ dàng đặt chân vào, nhưng hôm nay thì khác.

Kho vũ khí biết đi đang trên đường đến, nghĩa trang? Ngay cả bãi tha ma cũng có thể trở nên sạch như chùa miếu.

Lý lão chống gậy bước vào xe, hơi ngạc nhiên vì không thấy cô nhóc ồn ào náo nhiệt, vừa hỏi thì trong xe vang lên hàng loạt tiếng kêu meo meo.

Một chú mèo con màu đen thò đầu ra khỏi túi, kêu meo meo với ông.

Sau khi nghe Phó Du Thường giải thích tiền căn hậu quả, Lý lão cười ha hả.

"Mèo đen có tính chất tâm linh, có thể làm vật dẫn cho hồn phách. Trước đây tôi đã gặp phải tình huống tương tự vài lần, đừng lo lắng."

"Meo? Meo meo meo meo!"

"Tôi không hiểu tiếng mèo, lại đây lại đây, tôi dạy cô cách dùng linh lực nói chuyện."

Mộc Chiêu bò ra khỏi túi, nhảy lên nhảy xuống chuẩn bị nhảy đến vị trí bên cạnh ông lão, nhưng tay chân nàng phối hợp không linh hoạt lắm nên bị ngã lộn nhào xuống.

Xe còn chưa nổ máy, Phó Du Thường đã vội vàng tháo dây an toàn bế mèo lên.


Đây đã là lần té lộn nhào thứ bao nhiêu rồi? Cái đầu vốn đã không thông minh lại càng trở nên ngốc hơn.

"Lý lão, tình huống này có tác dụng phụ gì không?" Phó Du Thường vừa xoa đầu Mộc Chiêu vừa hỏi.

"Không đâu, nếu hiện tại thân thể này bị cô ấy chiếm lấy, vậy thì có nghĩa là mèo đen cam tâm tình nguyện, chuyện nhỏ thôi, chỉ cần quay về để cô ấy nắm giữ phương pháp thoát ra là được." Đương nhiên không tính loại tình huống làm bản thân ngã ngu người.

"Sau một thời gian dài sẽ không có vấn đề?"

"Không có vấn đề gì, nhưng..." Lý lão cười nói: "Nếu ở trong cơ thể mèo lâu, sợ rằng sau này cũng sẽ nhiễm thói quen của mèo."

"Vậy Mộc Chiêu có thể đổi tên thành Mộc Meo." Phó Du Thường vừa nói xong liền bị ăn miêu quyền, giống như gãi ngứa.

"Nhưng bộ dáng bây giờ của em có thể tránh được những thứ đang tìm kiếm em." Phó Du Thường xoa đầu mèo, nói.

"Meo? Meo!" Học tỷ nói đúng! Nghĩ như vậy, Mộc Chiêu cũng không cảm thấy đây là chuyện xấu nữa.

Chiếc xe màu đen lặng lẽ lái vào nghĩa trang, ông lão trông coi nghĩa trang nhìn chiếc xe rồi nhìn bầu trời trên đầu, trời gần như tối sầm, năm nào cũng có chuyện kỳ ​​lạ xảy ra, nhất là năm nay, ai lại đi tảo mộ vào lúc nửa đêm?

Trong nghĩa trang có rất nhiều tiếng xì xào, thỉnh thoảng tiếng khóc gào rồi đột ngột dừng lại, ông lão trông coi nghĩa trang không nghe thấy những âm thanh này nhưng không hiểu sao lại cảm thấy đêm nay gió đã bớt rít gào hơn rất nhiều.

Xe dừng ở phía dưới, mộ của Mộc Chiêu ở trên núi, không đi xe lên được, đành phải tự mình đi bộ.

Mộc Meo nhảy ra khỏi xe, nàng vẫn chưa quen với cơ thể mèo đi bằng bốn chân nên cách đi của nàng rất táo bạo, đôi khi chân này còn đá chân kia, cuối cùng Mộc Chiêu chỉ lay lay ống quần học tỷ, để cô ôm không chút đỏ mặt.

Thừa dịp xung quanh không có ai, bọn họ lấy hũ tro cốt được đặt trong mộ ra.

Lý lão nói một tiếng "Đắc tội", sau đó lấy ra một ít tro cốt đặt lên lá bùa rồi gấp lại, sau đó thắp một ngọn nến.

Đặt lá bùa gấp lại lên nến rồi nhóm lửa, lá bùa lập tức bùng lên ngọn lửa xanh.

Lý lão lẩm bẩm gì đó, khói xanh tụ lại không tan.

"Hồn về!"

Lá bùa bằng giấy đột nhiên phát nổ, nến tắt phụt, ngoại trừ Mộc Chiêu bị dọa xù lông thì không có gì bất thường.

"Quả nhiên không phải thi cốt của Mộc nha đầu." Lý lão lau mồ hôi trên trán, nói chắc chắn: "Còn hồn phách của chủ nhân tro cốt đã biến mất không dấu vết, không có ở Địa Phủ cũng không có ở nhân gian." Nếu có thể tìm được hồn phách của tro cốt này thì sẽ có thể tìm được gia đình cho cô ấy và lập lại bia mộ một lần nữa, đáng tiếc.


Một thi cốt vô danh, có thể biết được đây dùng để thay thế Mộc Chiêu, nhưng hiện tại ngay cả thân phận của cô ấy cũng không biết, nếu muốn lập bia mộ thì chỉ có thể là một ngôi mộ vô danh.

Mộc Chiêu nhìn lại cuộc đời ngắn ngủi của mình, nàng chưa từng đắc tội với người nào hận mình đến mức này, loại trừ những khả năng khác, nam chính chưa từng gặp mặt nhưng luôn thể hiện sự hiện diện của mình có thể được trực tiếp bổ nhiệm vào vị trí nghi phạm số 1, đồng thời vị trí số 2 và số 3 đều trống.

Cho đến bây giờ, cái đầu nhỏ của Mộc Chiêu vẫn không hiểu tại sao thứ xui xẻo kia lại tìm kiếm mình?!

Tro cốt trước mắt vốn là một người sống, một cô gái tầm tuổi nàng lẽ ra sẽ có tương lai tươi sáng nhưng trong nháy mắt lại trở thành kẻ chết thay... Không, cô ấy thậm chí còn không có thời gian để làm ma, trong lòng Mộc Chiêu dâng lên cảm giác áy náy.

Chẳng lẽ bản báo cáo xét nghiệm ADN cũng là do hung thủ đứng sau giả mạo?

"Giúp, giúp cô ấy mua một ngôi mộ mới đi, đặt nó ở đây với em, rồi đốt một số thứ..." Kỳ thực, đốt cũng không được gì cả, hồn phách của cô ấy đã không còn nữa thì đốt cái gì đây.

Nhưng việc để tro cốt của người ta ở chỗ khắc tên mình, luôn cảm thấy rất không lễ phép.

Mộc Chiêu sử dụng phương pháp truyền âm bằng linh lực vừa học được từ ông lão để giao tiếp với Phó Du Thường.

"Được." Tro cốt chắc chắn phải chuyển đi, khi biết tro cốt trong mộ là của người khác, Phó Du Thường đã sớm có chuẩn bị.

"Nếu chúng ta có thể biết được thân phận của cô ấy thì tốt rồi..." Mộc Chiêu rũ đuôi xuống, giọng điệu có chút buồn.

"Lý lão, ngài có biện pháp nào để biết được thân phận chủ nhân của tro cốt này không?" Phó Du Thường xoa đầu mèo an ủi.

"Có thể suy ra vị trí gần đúng của cha mẹ cô ấy, nhưng nói đến những người cụ thể... Trừ khi thăm dò từng bước." Lý lão biểu thị chuyện đó rất khó.

"Vậy nếu trực tiếp đưa người tới, ngài có thể xác định quan hệ giữa bọn họ không?"

"Có thể." Lý lão gật đầu.

Phó Du Thường vuốt lông cho Mộc Tiểu Miêu, "Vậy chuyện về thân thể của Chiêu Chiêu phải phiền Lý lão ngài rồi, chú ý an toàn."

"Các cô phải chú ý an toàn mới đúng, dù sao lão già tôi là ở phía sau, hai người các cô mới là người đứng trước sân khấu bị người ta nhìn chằm chằm, nguy hiểm hơn nhiều, tuy rằng sức mạnh của các cô không tầm thường nhưng cũng phải biết dùng thì mới được."

"Về việc này, mong Lý lão dạy Chiêu Chiêu nhiều hơn."

"Meo ô?" Mộc Chiêu vỗ vỗ tay Phó Du Thường, hai người đang chơi trò bí mật gì vậy? Nói về em nhưng sao không mang em theo cùng?