Là giống Tả Tĩnh U!
Doãn Bạch một bên chống gậy đi về giàn hoa tử đằng, một bên nghe được đứa nhỏ lúc đầu nói chuyện điều khiển máy bay hỏi: "Đồng Đồng, em có biện pháp gì mau nói nhanh lên."
Cái đứa bé tên Đồng Đồng cười hì hì nói: "Chị Văn Văn, chúng ta qua đi tìm dì ấy rồi nói thì được rồi."
Cô bé điều khiển máy bay đối với cách này thập phần kháng cự: "Chị không muốn, dì ấy rất hung! Hơn nữa cầu lông kia mất thì thôi, chúng ta còn có trái khác để dùng mà."
Rõ ràng là con nít giống nhau mà Đồng Đồng lại rất kiên nhẫn đi khai đạo cho chị mình: "Nhưng trái cầu lông kia vẫn rất tốt a.

Được rồi, mẹ cũng đã nói người lớn thì sẽ không so đo những việc này, chỉ cần chúng ta cảm ơn người ta thật tốt là được rồi."
Đứa nhỏ còn lại còn muốn phản kháng: "Chính là......"
Đứa bé Đồng Đồng như không có gì lôi kéo chị mình càng lúc càng xa: "Không có việc gì, chúng ta nói thật tốt dì ấy nhất định sẽ cho."
Thanh âm hai nhóc con nói chuyện đang dần dần đi xa.

Còn Doãn Bạch dựng lỗ tai lên nghe xong một hồi, lại mơ hồ nghe được đứa bé tên Đồng Đồng tựa hồ muốn mang quà đến lấy lòng mình để lấy lại cầu lông.

Cô là người nông cạn ấu trĩ như vậy sao? Mấy nhóc con này còn nghĩ dùng viên kẹo bọc đường tới đả động cô!
Doãn Bạch buông gậy xuống, lại một lần nữa mở sách ra ở một bên xem một bên nghĩ, chờ một lát hai đứa nhỏ kia lại đây thì cô nhất định phải hung một chút, còn thanh âm nói chuyện lại lạnh đi một chút, không được để cho hai người lại ồn ào lớn tiếng quấy rầy cô đọc sách, không được lại đem cầu lông đánh lại đây, điều khiển máy bay cũng không được!
Đây là vấn đề nguyên tắc, cô nhất định phải nói cho rành mạch rõ ràng!
Trong lòng Doãn Bạch có chủ ý, sách cũng chỉ lật vài tờ rồi thi thoảng mà liền nhìn điện thoại mình có thông báo có người đến hay không.

Cô đợi một hồi lâu, cũng không thấy hai nhóc con kia ấn chuông cửa nhà mình thì trong lòng có chút nôn nóng, thậm chí âm thầm mà nghĩ vì cái gì nhóc con đó còn không có lại đây.

Doãn Bạch chờ mãi chờ mãi, sách thơ trong tay lật qua lại qua loa phiên vài trang, rốt cuộc chờ tới tiếng chuông điện thoại mình vang lên.

Nghe được thanh âm này, cả người Doãn Bạch chấn động.

Nghĩ thầm, tới rồi!
Cô ngồi ngay ngắn, buông sách trong tay ra rồi ho nhẹ một tiếng, click mở hình ảnh từ trước cổng lớn của mình trong điện thoại.

Màn hình di động lóe một chút, chiếu ra thân ảnh quay hai đứa nhỏ.


Trên màn ảnh thoạt nhìn là hai đứa nhỏ chỉ có bốn năm tuổi ngửa đầu ấn chuông cửa, tham đầu tham não mà hướng vào trong sân nhìn xung quanh: "Uy uy uy......!Có người không? Có người ở nhà hay không a?"
Doãn Bạch ho nhẹ một tiếng, do dự một hồi cũng không có trả lời.

Đứa nhỏ thắt bím tóc nhỏ ánh mắt nghi hoặc, đề cao âm lượng: "Chào ngài, có người ở nhà không?"
Đứa bé đứa sau đứa bé kia lại hơi lớn một chút.

Thấy cô bé kêu một hồi cũng không có người đáp lại, trong lòng liền có chút sợ hãi.

Đứa nhỏ lớn hơn duỗi tay kéo kéo góc áo đứa bé nhỏ rồi khuyên can nói: "Được được rồi, Đồng Đồng, dì kia phỏng chừng là không ở nhà, hay là bỏ trái cầu lông kia đi."
Đồng Đồng ngẩng đầu, lót chân cố sức hướng cửa nhìn lại: "Chính là chuông cửa điện thoại đã chuyển được a, vì cái gì không có ai chứ?"
Đồng Đồng tựa hồ chắc chắn có người ở nhà, không chiết không cào mà lại hướng bên trong kêu vài câu: "Ngài khỏe, ngài có ở nhà không?"
Liên tiếp hỏi ba lần, ngay cả Doãn Bạch xem như ý chí sắt đá cũng không có khả năng làm bộ không nghe thấy.

Doãn Bạch vô thố mà cọ cọ viền quần của mình rồi ho nhẹ một tiếng hỏi: "Có, con ấn chuông cửa nhà tôi làm cái gì?"
Thanh âm Doãn Bạch nghe rất lãnh đạm, ngay sau đó cô liền nhìn đến màn hình thấy Đồng Đồng lộ ra biểu tình kinh hỉ: "Là thanh âm của chị lớn dễ nghe a!"
Doãn Bạch nghe một câu như thế làm tâm tình cũng tốt lên một chút.

Cô khẽ hừ một tiếng kế tiếp liền nhìn đến Đồng Đồng trong video đang cong mặt mày, tươi cười hướng cô lấy lòng: "Chị ơi, chúng em đánh cầu lông bị bay đến trong sân nhà chị, chị có thể cho chúng em vào nhặt cầu được không?"
Doãn Bạch tâm tình tốt kỳ thật đã không còn so đo chuyện bị hai nhóc con kêu thành "Dì kỳ quái".

Nhưng tính cách cô lại ác liệt, vẫn là theo bản năng mà khi dễ hai bạn nhỏ: "Mẹ hai đứa chẳng lẽ không có nói cho hai đứa, không nên tùy tiện vào nhà người khác sao?"
"Tùy tiện vào nhà người lạ thì sẽ gặp phải sói xám!"
Doãn Bạch cố ý hù dọa hai đứa nhỏ.

Quả nhiên, trên màn hình Đồng Đồng lộ ra thần sắc lo lắng.

Còn đứa nhỏ vốn dĩ lo lắng chuyện đi vào nhà người khác, giờ này khắc này lại một lần đánh trống lui lớn hơn: "Đồng Đồng, nếu không chúng ta hãy quay về đi."
Dì kỳ quái bên trong thật sự là rất đáng sợ, với sói xám trong truyện cổ tích còn đáng sợ hơn.


Đồng Đồng chần chờ một hồi con bé lại cắn môi dưới, tự hỏi một lát liền ngửa đầu nhìn camera nở nụ cười: "Vậy chị ơi, chị có thể tìm cầu đó giúp rồi quăng ra khỏi cửa cho chúng em được hay không a?"
Doãn Bạch nhẹ sách một tiếng, nghĩ thầm này nhóc con này thật đúng là lớn mật, thế nhưng còn muốn sai cô làm việc!
Doãn Bạch không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt: "Tôi sẽ không!"
Sau khi bị cự tuyệt thì Đồng Đồng lộ ra biểu tình ảo não.

Cô bé cúi đầu nhìn đồng hồ nhỏ của mình rồi phồng lên dũng khí nói với Doãn Bạch bên đầu bên kia: "Vậy chị à, chị có thể mở cửa thôi rồi hai đứa em tự mình tìm có được hay không nha."
Doãn Bạch lẩm bẩm một câu: "Còn rất có can đảm nha." Tiếp theo nói, "Được, con đi dọc theo đường nhỏ bên trái của, trực tiếp đi vào hoa viên sau nhà."
Doãn Bạch nói xong, dứt khoát lưu loát mà cắt đứt điện thoại ấn xuống nút mở cửa để cho hai nhóc con đi vào.

Cùm cụp một tiếng sau đó cửa sắt mở ra.

Sau khi Đồng Đồng nghe được thanh âm liền cùng chị họ mình nhìn nhau một cái rồi nắm tay chị mình liền hướng bên trong đi: "Đi thôi chị Văn Văn, chúng ta đi vào tìm cầu lông."
Hai đứa nhỏ đẩy cửa sắt ra, dọc theo đường nhỏ bên trái một đường đi vào bên trong.

Trong sân của Doãn Bạch loại đủ loại hoa hồng, trên đường đi hoa hồng đủ màu nở ra rất nhiều màu sắc, đẹp không sao tả xiết.

Hai đứa nhỏ tay nắm tay, lực chú ý rất nhanh đã bị mấy bông hoa tươi này hấp dẫn, ríu rít mà khen nó đẹp, sân xinh đẹp, ngẫu nhiên còn sẽ nói vài câu về chuyện tìm cầu lông.

Xa xa Doãn Bạch liền nghe được hai thanh âm đứa nhỏ.

Cô vội vàng duỗi tay, đem cầu lông nhặt được ném tới bên lùm lùm cây giàn hoa tử đằng để màu trắng kia nằm trên dàn lá cây màu xanh lục, ở nơi mà hai đứa nhỏ nhìn qua là có thể tìm được.

Theo tiểu hài tử tiếng bước chân càng ngày càng tiếp cận, Doãn Bạch cuống quít mở ra thi tập, làm bộ chính mình đang xem thư.

Khóe mắt dư quang, lại không tự giác mà nhìn về phía tiểu hài tử lại đây phương hướng.

Hai thân ảnh nho nhỏ tay nắm tay rất nhanh đã từ núi giả thấp thoáng đi ra.


Doãn Bạch cầm sách che mặt lại, lại không tự giác mà một chút một chút di chuyển xuống, đem tầm mắt dừng trên người hai đứa nhỏ đang tay nắm tay.

Đứa nhỏ đằng trước nhìn trái nhìn phải cỡ 4 đến 5 tuổi, trên đầu cột một bính tóc, mặc áo thun màu trắng cùng quần yếm màu đen, trên mặt mang theo chút béo béo của con nít, phấn nộn nộn giống mộ tiểu đoàn tử.

Đi sau cô bé là đứa nhỏ cao cao hơn một chút độ 6 đến 7 tuổi, mặc một chiếc váy nhỏ lại thắt tóc còn thần sắc có chút bất an.

Đứa bé phía trước Doãn Bạch lần đầu tiên thấy, nhưng nhìn gương mặt đứa nhỏ kia lại mạc danh cảm thấy có chút quen mắt.

Còn đứa bé phía sau Doãn Bạch có chút ấn tượng.

Trước đó không lâu đứa nhỏ này điều khiển máy bay đến ban công của cô, thiếu chút nữa đáp lên trên đầu cô luôn.

Cho nên lúc cô nhặt máy bay nhỏ đi ra ngoài thì sắc mặt Doãn Bạch thập phần kém.

Mắt thấy hai người càng đi càng gần, Doãn Bạch vội vàng đem sách nâng lên lên lại để che mặt, giả dạng làm một người lớn lạnh nhạt làm như không thấy.

Không bao lâu thì hai đứa nhỏ phát hiện nằm cầu lông ở lùm cây, lộc cộc mà chạy tới: "A, là cầu lông của chúng ta, chị Văn Văn ở chỗ này."
Văn Văn thập phần cao hứng mà nói: "Thấy rồi sao Đồng Đồng!"
Hai người nhanh tới bên giàn hoa tử đằng, hứng thú hừng hực mà cầm lấy cầu lông.

Doãn Bạch nghe thấy động tĩnh này lại không nhịn được buông sách trong tay xuống, ho nhẹ một tiếng rồi đem tầm mắt dừng ở trên người hai đứa nhỏ đứng cách đó không xa.

Nghe thấy âm thanh này thì Đồng Đồng ngẩng đầu, nhìn về phía Doãn Bạch ở giàn hoa tử đằng, một chút liền ngây ngẩn cả người.

Dưới giàn hoa tử đằng xinh đẹp là Doãn Bạch mặc một thân áo thun cotton lạnh màu xám cùng quần dài mang một cặp mắt kính viền bạc, thoạt nhìn thập phần quạnh quẽ.

So với bề ngoài chị ấy còn lạnh hơn chính là đôi mắt khác với người thường kia.

Đôi mắt kia lại có màu xanh xám ở trong mắt mấy đứa nhỏ thì chính là không giống người thường
Đứa nhỏ cầm cầu lông trực tiếp mà nhìn chằm chằm đôi mắt Doãn Bạch rồi phát ra một tiếng tán thưởng: "Đôi mắt thật xinh đẹp!"
Doãn Bạch được một đứa nhỏ khen lại theo bản năng mà liền muốn giơ tay để che lại hai mắt của mình.

Nhưng khi tay giơ lên một nửa, cô lại cảm thấy có chút không ổn, vì thế lại đặt tay ở bên môi, ho nhẹ một tiếng: "Tốt, hai con đã nhặt được cầu rồi thì mau về đi."

Có thể là có chút ngượng ngùng, ngữ khí lần này của cô so với khi nảy ở trong điện thoại nhu hòa hơn rất nhiều.

Đồng Đồng buông lỏng tay Văn Văn ra rồi cầm cầu lông lộc cộc hướng về chỗ Doãn Bạch đi tới, dùng hai mắt sáng lấp lánh mà nhìn cô: "Chị ơi, cảm ơn chị đã cho em đi vào nhặt cầu nha."
Doãn Bạch nhìn bộ dáng con bé mãn nhãn tò mò lại kinh hỉ thì có chút không biết trả lời như thế nào.

Cô gật gật đầu, chỉ nghẹn ra một chữ ừ.

Đồng Đồng tò mò mà nhìn cô còn mặt mày đều là ý cười: "Chị ơi, chị lớn lên thật xinh đẹp, giống như thiên sứ vậy đó.

Đôi mắt của chị lại là màu xanh xám của pha lê sáng lấp lánh!"
Doãn Bạch thừa nhận chính mình bị lấy lòng rồi, khóe môi cô khẽ nhếch lên: "Đó là đương nhiên, tôi là một tiên nữ."
Hai mắt Đồng Đồng sáng lên, khi Văn Văn còn kinh hoảng thì đã ôm cầu đi gần về phía Doãn Bạch hơn một chút: "Vậy chị tiên nữ, chị có phép thuật không? Phép thuật của chị có đỉnh lắm không?"
Trên mặt Doãn Bạch tươi cười xấu hổ nhìn qua một chỗ khác, cô ngoài cười nhưng trong không cười mà trả lời: "Xin lỗi, chị không có phép thuật, không phải tiên nữ tuyệt vời.

Tôi trừ bỏ lớn lên xinh đẹp, không có chút nào là tiên nữ."
Nhưng mà Đồng Đồng không ngại nàng câu trả lời này của chị gái kia, cô bé lộc cộc mà đi hướng Doãn Bạch, từ trong túi móc ra một viên kẹo: "Chị tiên nữ lớn lên xinh đẹp, còn tâm địa thiện lương thật đúng là một tiên nữ tốt."
Đồng Đồng đem kẹo đưa cho Doãn Bạch lại mềm mụp mà cười với chị gái: "Chị tiên nữ ơi cảm ơn chị đã cho chúng em đi vào tìm cầu, đây là quà cảm ơn chị, hy vọng chị nhận nó nha."
Doãn Bạch rũ mắt, nhìn về phía viên kẹo Đồng Đồng đưa qua thì chần chờ một hồi mới duỗi tay nhận lấy, nói tiếng cảm ơn.

Đồng Đồng thấy Doãn Bạch nhận kẹo liền vui vui vẻ vẻ mà nói: "Chúng ta đi qua về nha, chị tiên nữ hẹn gặp lại chị."
Doãn Bạch nắm kẹo, gật gật đầu nói: "Gặp lại."
Không một hồi, Đồng Đồng liền nắm tay chị mình trợn mắt há hốc mồm, đại khí không dám hít một ngụm nhảy nhót mà rời đi.

Doãn Bạch ngồi ở dưới giàn hoa tử đằng nhìn theo hai đứa nhỏ rời đi, thuận tay mở kẹo trong tay mình một bên ném viên kẹo vào trong miệng một bên còn nghĩ, cha mẹ đứa nhỏ này có phải mỗi ngày đều cho đứa này ăn đường kẹo hay không, sao nuôi đứa nhỏ kêu Đồng Đồng này đến miệng cũng ngọt như vậy đây?
Hơn nữa, Đồng Đồng này nhìn có khá quen mắt......!
Doãn Bạch cân nhắc một hồi, trong đầu đem những người mình quen biết hiện lên một lần.

Dần hơn nửa ngày mới ý thức được, đứa nhỏ này lớn lên giống ai.

Là giống Tả Tĩnh U!
Thảo!
Cô nhớ rõ con của Tả Tĩnh U cũng có tuổi tương đương như này! Sẽ không trùng hợp như vậy đi, đứa nhỏ này thật sự là con của Tả Tĩnh U sao? Đây là duyên phận gì đây!.