Cơm có ăn được không?
Tả Tĩnh U ngồi ở một bên, trấn an Tiêu Niệm một hồi lâu, chờ cô ấy ổn định lại mới ngập ngừng thử hỏi: "Cô Tiêu, hôm nay còn quay được không?"
Nàng cảm thấy trạng thái Tiêu Niệm không tốt lắm, đang có chút áp lực, có thể phải cần đi chơi cùng người yêu một lúc cho thả lỏng lại thì mới được.

Tiêu Niệm nhận khăn giấy lau khô nước mắt, hồng mắt nhìn hướng Tả Tĩnh U nói: "Có thể tiếp tục quay, tôi sẽ không chậm trễ công việc.

Cảm ơn cô, cô Tả."
Tả Tĩnh U không biết cô ấy cảm ơn chuyện mình an ủi chuyện của cô ấy, hay là về chuyện của nàng cùng Doãn Bạch.

Nhưng mặc kệ là chuyện nào thì Tả Tĩnh U đều thản nhiên tiếp thu.

Nàng cười khẽ một chút, tự tin hào phóng nói: "Không có gì đâu."
Tiêu Niệm cuối cùng vẫn điều chỉnh trạng thái lại, lấy một loại phương thức dứt khoát, ôm quá khứ của bản thân, cùng bản thân hoàn tất giải hòa.

Cô ấy ở trong phim bùng nổ cũng cảm nhiễm đến Tả Tĩnh U, hai người lấy trạng thái siêu hoàn mỹ, hoàn thành trận cứu rỗi chữa lành lại bi thương này.

Rồi ngày mai sẽ đến, chỉ cần chị cho em một cái ôm.

Rồi ngày mai sẽ đến, chỉ cần em cho chị một cái ôm.

Hứa Sư Sư đứng ở màn ảnh ở CUT đứng dậy đi về phía mép giường có Tả Tĩnh U cùng Tiêu Niệm.

Cô ấy chắp tay trước ngực, nhìn hai vị còn đang ngổn ngang nằm đó, rưng rưng nước mắt nói: "Cảm ơn......!Cảm ơn hai vị lão sư......"
"Tôi cảm thấy tôi có thể hoàn thành cốt lõi của kịch bản bộ phim này......!Là thành tựu của hai người."
Tiêu Niệm còn vương nước mắt, ngửa đầu nhìn Hứa Sư Sư, đôi mắt đỏ hoe miễn cưỡng lộ ra tươi cười.

Khi rủ mắt xuống thì nước mắt như trân châu lại rơi xuống.

Lúc Tả Tĩnh U nhìn thấy cô ấy đã nhẹ nhõm sau khi trút xuống hết bi thương thì khóe miệng câu ra một nụ cười, duỗi tay lấy tờ giấy khăn đưa cho Tiêu Niệm nói: "Lau nó đi."
Tiêu Niệm lau nước mắt, không ngừng nói cảm ơn.

Tả Tĩnh U nhìn cô ấy nở một nụ cười nhỏ.

Hai người trợ lý đã đi đến và mặc lại quần áo cho hai người họ.


Khi mọi thứ đã thu thập xong, Doãn Bạch ngồi xe lăn ở bên ngoài đợi thật lâu, ôm một bó hoa để nhân viên công tác đẩy mình đi vào.

Trương Ngọc đứng ở bên cạnh cô, cầm một đống cỡ bảy tám ống ruy băng rực rỡ, sau khi mở ra *bang* một tiếng, ruy băng rực rỡ đầy trời rơi xuống trong chỗ mấy người Tả Tĩnh U.

Tả Tĩnh U ngước mắt, nhìn thấy Doãn Bạch ngồi xe lăn ôm hoa đi lại chỗ nàng, ánh mắt rất ôn nhu: "Cô Tả, sinh nhật vui vẻ!"
Theo cô mở đầu, các nhân viên khác —— bao gồm Tiêu Niệm, đều cầm một ống bắn ruy băng kim tuyến, đồng thời hướng về chỗ Tả Tĩnh U mở ra, cùng tranh đua trong tiếng lạch cạch vô cùng cao hứng mà nói: "Cô Tả, sinh nhật vui vẻ!"
Tả Tĩnh U bị phun ruy băng kim tuyến đầy người, nhưng đương nhiên không hề tức giận.

Nàng chắp tay trước ngực, trong mắt là ý cười mười phần dịu dàng: "Cảm ơn......!Cảm ơn mọi người......"
Doãn Bạch xuyên qua đám người, đi đến trước mặt Tả Tĩnh U, tặng hoa tươi đến trên tay nàng: "Hoa tươi tặng cô Tả, chiều nay mọi người sẽ cùng nhau ăn sinh nhật cô Tả."
Hứa Sư Sư vội vàng tiếp một câu: "Kết thúc công việc kết thúc công việc, buổi tối chúng ta đi chơi mừng sinh nhật cho cô Tả nha!"
Mọi người vô cùng cao hứng nói được, Tả Tĩnh U lại nói một tiếng cảm ơn.

Nàng quay đầu nhìn về phía Tiêu Niệm hỏi: "Cô Tiêu Niệm tối cũng đến đi."
Không phải câu hỏi, là câu trần thuật.

Tiêu Niệm không có do dự, trực tiếp nói được.

Vào ban đêm, một nhóm người vô cùng náo nhiệt mừng sinh nhật cho Tả Tĩnh U.

Tả Tĩnh U ở trong nhóm người náo nhiệt chụp một tấm ảnh chung, trong ảnh chung còn có bóng dáng Doãn Bạch đang ăn bánh kem.

Tả Tĩnh U lấy tấm này đăng lên trên Weibo còn tag @ Tiêu Niệm.

Mà các cư dân mạng tin mắt cũng phát hiện ra được bóng dáng của Doãn Bạch, lúc này ngay lập tức trở nên phấn khích.

Ngaaaaaa, thật sự đúng là Triệu Mẫn cùng Chu Chỉ Nhược, là một Tu La tràng thật lớn, kích thích thật.

(*Tu la tràng là mối quan hệ tình cảm phức tạp, giằng co giữa nhiều người, thường là tình tay ba.)
Sau hơn một tháng Doãn Bạch bồi Tả Tĩnh U ở đoàn phim quay xong 《 Ôm tôi một cái thôi》, mà sau khi đóng máy thì 《 Đạt Oa 》 cũng chuẩn bị chiếu, Doãn Bạch lại bắt đầu bồi Tả Tĩnh U đi trời nam đất bắc thông cáo.

Từ khi hai người công khai, Doãn Bạch đã thường xuyên đi theo Tả Tĩnh U chạy show, là bộ dáng bám dính sủng bạn gái điên cuồng, tung đường đến các fans CP sắp điên rồi.


Khi gặp người hâm mộ ở sân bay, ai có lá gan lớn một chút sẽ chào hỏi với Doãn Bạch, Doãn Bạch gật gật đầu thì đã xem như đáp ứng.

Thoạt nhìn cô rất lạnh lùng, nhưng cũng dễ nói chuyện.

Tả Tĩnh U muốn cùng các fans chụp ảnh, thì cô cũng sẽ cùng Trương Ngọc ở một bên hỗ trợ cầm đồ giúp, nghiễm nhiên làm một trợ lý khác cho Tả Tĩnh U.

Có đôi khi các fans đến đó vào lúc nữa đêm thì Doãn Bạch cùng Tả Tĩnh U còn sẽ mua đồ ăn đồ uống ngon, cũng kêu người tiễn họ về.

Làm như vậy với tần suất nhiều thì fan điện ảnh Tả Tĩnh U cũng cảm thấy Doãn Bạch còn chu đáo hơn lão Hạ ban đầu một vạn lần.

Vì thế Doãn Bạch liền từ một Doãn đổng nghiêm túc, biến thành "Tiểu Bạch."
Kịch bản《 Đạt Oa 》 có nhân vật từ đời thật, lúc công chiếu tự nhiên hiện ra điểm này.

Ngay từ đầu, bộ điện ảnh này dựa vào lực kêu gọi phòng vé của Tả Tĩnh U, cũng cũng giành được rất nhiều doanh thu phòng vé vào dịp Quốc khánh.

Nhưng câu chuyện này Tả Tĩnh U hoàn thiện quá tốt, lại còn chọn Từ Nhã Phong am hiểu "Phim phóng sự" nhất mà quay ra điện ảnh " Phim ngụy phóng sự" như vậy càng làm người ta cảm thấy câu chuyện này đã sống sờ sờ xảy ra ở trước mặt mình.

Phim thông qua tự thuật của Đạt Oa, kể ra hết một đời của Đạt Oa.

Cuối cùng, Đạt Oa từ trong ngọn lửa bừng cháy hóa thành phượng hoàng, vĩnh viễn bay lượn ở bầu trời nơi thảo nguyên.

Phim quay rất tốt, cho nên những người xem đầu tiên xem xong đã lên cho đánh giá rất tốt.

Tuy rằng bởi vì tính bi kịch vốn có của câu chuyện, không cách nào đạt doanh thu phòng vé như phim bán bỏng ngô, nhưng cũng thu về thành tích khá tốt.

Trong suốt thời gian phim công chiếu, vô luận là đoàn đội của Từ Nhã Phong hay là Tả Tĩnh U, thì trọng tâm tuyên truyền đều không dùng câu chuyện thật sự của《 Đạt Oa 》 để quảng bá.

Sau khi công chiếu xong, Từ Nhã Phong mới viết một bài thật dài về cuộc đời có thật của một người phụ nữ tên "Đạt Oa" rồi đăng nó lên.

Câu chuyện này nhấc lên một trận gợn sóng ở trên mạng, dấy lên chủ đề bạo lực hôn nhân và bạo lực gia đình, tất cả các bên đều lao vào gióng lên hồi chuông cho cuộc đời bất hạnh của Đạt Oa.

Thừa dịp dư luận lên men, Tả Tĩnh U cùng Từ Nhã Phong đã chạy đến các khu vực Tây Tạng và thành lập "Đạt Oa Foundation" cùng Doãn Bạch, dùng để giúp đỡ những trẻ em không được đến trường và bị bạo lực gia đình.


Trong năm này Tả Tĩnh U đã làm được rất nhiều chuyện ý nghĩa.

Trong nháy mắt lại là cuối năm, năm nay thì Tả Tĩnh U được mời tham dự Gala lễ hội mùa xuân, tối đêm trừ tịch không có cách nào về nhà cùng người trong nhà ăn bữa cơm đoàn viên.

Tôn Minh Duệ hàng năm ngâm mình ở phòng thí nghiệm đành phải về nhà trước hai ngày, cùng Tôn giáo thụ, Doãn Bạch và hai đứa nhỏ ăn cơm tất niên.

Từ khi công khai thì người lớn trong nhà đều biết Doãn Bạch đang hẹn hò cùng Tả Tĩnh U.

Tôn giáo thụ cùng Tôn Minh Duệ vốn dĩ đã không phải người cổ hủ, biết hai người hẹn hò thì cũng không có gì nói thêm cái gì, tự nhiên đã đưa Doãn Bạch vào phạm vi người trong nhà.

Bởi vì Tả Tĩnh U không ở nhà, cho nên chuyện nấu cơm chỉ có một mình Tôn Minh Duệ làm.

Doãn Bạch lại rất tri kỷ đề nghị, cơm tất niên đêm nay có thể đi khách sạn giải quyết.

Tuy nhiên Tôn Minh Duệ là một gia trưởng có tính truyền thống đặc biệt mạnh, kiên quyết cho rằng cơm tất niên đương nhiên phải tự làm ở nhà mới tốt, vì thế quyết định tự mình xuống bếp.

Tuy rằng rất lo lắng khả năng bếp núc của Tôn Minh Duệ nhưng cũng biết không thể đả kích một phụ huynh tốt, cho nên cũng đã cố đáp ứng rồi.

Vì vậy, vào buổi sáng ngày 30, sau khi Doãn Bạch ăn mặc chỉnh tề liền cùng các bạn nhỏ của mình chống gậy qua nhà cách vách.

Bởi vì năm mới cho nên bọn nhỏ cùng Tôn giáo thụ đồng thời dậy sớm, cả buổi sáng ngồi ở phòng cách một bên chơi Lego một bên chờ ăn cơm sáng.

Thời gian đợi đến bữa sáng, những món hàng mà Doãn Bạch đã đặt mua từ trước bắt đầu lần lượt được đưa tới cửa.

Bởi vì nó được đặt hàng dưới danh nghĩa của Tôn Minh Duệ cho nên toàn bộ buổi sáng, Doãn Bạch đứng ở cửa, giống MC giới thiệu chương trình kêu Tôn Minh Duệ tới nhận đồ: "Tôn tiểu thư, có chuyển phát nhanh cần cô ký nhận một chút......"
"Tôn tiểu thư, người giao hải sản đến rồi......"
"Tôn tiểu thư, bình hoa tôi vừa mua......!Cô mau tới ký nhận a......"
Tôn tiểu thư tôn tiểu thư......!Nghe tới thật khách sáo.

Tôn Minh Duệ lại một lần ký nhận phần quà xong liền quay đầu nhìn về phía Doãn Bạch, tò mò hỏi: "Không lẽ Tiểu Du không nói em nên xưng hô với tôi thế nào sao?"
Doãn Bạch chớp chớp mắt, biểu tình tương đương mờ mịt: "Nói qua rồi nha, cho nên tôi kêu cô Tôn tiểu thư."
Tôn Minh Duệ thở dài, nghĩ thầm cô ấy cảm thấy mình đã đặc biệt tệ trong việc xả giao trong mối quan hệ giữa con người với nhau, kết quả Doãn Bạch còn càng không xong hơn mình.

Quá đơn thuần dễ bị lừa, lại còn cao rồi có bề ngoài xinh đẹp như vậy, khó trách em gái nhà mình lại thích Doãn Bạch đến chết đi sống lại.

Rốt cuộc chuyện em gái mình lúc trước bị thương vì đưa thân ra bảo vệ Doãn Bạch cũng đã làm cô ấy lo lắng một hồi lâu.

Tôn Minh Duệ nâng cây bút đang ký tên lên, gõ trên trán Doãn Bạch một cái: "Tôi là chị của Tiểu Du, em nên gọi tôi chị cả, em dâu!"
Doãn Bạch giơ tay che lại cái trán mình, trong miệng lẩm bẩm: "Chuyện này không thể tính như vậy được, tuy rằng tôi đang hẹn hò với cô Tả, nhưng chúng ta khác nhau."
"Chị ấy kêu cô là chị gái, tôi kêu cô Tôn tiểu thư, vậy càng thích hợp hơn a."

Nếu không, khi cô cùng hai bạn nhỏ kết bạn thì phải thế nào, chẳng lẽ khi cô hẹn hò với Tả Tĩnh U thì Đồng Đồng liền phải kêu cô là mẹ sao?
Điều này là hoàn toàn không thể.

Thật nhiều chỗ sai sai.

Tay Tôn Minh Duệ đang lấy bút lại gõ ở trên trán cô một chút: "Kêu chị cả."
Chính là cái gọi là phú quý không thể dâm, bần tiện không thể di, uy vũ bất không thể*! Doãn Bạch do dự một hồi, ngoan ngoãn nói: "Được rồi, chị cả Tôn."
Cái xưng hô này lại không dễ chịu, nhưng Tôn Minh Duệ vẫn tiếp nhận.

Cô ấy thở dài, nhìn Doãn Bạch nói: "Đừng kêu xa lạ như vậy, đều là người một nhà biết không?"
"Nga, được rồi." Doãn Bạch kéo kéo khóe miệng, lộ ra nụ cười tà mị: "Vậy chị cả chị mau đi làm cơm sáng, tôi cùng Tôn giáo thụ còn có Đồng Đồng Văn Văn đã rất đói bụng!"
Cả gia đình này trông cậy vào chị cả nấu cơm cứu mạng!
Tôn Minh Duệ xoa xoa huyệt Thái Dương, có chút bất đắc dĩ nói: "Nếu em không mua nhiều thứ như vậy, tôi đã làm xong bữa sáng rồi."
"Quên đi, em đến sô pha chơi cùng Đồng Đồng họ đi, khi nào ăn được thì tôi kêu."
"Được."
Doãn Bạch bị đuổi đi, chống gậy trở lại sô pha.

Tôn giáo thụ đang cùng bọn trẻ xây Lego, nghe thấy tiếng cô chống gậy đến gần liền ngẩng đầu nhìn cô một cái, đẩy đẩy kính lão của mình hỏi: "Tiểu Bạch, con lại mua cái gì."
Doãn Bạch cười tủm tỉm nói: "Chỉ là một bình hoa lúc trước để ý đến, là quà năm mới cho ngài."
"Còn có cả lego mới cho chúng ta, đêm nay có thể chơi cái mới."
Đồng Đồng đang ghé vào trên mặt bàn vùi đầu suy tư lập tức ngửa đầu, nhìn Doãn Bạch bất ngờ nói: "Thật sao ạ?"
Doãn Bạch duỗi tay xoa xoa đầu con bé, cười nói: "Đương nhiên là thật.

Hơn nữa là mẹ em đồng ý mua, hôm nay mẹ em không thể về nhà, nhưng sẽ có lego bồi em nha!"
Đồng Đồng đưa ngón tay Ok, vô cùng cao hứng tiếp tục xếp Lego với Tôn giáo thụ.

Lúc này, Văn Văn đang ghé vào bên cái bàn ăn đồ ăn vặt thở dài: "Ai, mẹ em có nói khi nào thì có bữa sáng không a?"
"Tết nhất, tiểu di không có ở nhà mẹ em có ổn không đây?"
Doãn Bạch nghiêng đầu suy nghĩ một chút, có chút do dự nói: "Chắc là có thể......!Nếu mẹ em không làm được thì đêm nay chúng ta đi khách sạn ăn cơm ha."
"Dạ được!" Văn Văn hoan hô một tiếng, nhảy dựng lên!
Doãn Bạch nhìn về phía Tôn giáo thụ, cười hỏi: "Giáo thụ ngài cảm thấy sao?"
Tôn giáo thụ tán đồng gật gật đầu: "Tôi đồng ý với cách làm của cháu, dù sao thì ăn tết vui vẻ là tốt rồi."
Bốn thắng một, Doãn Bạch cảm thấy nếu bữa sáng sáng hôm nay không thể ăn được, thì họ vẫn nên chọn khách sạn đi ăn cơm tất niên!
...............!
Chỉ giải thích đại khái câu này:
-Phú quí bất năng dâm: Ý bảo giàu sang nhưng kiềm được bản tính sẽ không làm chuyện phạm pháp mà cụ thể nó có nhắc đến dâm, còn lài có thể gồm đàng điếm, phung phí, hưởng lạc trác táng, đồi trụy,...!
-Bần tiện bất năng di: Dù nghèo nàn, khổ sở cũng giữ gìn nhân phẩm, giá trị con người, không được dời đổi, đánh mất nhân cách của mình, không được làm những gì trái đạo đức, luân thường,...!
-Uy vũ bất năng khuất: Trước cường quyền, bạo lực, không khiếp nhược, hèn hạ, quỳ lụy, cầu xin để trở thành nô lệ cho kẻ ác..