Tết sắp đến, trong công ty cũng nghỉ, cụ ông gọi điện trước cho cả nhà cháu gái nhỏ về, nói là đã chuẩn bị quà cho cháu dâu.

Cụ ông còn nhắc đến Chử Hâm, ông cũng nghe nói cháu gái nhỏ nuôi một đứa bé giúp "bạn", lý do này có chút không đáng tin, nhưng sau khi ông biết được thân thế của đứa nhỏ này có liên quan đến vụ án lớn mà Phó Du Thư đang điều tra, cũng đại khái hiểu được chuyện là như thế nào, cho nên hỏi cháu gái nhỏ nếu đứa bé không kháng cự thì có thể cùng mang về ăn Tết.

Phó Du Thường bàn bạc với Mộc Chiêu, sau đó hỏi ý kiến ​​​​của bé Chử Hâm, sau khi cô bé tỏ vẻ chính mình muốn đi, cô lại nói với ông nội rằng cô sẽ mang đứa bé kia đi cùng.

Sau đó hai người xách theo quà, mang theo một đứa bé và hai con mèo đến nhà cụ ông, vừa bước vào cửa, khi nhận được quà, Mộc Chiêu lập tức cảm nhận được sự quan tâm nặng trĩu của ông nội dành cho mình.

Ông nội đã tìm một người thợ thủ công lớn tuổi làm một chiếc khóa bình an, chiếc khóa bình an này lớn hơn những cái thông thường rất nhiều, được làm bằng vàng ròng và rất nặng, khi đeo lên cổ suýt chút nữa đã khiến đầu nàng cắm xuống đất.

Món quà này, thật sự có một loại cảm giác đặc biệt về trọng lượng!

Có lẽ vì sự việc lần này thật sự khiến cụ ông sợ hãi, cho rằng thảm kịch của con trai và con dâu lại xảy ra lần nữa, ông không bao giờ tin vào ma quỷ thần thánh nhưng lần này lại cố ý gửi khóa bình an cho một đại sư được một chiến hữu già giới thiệu để khai quang.

Đối phương cũng thật sự là một đại sư đáng tin cậy, khi Mộc Chiêu nhận lấy khóa bình an đã cảm nhận được may mắn tốt lành nhàn nhạt lượn lờ trên nó.

Bé Chử Hâm cũng nhận được một chiếc khóa bình an nhỏ, biết cuộc sống cô bé nhấp nhô, cụ ông đã làm một chiếc khóa bình an nhỏ để làm quà gặp mặt.

"Cảm ơn ông nội!" Mộc Chiêu là người giỏi nhất trong việc làm cho cụ ông vui vẻ, đồng thời cũng rất giỏi đoán tâm tư của ông, khi nàng nhìn thấy ông nội dành một nửa thời gian nhìn bé Chử Hâm đang ngồi ngoan ngoãn ở một bên, một giây là nàng hiểu được tâm tư của ông, lập tức ôm cô bé ngồi vào bên cạnh ông.

Loại năng lực này không phải là Mộc Chiêu sinh ra đã có, chỉ là nghe nói lúc trước ông nội của học tỷ không tán thành cuộc hôn nhân này, học tỷ đã chịu áp lực rất lớn sau khi cưới mình, bỗng nhiên một ngày nọ nghe nói cụ ông muốn gặp bản thân, Mộc Chiêu bị hù đến mức ba ngày không ngủ ngon giấc.

Nàng vắt hết óc suy nghĩ làm sao để hòa hợp với cụ ông, còn tìm kiếm lời khuyên từ rất nhiều bạn bè, thậm chí còn đọc nửa cuốn sách tâm lý học, mặc dù căn bản chẳng hiểu gì cả, sau đó nàng nơm nớp lo sợ đi gặp cụ ông, lão tướng quân vô cùng nghiêm túc, ông chinh chiến nửa đời cũng tự mang một loại khí thế không giận tự uy, không cà lăm tại chỗ là coi như lá gan nàng đã rất lớn.


Nhưng cũng chính vì điều này mà nàng hoàn toàn quên mất bản thảo mình đã nghĩ sẵn trong đầu trước đó, trước trận chiến, nàng đơn giản bất chấp tất cả, bắt đầu phát huy thỏa thích.

Nhớ năm đó nàng cũng là cục cưng được các bác trai bác gái trong xóm yêu thích, chẳng có lý do gì mà nàng không thể chinh phục được cụ ông này!

Sau đó không hiểu vì lý do gì mà cụ ông thường xuyên kêu nàng về nhà chơi, dần dà, địa vị của nàng thậm chí còn có vẻ cao hơn ba đứa cháu ruột của ông.

Ngay từ đầu cụ ông còn ngồi thẳng tắp, hỏi thăm về tình huống của đứa nhỏ, ông cũng được Phó Du Thư cho biết đứa bé này có bóng ma tâm lý rất nghiêm trọng, vô cùng sợ người lạ, cho nên cho đến bây giờ vẫn không chủ động tiếp cận bé Chử Hâm, tặng quà cũng là để cháu gái nhỏ đưa quá.

"Nghe Du Thư nói đứa nhỏ này không dễ dàng tiếp cận người lạ, hiện tại khá hơn chút nào chưa? Có đưa đi gặp bác sĩ tâm lý chưa?" Cụ ông hỏi.

"Dạ có gặp rồi, đứa nhỏ này cũng rất ngoan, chỉ cần chúng cháu ở bên cạnh, có người lạ ở gần cũng sẽ không khóc."

Cụ ông gật gật đầu, sau đó nói: "Nếu các cháu phải tạm thời nuôi đứa bé này thì nhất định phải có trách nhiệm với con bé thể xác và tinh thần khỏe mạnh, học hành các thứ khác đều phải suy xét, chuyện này không đơn giản như nuôi mèo nuôi chó, hơn nữa đôi mắt con bé còn không nhìn thấy, nên so với những đứa trẻ bình thường, con bé cần sự quan tâm của mấy đứa hơn..."

Mới nói đến chó mèo, bên ngoài liền vang lên tiếng chó sủa như là bị bắt nạt.

Muốn nói người không hy vọng các nàng đến nhất trong nhà này, có lẽ chính là chú chó chăn cừu Đức, Vượng Phúc, mà ông nội nuôi, Phó Du Thường và Mộc Chiêu sẽ mang theo Hòn Than khi đến ở nhà ông nội vài ngày, mà nó luôn luôn bị mèo bắt nạt.

Đương nhiên, có thể năm nay còn thảm hại hơn một chút, bởi vì năm nay có hai con mèo giống hệt nhau đến.

Cửa nhà bị Vượng Phúc mở ra, một con chó lớn như vậy lại bị hai con mèo bắt nạt cụp đuôi chạy vào, kêu to với cụ ông, chắc là đang cáo trạng.


Nhưng lần này, cụ ông không hề cảm thấy thương chó của mình mà thay vào đó, ông đẩy nó sang một bên, nói: "Đi, đi ra ngoài chơi, đừng dọa bạn nhỏ."

Chỗ dựa cuối cùng đã không còn, gâu gâu không thuận theo không buông tha.

"Gâu gâu?" Bé con đáng yêu an tĩnh vốn như một con búp bê Tây Dương đột nhiên lên tiếng, ngoại trừ sau khi vào cửa chào hỏi cụ ông, đây là lần duy nhất cô bé mở miệng.

"Đúng vậy, gâu gâu, Vượng Phúc, lại đây." Mộc Chiêu vẫy tay với chó chăn cừu Đức, con chó lập tức vẫy đuôi đi tới.

Mộc Chiêu nắm tay bé Chử Hâm sờ sờ đầu con chó, cảm giác xù xù khiến bé con lộ ra biểu cảm kinh ngạc, sau đó lại sờ đi sờ lại.

"Con bé rất thích chó?" Như vậy có thể để Chiêu Chiêu thường xuyên ôm cô bé đến chơi, cụ ông hòa ái nhìn bé Chử Hâm.

"Con bé... Con bé hơi khác, lúc trước thời gian con bé ở cùng động vật nhiều hơn, cho nên không sợ động vật lông xù xù." Mộc Chiêu cũng không dám nói nhiều, sợ nói nhiều sẽ khiến cụ ông có tính tình táo bạo tăng huyết áp.

"Meo ngao!" Ngoài cửa truyền đến tiếng mèo kêu, con chó nghe thấy liền sợ hãi, quay 180 độ rồi chạy đi, sau đó một cái bóng màu đen nhảy lên, thay con chó xuất hiện trong tay bé Chử Hâm.

Cụ ông nghiêm túc cũng không khỏi bật cười, ông liên tục khen ngợi con mèo Mộc Chiêu nuôi có phong phạm của một Đại tướng, con chó của ông cũng từng được huấn luyện nghiêm khắc, muốn thông minh có thông minh, muốn hung dữ có hung dữ, nhưng lần nào cũng bị một con mèo đánh kẹp chặt đuôi chạy loạn, thật là mất mặt chó.

Lời khen này làm Mộc Chiêu rất ngượng ngùng, âm thầm bảo Ô Hạm Tầm và Hòn Than bớt bắt nạt Vượng Phúc lại, hai con Đào Ngột lai bắt nạt một con chó bình thường thật sự ổn sao?


Nếu đang ôm Ô Hạm Tầm, vậy hẳn là không có vấn đề gì, thế là Mộc Chiêu hỏi cụ ông có muốn ôm bạn nhỏ một cái không, lúc đầu cụ ông vẫn còn câu nệ, hai ngày tiếp theo các nàng ở lại, thấy ngày nào cụ ông cũng mang bé con đi chơi, còn mỹ kỳ danh nói là vợ vợ hai người Phó Du Thường và Mộc Chiêu không biết cách chăm sóc trẻ em, bình thường ông không có việc gì làm nên sẽ giúp các nàng chăm sóc.

"Thật không dễ dàng." Phó Du Thường nhìn một già một trẻ chơi ở bên ngoài, nhẹ giọng cảm thán.

"Cái gì không dễ dàng?" Mộc Chiêu không hiểu học tỷ có ý gì.

"Trước đây, khi trở về nhà cũ, chị luôn là người bị xa lánh." Phó Du Thường âm thầm nói ra những oán khí nhỏ nhặt mà cô đã ấp ủ nhiều năm.

"Phụt…" Mộc Chiêu không nhịn được cười, "Nếu để ông nội nghe được lời chị nói, ông sẽ dùng gậy đuổi theo đánh chị."

"Hiện tại có Chử Hâm ở đây cũng rất tốt, thu hút toàn bộ sự chú ý của ông nội." Phó Du Thường thu được niềm vui ngoài ý muốn, tâm tình cũng rất tốt.

Chử Hâm đã cố gắng hết sức để giúp đỡ Chiêu Chiêu mở đường cho tương lai khi cô không có ở đây, chỉ tiếc con chip trông như đồ dùng một lần đã bị hỏng, hiện tại Tiên Khí cũng không ở trong tay cô, cụ thể những việc Chử Hâm đã làm vẫn không biết được, nhưng chỉ dựa vào những điều trên, cô phải tặng đối phương một món quà để bày tỏ lòng biết ơn của mình.

"Chiêu Chiêu, em có biết Chử Hâm sinh nhật ngày nào không?"

"Sinh nhật hả, là ngày 15 tháng 2 âm lịch, năm nay là... Ngày 10 tháng 3! Làm sao vậy?" Trong đầu Mộc Chiêu hiện lên một dấu chấm hỏi, sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện này?

"Đang nghĩ quà sinh nhật cho con bé."

"Quà sinh nhật... Đúng rồi, không đến hai tháng nữa, nên chuẩn bị quà sinh nhật gì cho con bé đây?" Mộc Chiêu ôm đầu lâm vào khó khăn trong việc đưa ra lựa chọn, đây là sinh nhật đầu tiên sau khi Chử Hâm biến trở về khi còn nhỏ, trong tương lai cũng xem như là sinh nhật lần đầu tiên trong đời của mình, rất đáng nhớ, cho nên món quà không thể tầm thường được!

Sau khi ý tưởng thứ n bị cho qua, Mộc Chiêu muốn hỏi Phó Du Thường cô đã chuẩn bị những gì, xem có giá trị tham khảo hay không.

Nào ngờ học tỷ nghe xong, trực tiếp lắc đầu nói đây là bí mật.


"Hả?" Giữ bí mật với Chử Hâm thì thôi, tại sao cũng phải giữ bí mật với mình? Nhưng sau khi học tỷ nói lời này, Mộc Chiêu lại bắt đầu tò mò!

"Rốt cuộc là quà gì vậy? Về phương diện nào? Tiết lộ một chút đi mà!" Mộc Chiêu thật sự rất tò mò, đáng tiếc miệng Phó Du Thường rất chặt, không để cho nàng moi ra bất kỳ tin tức hữu ích nào.

Như vậy nàng càng tò mò hơn, đến tột cùng là thứ gì mới có thể làm học tỷ giấu chặt chẽ như vậy?

Chờ đến khi một già một trẻ đi dạo về, Phó Du Thường bị cụ ông gọi sang một bên, hỏi mắt của đứa bé còn có thể chữa khỏi hay không? Tìm bác sĩ khám chưa? Ông cũng có thể nhờ người hỗ trợ giúp tìm một bác sĩ tốt hơn.

"Đã tìm bác sĩ khám rồi." Phó Du Thường dừng một chút, cô tìm rất nhiều bác sĩ nhưng bọn họ đều lắc đầu rời đi, công nghệ y học ở phàm thế không thể chữa trị mắt của nàng ấy được. "Có thể trị."

"Vậy là tốt rồi, đứa nhỏ như vậy, nếu sau này mắt vẫn không nhìn thấy thì rất đáng tiếc." Có thể chữa trị là tốt, cụ ông cười tủm tỉm dắt Vượng Phúc cho bé con chơi cùng, Vượng Phúc đáng thương run bần bật dưới uy thế của mèo, còn phải đảm đương làm đồ chơi cho trẻ em.

Có thể nhìn ra được cụ ông rất thích bé Chử Hâm ngoan ngoãn, đến mức khi hai đứa cháu còn lại trở về đều trực tiếp biến thành những nhân vật nửa trong suốt bên cạnh.

"Cảm thấy càng ngày càng không có cảm giác tồn tại trong nhà này." Phó Du Thư thông thạo lấy lá trà trân quý của cụ ông ra pha một ấm, sau đó rót cho anh trai, em gái và em dâu.

Mộc Chiêu đã quá quen với chuyện này, năm nào chị Du Thư cũng tìm được những lá trà mà ông nội đã đổi nơi giấu, chờ đến khi ông nội trở về là có thể nghe thấy giọng nói mười phần tức giận của ông.

Nhưng năm nay có vẻ hơi khác một chút.

Chờ đến khi cụ ông nắm tay bé con trở lại, đi ngang qua bọn họ, hừ với Phó Du Thư một tiếng, sau đó dắt bé Chử Hâm đi, vừa đi vừa nói: "Ngoan, đừng học xấu theo dì này."

Mộc Chiêu lanh mắt thấy tay chị Du Thư run một cái, một ít nước trà trong tách cũng văng ra ngoài.

Cảm thấy câu nói vừa rồi còn gây sát thương cho chị Du Thư nặng hơn là bị ông nội dùng gậy đuổi theo đánh! Ha ha ha!