Cô ấy là Minh Nguyệt!
Doãn Bạch mát xa cho Tả Tĩnh U một hồi, Tả Tĩnh U thập phần ngượng ngùng kêu cô dừng.
Một lát sau xe Doãn Bạch đã dừng ở khách sạn, sau khi Doãn Bạch đỡ Tả Tĩnh U tiến vào phòng không lâu thì bác sĩ tư nhân của Doãn Bạch cũng đến khách sạn.
Bác sĩ kiểm tra mắt cá chân cho Tả Tĩnh U xong xác nhận không có gãy xương hoặc là tình huống khác, chỉ trật chân mà thôi thì chỉ phun chút thuốc rồi kiến nghị Tả Tĩnh U đắp nước đá.
Doãn Bạch kêu Trương Ngọc cầm nước đá lại đây, Tả Tĩnh U cởi giày nằm ở trên sô pha phòng khách, cách một lớp khăn lông bao lấy nước đá đè ở trên mắt cá chân nhẹ đắp chỗ đau của mình.
Doãn Bạch chống gậy ngồi ở bên cạnh nàng, nhìn bộ dáng nàng khẽ cắn cánh môi chịu đựng đắp đá, lo lắng đến trực tiếp nhíu mày: "Thế nào? Có phải rất lạnh không?"
Tả Tĩnh U cách nước đá ấn mắt cá chân, ngước mắt nhìn cô một cái lắc đầu nói: "Không lạnh lắm."
Thấy nàng phủ nhận, Doãn Bạch thở dài, quay đầu nói cùng Trương Ngọc: "Trương Ngọc, lấy thêm khăn lại đây."
Không đợi Tả Tĩnh U nói không cần, Trương Ngọc rất có ánh mắt liền xoay người vội vàng đi lấy khăn lại đây phủ lên cho Tả Tĩnh U.
Tả Tĩnh U phủ khăn lên người, một tay ấn mắt cá chân mình một tay vòng lấy đầu gối mình, nhìn đối diện Doãn Bạch nhu ôn ôn nhu nhu mở miệng: "Sao sáng hôm nay em lại đến? Không phải chúng ta đã nói gặp mặt ở hội trường sao?"
"Hơn nữa lúc trước không phải đã nói tôi sẽ nghe lời em, thay đổi thời gian về Hải thành rồi sao, sao còn đến nữa?"
Rõ ràng đã nói xong, vì cái gì vẫn phải lo lắng cho nàng như vậy?
Doãn Bạch chống gậy thẳng thở dài: "Đã nói rồi, lo lắng cho chị nha.

Nửa đêm về sáng vừa vặn bừng tỉnh, lên Weibo liền phát hiện, cảm thấy khẳng định chị sẽ bị nhóm sói ác kia vây quanh chặn đường, thập phần không yên tâm nên đã tới đây."
Khóe miệng Tả Tĩnh U khẽ nhếch, chậm lại thanh âm nói: "Không yên tâm liền phải mang nhiều người lại như vậy? Trận này em làm còn muốn khoa trương hơn đi đoạt hôn."
Doãn Bạch nhìn nàng, rất nghiêm túc nói: "Là bởi tôi vì lo lắng chị sẽ bị ngã, cho nên chuẩn bị tốt an toàn cho chị.

Giống như là Alice muốn cứu thợ mũ điên vậy, chuẩn bị tốt rồi không màng tất cả.

Tôi muốn bảo đảm cho chị an toàn.

Cho nên mang đội hình này không phải rất bình thường sao?"

Tả Tĩnh U chăm chú nhìn cô một hồi lâu, từ trong ánh mắt cô không có phát giác ra một tia tình cảm khác thường, trong lòng thở dài một tiếng.

Cô ấy làm bạn thật sự là quá thuần túy, thuần túy đến những gì nàng suy đoán hiện tại như là đang làm bẩn tình cảm bạn bè giữa họ.
Tả Tĩnh U thu liễm cảm xúc, cười với Doãn Bạch một chút: "Ừm, cho nên cảm ơn em, đã không màng tất cả mà tới cứu tôi như vậy."
Doãn Bạch nhướng mày, đắc ý phi phàm cười nói: "Không khách khí, vì bạn mình cống hiến sức lực là vinh hạnh của tôi."
Tả Tĩnh U mỉm cười: "Vậy chẳng phải tối hôm qua em không ngủ chút nào hay sao? Có mệt hay không?"
Không nói cái này còn được, vừa nói cái này Doãn Bạch liền cảm thấy buồn ngủ bị chính mình xem nhẹ, nháy mắt đã mạnh mẽ nổi dậy.

Cô giơ tay che miệng lười nhác ngáp một cái, khóe mắt nổi lên nước mắt: "Còn tốt, chỉ có chút mệt nhọc."
Tả Tĩnh U cong môi cười khẽ: "Buổi lễ long trọng vào chạng vạng mới bắt đầu vào bàn, em đi nghỉ ngơi trước đi, hiện tại đã đón được tôi rồi đã không cần lại lo lắng."
Doãn Bạch cảm thấy rất có đạo lý, cô gật gật đầu nói: "Được, tôi nghỉ ngơi trước, khoảng hai giờ chiều lại ăn cơm nha, tôi sẽ kêu Trương Ngọc báo cho stylish và trợ lý chị mang trang phục lại đây.

Nếu buổi chiều chân vẫn khó chịu thì không cần mang giày cao gót, đổi một bộ lễ phục khác, được không?"
Tả Tĩnh U một tay hoàn đầu gối, nâng cằm mình lẳng lặng nhìn Doãn Bạch trước mắt lải nhải, thập phần bất đắc dĩ nói: "Đã biết, sao em lại thích nhọc lòng như vậy nha."
Nàng đã ở trong giới lăn lê bò lết lâu rồi, cũng không phải ngày đầu tiên ra mắt, không cần thiết dặn dò nàng như vậy.
Doãn Bạch hiển nhiên cũng ý thức được điểm này, cô ngừng câu chuyện, xấu hổ vuốt ve gậy tay bính ấp úng nói: "A......!Ngượng ngùng, không để ý một chút liền......"
Trước kia khi kiêm chức làm trợ lý sinh hoạt cho Tiêu Niệm, đã dưỡng hư thành thói quen.
Tả Tĩnh U hiểu rõ, không có đi tìm hiểu sâu một đại lão bản như Doãn Bạch vậy sao lại sẽ ở trên chuyện này dưỡng thành thói quen dong dài.

Nàng cười cười, trấn an Doãn Bạch nói: "Tốt mà không có việc gì, em đi ngủ đi, đừng lo lắng cho tôi."
"Được." Doãn Bạch chống gậy từ trên sô pha đứng lên, đi hướng ra ngoài một bước hậm hực nói: "Tôi đây đi ngủ."
Tả Tĩnh U ngửa đầu: "Ừm, đi thôi."
Doãn Bạch mang theo gậy đi hai bước hướng rời khỏi phòng, lại xoay đầu tới nói: "Tôi thật sự đi ngủ nha!"
Tả Tĩnh U ngước mắt, tựa hồ ở bắt được trong mắt cô có một sợi cảm xúc lưu luyến không rời.


Nàng cong khóe môi, cực kỳ bất đắc dĩ nói: "Đi đi, một hồi tôi đắp xong cũng sẽ đi nghỉ ngơi."
"Nga." Doãn Bạch xoay người, có chút mất mát chống gậy đi về phía trước.
Tả Tĩnh U không rõ cảm xúc cô hạ xuống là do đâu, nhưng ẩn ẩn có thể bắt được chút biến hóa rất nhỏ trong cảm xúc của cô.

Ở một lúc nào đó, Doãn Bạch không khác bạn nhỏ lắm, thật sự là quá tốt.
Tả Tĩnh U thở dài một tiếng, nhìn Doãn Bạch bóng dáng kêu một câu: "Doãn Bạch......"
Doãn Bạch chống gậy quay đầu lại, nhìn về phía Tả Tĩnh U.

Chỉ thấy Tả Tĩnh U choàng khăn màu đỏ sậm ôm đầu gối ngồi ở trên sô pha, ngửa đầu nhìn cô nhẹ nhàng mở miệng nói: "Em có thể tới đón tôi, tôi rất vui vẻ."
Doãn Bạch một chút liền nở nụ cười, cô nhấp môi, đôi mắt như ngôi sao sáng vô cùng cao hứng nói: "Không khách khí, vui vẻ là được."
Tả Tĩnh U nhìn cô tươi cười, nghĩ thầm quả nhiên ở mặt này rất giống đứa nhỏ.

Làm chuyện tốt muốn được khen được công nhận phải được người mình giúp nói "Tôi thật cao hứng em có thể tới giúp tôi."
Từ phương diện này tới nói, Doãn Bạch thật sự là quá đáng yêu.
Lúc hai giờ chiều, Doãn Bạch đúng giờ đã dậy, sau đó cùng Tả Tĩnh U dùng cơm trưa với nhau rồi kêu stylish, trang điểm chuẩn bị hình tượng cho hai người rồi xuất phát đi hội trường.
Bởi vì chân Tả Tĩnh U bị thương, không thể mang giày quá cao đành phải đổi thành giày chữ đinh (丁) bình thường.

Đã đổi giày thì trang phục lúc trước cũng không thể mặc, Tả Tĩnh U nghĩ nghĩ, từ những lễ phục đang đưa ra đã chọn sườn xám xanh thẳm viền mạ vàng mặc vào.
Sườn xám may tinh xảo làm dáng người lả lướt hấp dẫn của nàng hoàn toàn hiện ra, so với ưu nhã hào phóng lúc trước càng lộ vẻ quyến rũ yểu điệu.

Nàng vấn hết tóc đen lên, lộ ra cổ thon dài trắng nõn, cùng vớ khuyên tai trân châu màu trắng trên vành tai, thoạt nhìn vừa thanh lãnh lại cao quý.

Sau khi xong tạo hình thì Tả Tĩnh U đứng lên, đỡ lưng ghế dùng chân phải chống đỡ chính mình, cúi người nhìn Doãn Bạch ngồi ở trên sô pha, cười hỏi cô: "Thế nào, đẹp không?"
Thân xuyên sườn xám nữ nhân dựa vào sô pha lưng ghế thượng, dáng người yểu điệu lả lướt, vũ mị động lòng người, phong tình vạn chủng.

Doãn Bạch chống gậy ngồi ở trên sô pha, ngửa đầu nhìn nàng, không tự giác nắm chặt gậy trong tay, sửng sốt một hồi lâu mới đưa ra đánh giá: "Rất đẹp! Tả Tĩnh U, trời sinh chị đã thích hợp mặc sườn xám."
Thật sự là quá đẹp, đẹp đến Doãn Bạch cảm thấy trong một khắc chính mình cần phải thay đổi quan niệm thẩm mĩ của bản thân.
Tả Tĩnh U liễm mắt cười khẽ, trong mắt hàm chứa ánh sáng u ám: "Phải không? Vậy là tốt rồi."
Nàng cười một chút, nhìn về phía Doãn Bạch gậy, nói giỡn với cô: "Bất quá hiện tại tôi đi đường có chút không tiện, người bạn thân ái của tôi, em còn dư gậy không ha?"
Doãn Bạch theo tầm mắt nàng nhìn cây gậy trong tay mình, lúc này mới ngẩng đầu một lần nữa nhìn phía Tả Tĩnh U cười nói: "Chị cần gậy của tôi làm cái gì? Không phải tôi nói sẽ đỡ chị vào hội trường hay sao!"
Cần gậy cái gì a, có cô còn chưa đủ sao?
Tả Tĩnh U chớp chớp mắt với cô, có chút nghịch ngợm mà nói: "Người bạn thân ái, em phải biết rằng em chỉ có thể đỡ tôi đi một đoạn đường, chờ khi vào hội trường, sẽ có vô số cameras chụp tôi.

Nếu em vẫn luôn ở bên cạnh tôi thì nhất định sẽ bị chụp.

Đến lúc đó em muốn xóa ảnh thế nào cũng sẽ không xóa hết ảnh chụp."
Doãn Bạch sửng sốt một chút, lúc này thật ra lại nhớ tới Tả Tĩnh U là nữ minh tinh chứ không phải như mình.

Thật là vấn đề lớn, còn tưởng rằng có thể luôn đi với nhau.
Được rồi, nếu là như vậy thì Doãn Bạch quyết định khẳng khái với bạn mình một chút.
Cô chống gậy điểm điểm trên mặt đất, cùng Tả Tĩnh U nói: "Tôi có gậy dự phòng, nếu chị thật sự cần thì tôi đây liền cho chị mượn dùng."
Tả Tĩnh U giương môi cười khẽ: "Cảm ơn."
Sau khi chuẩn bị xong tất cả, Tả Tĩnh U cùng Doãn Bạch cùng nhau ngồi xe đi hội trường.

Lúc Doãn Bạch kéo Tả Tĩnh U đi qua vào bàn vào cửa, phóng viên cùng nhiếp ảnh gia vây quanh ở chung quanh nhìn đến hai người tay khoác tay chụp một trận điên cuồng.
Doãn Bạch bị mấy đèn flash này làm cho rất phiền, quay đầu nhìn về phía một người chụp ảnh quen thuộc, không vui nói: "Chụp ít một chút!"
Nhiếp ảnh gia cười ha hả mà nói: "Chụp ít chụp ít, Doãn đổng, quy củ tôi vẫn nhớ kỹ mà, sẽ không để lộ mặt ra!"
Dù sao loại trường hợp này, Doãn Bạch sẽ không làm quá khó coi.


Doãn Bạch hừ một tiếng, kéo Tả Tĩnh U tiếp tục đi đến phía trước.

Tả Tĩnh U quay đầu, nhìn nàng nhấp môi vẻ mặt dáng vẻ lạnh như băng, ánh mắt mềm mại.
Trường hợp như vậy, thật sự là khó xử nàng.
Lúc đang nghĩ như vậy, phóng viên có quen biết bắt đầu kêu nàng dừng lại bước chân: "Cô Tả, hôm nay cô mặc sườn xám thật xinh đẹp, để chúng tôi chụp thêm mấy tấm!"
Tả Tĩnh U cong môi, quay đầu nhìn đối phương một cái, trên mặt treo lên tươi cười thương mại, thập phần khéo léo mà nói: "Được nha, chờ lên sân khấu thì mọi người tùy tiện chụp thôi."
Nàng không giống như lúc trước sẽ dừng lại, hôm nay theo Doãn Bạch nhanh chóng mà đi qua bàn vào cửa.

Vào một khắc đi vào hội trường, vô số ánh đèn vọt tới trước Tả Tĩnh U.
Ở một khắc tiến vào biển đèn sao rực rỡ, Doãn Bạch buông lỏng tay Tả Tĩnh U ra, cười cùng nàng nói: "Tốt rồi cô Tả, tôi đưa chị tới lối vào lớn ở khu ngân hà, còn đường kế tiếp chị tự mình đi nha."
Doãn Bạch duỗi tay, từ phía sau nhận gậy dự phòng trong tay Trương Ngọc, đưa tới trong tay Tả Tĩnh U, ở nàng trên eo nhẹ nhàng đẩy một phen: "Đi đi, tôi ở chỗ ngồi bên kia chờ chị."
Tả Tĩnh U gật gật đầu, cười lên tiếng: "Được." Nàng xoay người, chống gậy dự phòng của Doãn Bạch, đi vào sâu trong chỗ ánh đèn lộng lẫy.
Doãn Bạch đứng ở cửa ra vào ở hội trường nhìn theo nàng rời đi, một hồi lâu mới chống gậy vòng qua vô số đèn flash sáng ngời, ở bên trong bóng đêm lẻ loi một mình đi đến vị trí của mình.
Tả Tĩnh U chống gậy rất nhanh đã đi tới trung tâm vô số máy ảnh, ở dưới đèn flash lộng lẫy, ở trước các phóng viên quen thuộc nàng phối hợp bày ra tư thế khéo léo cùng tươi cười, giống như bình thường bày ra vẻ hoàn mỹ của mình.
Ưu nhã hào phóng, không chê vào đâu được.
Ngay lúc những ánh đèn flash ở giữa đang vì nàng sáng lên, Tả Tĩnh U ngước mắt nhìn về phương hướng Doãn Bạch đang đi xuyên qua.

Cách vô số ánh đèn lộng lẫy, cách ngân hà tươi đẹp, Tả Tĩnh U nhìn đến Doãn Bạch lẻ loi một mình từ trong đám người đi xuyên qua, cảm thấy lạnh lẽo.

Giống như lúc bình thường Doãn Bạch đi qua, những người có liên quan đến điện ảnh đều đồng thời đứng dậy, khen tặng mà chào hỏi với cô.
Tả Tĩnh U nhìn thân ảnh cô chống gậy bước đi tập tễnh đi qua đám người, không khỏi câu môi lộ ra một tươi cười vô cùng ôn nhu.
Cô ấy là minh nguyệt, Tả Tĩnh U nghĩ đến như vậy.
Cho nên cho dù đi qua giữa rất nhiều tinh quang bên trong, cô cũng là một sự tồn tại lóa mắt nhất, lộng lẫy nhất.

Cho dù mông lung ái muội, lại chiếu sáng được thế giới đen tối, làm người căn bản không có cách nào bỏ qua.
Cũng làm người, không cách nào buông được..