Tình yêu cũ, hãy để nó bay theo gió đi thôi!
Doãn Bạch là thật sự không nghĩ tới, Tả Tĩnh U phát lên bệnh so với bình thường hoàn toàn là hai bộ dáng khác nhau.

Doãn Bạch chống gậy, kéo nàng bước đi tập tễnh đi ra ngoài, Tả Tĩnh U nghiêng ngả lảo đảo đi theo phía sau cô, còn mơ mơ màng màng hỏi: "Chúng ta thật sự không đi sao? Cô Doãn Bạch, cô muốn mang tôi đi nơi nào?"
Doãn Bạch bắt lấy tay nàng nóng lên, nhẫn nại cùng nàng nói: "Chúng ta đi bệnh viện."
Tả Tĩnh U khó hiểu: "Đi bệnh viện làm gì?"
Doãn Bạch gấp đến độ thẳng thở dài rồi thở dài, nhưng đối mặt với Tả Tĩnh U như vậy, cũng không phải lúc trách cứ, đành phải khinh thanh tế ngữ nói với Tả Tĩnh U: "Mang chị đi khám bệnh.

Cô Tả, chị có biết bản thân phát sốt hay không a."
Tả Tĩnh U chớp chớp mắt, thanh âm mềm vô cùng: "Biết mà, nhưng lại không quan trọng.

Hay là, cô quyết định tha thứ cho tôi rồi?"
Doãn Bạch quay đầu nhìn về phía Dương Nghệ, vẻ mặt "Chủ của cô cũng đã mô hồ như vậy sao còn cho cô ấy đi".

Dương Nghệ chắp tay trước ngực, trên cả khuôn mặt đều tràn ngập "Làm ơn làm ơn".

Doãn Bạch đành phải thở dài, chậm thanh âm lại như hống con nít nói với Tả Tĩnh U: "Nếu chị nguyện ý khám bệnh tôi liền tha thứ cho chị."
Tả Tĩnh U không nói nữa, ngoan ngoãn đi theo phía sau Doãn Bạch, theo cô ấy lên xe đi đến bệnh viện.

Có lẽ là một đêm không ngủ, cho nên trên đường đi bệnh viện Tả Tĩnh U dựa vào Doãn Bạch ngồi ở ghế sau, nhắm mắt lại hỗn hỗn độn độn ngủ mất rồi.

Doãn Bạch nhìn nàng nhắm hai mắt, bộ dáng sắp hoảng không hoảng hốt, tùy lúc cũng sẽ bừng tỉnh đơn giản duỗi tay áp đầu nàng vào đầu vai của chính mình, để nàng dựa vào chính mình ngủ thoải mái một chút.

Trên vai có thêm một cái đầu, làm Doãn Bạch cảm thấy trên người nặng đến lợi hại.

Nhưng mà cô cũng không để ý loại cảm giác này, ngược lại khi Tả Tĩnh U dựa gần nội tâm nổi lên một loại cảm giác kiên định khó có thể miêu tả.

Một khi nghĩ đến, có người bệnh cũng muốn cùng cô hẹn hò, trong lòng Doãn Bạch liền ấm đến không được.

Cảm giác người này quý trọng cô, cũng để cô ở trong lòng thật sự là quá tốt.

Doãn Bạch nghĩ như vậy, ho nhẹ một tiếng, hạ giọng gọi một câu: "Dương Nghệ......"
Cuối cùng Dương Nghệ ngồi cùng Trương Ngọc nghe được tên của mình, lập tức dựng thẳng eo, rất chuyên nghiệp nói: "Doãn đổng có cái gì cần phân phó?"
Doãn Bạch thấp giọng hỏi người kia: "Lão bản của cô làm sao làm cho bản thân mình thành dạng này?"

Dương Nghệ thở dài, liền cùng Doãn Bạch giải thích: "Gần đây chuyện hậu kỳ làm cô ấy rất bận, hơn nữa lúc trước cũng không quá khỏe, tối hôm qua còn ăn lẩu, hơn nửa đêm đã bị đưa đi khám gấp.

Mới treo bình truyền dịch chưa có hạ sốt đã từ bệnh viện chạy ra rồi."
Ngón tay Doãn Bạch không ý thức gõ gõ gậy mình đang cầm, trầm ngâm một hồi nói: "Làm trợ lý, cô hẳn nên ngăn chị ấy, để chị ấy chú ý thân thể một chút."
Dương Nghệ hổ thẹn: "Ngài nói rất đúng."
Doãn Bạch lại hỏi: "Có phải chị ấy không có trợ lý sinh hoạt hay không?"
Dương Nghệ kinh ngạc mà "A" một tiếng, có chút sờ không rõ Doãn Bạch hỏi cái này làm cái gì, thành thành thật thật trả lời: "Không có, chúng ta đều là trợ lý công tác."
Doãn Bạch nghĩ thầm, nếu không cô cho Tả Tĩnh U mượn một trợ lý sinh hoạt đi.

Cô quay đầu, dùng dư quang khóe mắt liếc về phía Trương Ngọc còn đang chơi điện thoại, âm thầm cảm thấy Trương Ngọc còn rất thích hợp.

Một đường bôn ba, sau khi tới bệnh viện mọi người nhanh chóng sắp xếp Tả Tĩnh U lên đến trên giường bệnh, để cô ấy truyền dịch một lần nữa.

Tả Tĩnh U người vốn dĩ đã hỗn độn, sau khi truyền dịch thân thể cũng suy yếu, khi Doãn nhẹ giọng trấn an hạ đã mau ngủ đi.

Có lẽ là sinh bệnh, lúc này Tả Tĩnh U thoạt nhìn gầy ốm hơn so với ngày thường rất nhiều rất nhiều.

Tóc đen rối tung, một ít còn rơi trên sườn mặt trái của Tĩnh U, làn da cô ấy càng có vẻ a tái nhợt, cằm gầy ốm.

Doãn Bạch ngồi ở mép giường, nhìn nàng lẳng lặng mà nằm, nghiêng thân thể nhắm hai mắt ở trên giường ngủ, mạc danh cảm thấy Tả Tĩnh U lúc này giống như là một món đồ sứ tốt nhất lại yếu ớt, hơi chút chạm vào liền sẽ nát, đáy lòng ẩn ẩn bị phạm đau.

Rõ ràng thoạt nhìn thành thục như vậy, như thế nào sẽ làm ra chuyện tùy hứng như vậy đây? Thật đúng là cô gái nhỏ làm người nhọc lòng.

Doãn Bạch nghĩ như vậy, cảm thấy chính mình là hẳn là phải vì bạn tốt tính toán.

Doãn Bạch nhìn Trương Ngọc bên cửa sổ đang ở hạ giọng gọi điện thoại xử lý sự vụ, vẫy vẫy tay với người kia.

Trương Ngọc tinh mặt lập tức kết thúc trò chuyện, lộc cộc mà chạy đến trước mặt Doãn Bạch, thập phần chân chó hỏi: "Boss, tìm tôi có việc gì?"
Doãn Bạch chống gậy đứng dậy, đè thấp thanh âm nói: "Chúng ta đi ra ngoài nói."
Trương Ngọc lập tức đi theo bên cạnh cô, cùng nhau ra cửa phòng bệnh.

Thấy Trương Ngọc không có đóng cửa lại, Doãn Bạch còn chống gậy chỉ chỉ cửa phòng bệnh Tả Tĩnh U, nói: "Đóng cửa lại."
"Nga nga nga......" Trương Ngọc duỗi tay, giữ chặt then cửa, kẽo kẹt một tiếng đã đóng cửa lại.


Thanh âm kia tuy rằng không tính lớn, nhưng cũng sẽ làm người từ trong mộng bừng tỉnh.

Doãn Bạch duỗi tay, gõ gõ mặt giày Trương Ngọc, không rất cao hứng nói: "Nhẹ một chút, nơi này là bệnh viện, em sợ mình không phá đến người bệnh tỉnh luôn đúng không?"
Trương Ngọc hậm hực mà thu hồi tay, hạ giọng nói: "Xin lỗi xin lỗi, là tôi không chú ý."
Trương Ngọc dựa gần Doãn Bạch, vẻ mặt chờ mong nhìn Doãn Bạch, cười tủm tỉm nói: "Boss, ngài có chuyện gì hiện tại hãy nói đi."
Doãn Bạch chống gậy đi ra vài bước, vẫn luôn đi, khi đến tới chỗ ngoặt gần thang máy mới ho nhẹ một tiếng, có chút hơi xấu hổ mà nói: "Cái kia......!Công việc cô Tả gần đây rất bận......!Phim của cô ấy chuẩn bị tháng 10 chiếu, cắt nối biên tập hiện tại đã hoàn thành gần hết, nhưng tuyên truyền sau đó mới là một màn lớn."
"Chị ấy vẫn luôn phải, sau đó người này lại không chiếu cố bản thân tốt, lại không có trợ lý sinh hoạt......"
Rất nhanh Trương Ngọc đã hiểu rõ ý đồ của Doãn Bạch chớp chớp mắt hỏi: "Boss, ý của ngài không phải là muốn cho tôi đi theo Cô Tả đi?"
Doãn Bạch gật đầu: "Ừm, là muốn cho chị ấy mượn em, rốt cuộc em rất làm người khác an tâm." Doãn Bạch dơ gậy ra, trên mặt đất điểm điểm, có chút do dự mà nói: "Hơn nữa, tôi không biết tôi làm như vậy, có phải có chút xen vào việc người khác hay không.

Nhưng mà hôm nay nhìn thấy bộ dáng này của chị ấy, tôi không quá yên tâm."
Doãn Bạch dừng một chút, nhìn Trương Ngọc rồi nghiêm túc hỏi: "Em nói, có phải tôi nên thương lượng với chị ấy một chút hay không.

Còn có tôi cũng muốn hỏi em, lần công tác này phải đi làm hơn nửa năm, có nguyện ý hay không?"
Trương Ngọc ôm ở ngực, bộ dáng biến đổi như người mẹ già nhìn Doãn Bạch, rất là vui mừng mà nói: "Boss ngài thay đổi thật nhiều, hiện tại ngài có thể nghĩ nhiều như vậy, quan tâm như thế, một chút cũng không giống tổng tài bá đạo!"
Doãn Bạch nhìn đến biểu tình này của người kia, mày nhăn lại, chống gậy lùi một bước: "Sao dùng ánh mắt ghê tởm như vậy nhìn tôi, tôi đang thương lượng công chuyện với em, mau trả lời, đừng nói chuyện không liên quan."
Loại ánh mắt mẹ nhìn con gái này thật làm người ta nổi da gà.

Trương Ngọc giận Doãn Bạch liếc một cái, thập phần làm ra vẻ thở dài một hơi: "Ai nha, tôi không có ý kiến nha.

Dù sao cũng chỉ là nhân viên của ngài, loại chuyện đi công tác này là chuyện hằng ngày.

Huống chi đi theo cô Tả.

có thể nhìn thấy rất nhiều minh tinh đây, tôi cầu mà không được."
Doãn Bạch vẻ mặt lạnh nhạt: "Nga! Đi theo tôi lại không thể nhìn thật nhiều minh tinh, vậy thật đúng là thực xin lỗi em!"
Trương Ngọc nháy mắt với cô một cái, oán trách nói: "Boss ngài không cần nói như vậy, tốt xấu ngài cũng đã phát lương cho tôi rất không tồi.

Tôi nguyện ý đi công tác, nhưng bên cô Tả có nguyện ý nhận tôi hay không thì phải xem ngài nha."
Trương Ngọc thở dài, lời nói thấm thía: "Cô Tả cũng không phải người dễ thuyết phục, Boss ngài hãy suy nghĩ cho kĩ, nên dùng lập trường gì tới khuyên cô Tả."
Trương Ngọc cảm thấy boss mình thật sự là quá thích Tả Tĩnh U, thế nhưng cả mình cũng có thể cho mượn, xem ra thật sự thực coi trọng Tả Tĩnh U a!
Doãn Bạch chống gậy, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Còn có thể là lập trường gì, còn không phải là làm bạn rất lo lắng cho chị ấy sao?"
Trương Ngọc ngẫm lại cũng là cảm thấy không thành vấn đề, bắt đầu chỉ chiêu cho Doãn Bạch: "Nếu như là nói như này, vậy một hồi khi Boss nói hãy nói rõ lý do, sau đó để cô Tả cân nhắc lợi hại, rồi mới đẩy tôi ra là được rồi.


Ví như tôi cũng không có ưu điểm gì khác, nhưng biết chăm sóc bữa ăn, sẽ không để cô Tả lại bị viêm dạ dày đến nằm viện nữa!"
Doãn Bạch cảm thấy rất có đạo lý, gật gật đầu, kề bên Trương Ngọc cùng nhau lẩm nhẩm lầm nhầm bàn tính sâu hơn.

Đúng lúc này, cửa thang máy cách đó không xa mở ra, có hai người mang giày cao gót, lộc cộc mà từ thang máy đi ra.

Doãn Bạch nghe tiếng bước chân như thế, lòng có cảm giác ngẩng đầu nhìn về phía người đi đến.

Doãn Bạch liếc mắt một cái liền thấy được người đang đi đến ở phía trước.

Cô ấy mặc một váy liền viền vàng có nếp uốn, mang kính râm, da trắng như tuyết còn môi đỏ như máu.

Cho dù người kia mang kính râm, Doãn Bạch liếc mắt một cái liền nhận ra đối phương, phản ứng thân thể thắng ý thức đại não, Doãn Bạch không suy nghĩ liền buột miệng thốt ra: "Tiêu Niệm!"
Tiêu Niệm đang đi về phía cô nghe tiếng kêu như thế liền quay đầu nhìn về phía Doãn Bạch.

Khi nhìn đến chỗ ngoặt Doãn Bạch cùng Trương Ngọc ở bên nhau, Tiêu Niệm tháo kính râm xuống, cau mày nhìn về phía cô: "Doãn lão bản? Ngài như thế nào ở chỗ này?"
Tiêu Niệm theo bản năng mà đánh giá cô một chút, có chút không xác định hỏi: "Ngài.....!Sinh bệnh?"
Doãn Bạch lắc đầu: "Không có a, tôi khá tốt."
Cô chống gậy, trên dưới đánh giá Tiêu Niệm một phen, thấy khí sắc cô ấy rất tốt bộ dáng cũng không giống sinh bệnh, liền hỏi: "Khí sắc cô cũng rất tốt làm sao lại tới bệnh viện? Chẳng lẽ sinh bệnh?"
Chuyện đã qua đi đã hơn một năm, Tiêu Niệm đã kết hôn, cho dù cô có nhiều phẫn uất nhưng cũng đã thoải mái không ít.

Tiêu Niệm cũng không nghĩ tới sẽ ở hôm nay gặp được Doãn Bạch, còn sẽ nói chuyện giống như một người xa lạ gặp lại bạn.

Nàng nhìn đôi mắt màu xanh xám xinh đẹp của Doãn Bạch, bên trong đó không có một chút chua xót bất mãn cùng tình yêu mơ hồ, không biết vì sao thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Tiêu Niệm chậm thanh âm lại, cùng cô giải thích: "Không có, tôi đến bệnh viện thăm người."
Doãn Bạch bừng tỉnh: "Tới gặp mẹ sao? Mẹ cô chuyển viện đến nơi đây?"
Lúc Doãn Bạch vừa quen Tiêu Niệm, Tiêu Niệm đang trải qua một đợt gió lốc lớn nhất cuộc đời.

Cha cô ấy phá sản, thiếu mấy nghìn vạn còn ôm tiền chạy mất.

Mẹ cô ấy không thể gánh được liền muốn nhảy lầu tự sát, lại vô ý té thành trọng chứng tê liệt.

Tiêu Niệm trẻ tuổi, chỉ có thể gánh nợ nần của cha, còn có lo cho mẹ bệnh nặng, ở trong giới giải trí đầu màu sắc lăn lê sinh tồn.

Lần nọ suýt nữa bị người đại diện hại đưa lên trên giường kẻ có tiền là Doãn Bạch ra tay cứu cô ấy.

Là người trẻ tuổi kiệt ngạo có tập đoàn lại có nhiều tiền, vừa lúc Tiêu Niệm thiếu chính là tiền.

Doãn Bạch nghĩ lầm Tiêu Niệm là vì tiền bán mình, liền dùng rất nhiều tiền, đem Tiêu Niệm về bên cạnh mình.


Từ đó về sau, Tiêu Niệm ký hợp đồng thiếu một món nợ lớn.

Ở quá khứ nhiều năm như vậy, nàng không thể không dùng chính mình tinh lực vốn có của mình, dùng hết tất cả để trả lại phần nợ nần này.

Nhưng cô ấy cũng biết, có chút chuyện là không rõ.

Tiêu Niệm nhìn trên mặt Doãn Bạch đã không còn cố chấp của ngày ấy, thứ đè nặng trong lòng, tựa hồ buông lỏng một chút.

Cô ấy khó được cười một chút, dường như không có việc gì mà nói: "Không có, mẹ tôi ở bệnh viện kia cũng rất tốt.

Hôm nay, tôi đến thăm người khác."
Cô xem xét biểu tình của Doãn Bạch, có chút tò mò hỏi: "Đúng rồi, ngài còn chưa nói vì cái gì ở bệnh viện? Sẽ không phải cũng giống tôi, cũng là đến thăm người bệnh đi."
Theo Tiêu Niệm biết, Doãn Bạch giống như cũng không có bạn bè gì.

Cô ấy thậm chí có thể chắc chắn, trước đó, Doãn Bạch trừ bỏ cô ấy ra cũng không có cái người bạn nào đáng giá để cô ấy đến thăm bệnh.

Ai ngờ Doãn Bạch lại rất nghiêm túc gật gật đầu: "Ừm, đúng, đưa bạn đến đây.

Cô ấy viêm dạ dày, sinh bệnh."
Tiêu Niệm một chút liền ngơ ngẩn, một hồi lâu mới nở nụ cười: "Thật sao? Vậy mong bạn cô mau khỏe."
Doãn Bạch chống gậy trên mặt đất gõ gõ, nói: "Ừm, cô cũng vậy."
Tiêu Niệm nhìn cô một cái, có chút do dự nói một câu: "Doãn Bạch, san hô đỏ hôm đó ngài tặng rất đẹp, tôi rất thích, cảm ơn ngài."
Doãn Bạch một chút liền biết Tiêu Niệm nói san hô đỏ là cái gì, là quà vào ngày cô ấy kết hôn Doãn Bạch đã tặng.

Doãn Bạch cười một chút: "Cô thích thì tốt, tôi đi về phòng bạn tôi, gặp lại."
"Gặp lại."
Doãn Bạch chống gậy, kéo kéo tay áo Trương Ngọc, đã mau đi mất rồi.

Tiêu Niệm nhìn bóng dáng cô rời đi một hồi lâu, than nhẹ một tiếng, quay đầu nói với trợ lý của mình: "Chúng ta cũng tiếp tục đi thôi."
Tiêu Niệm dẫm lên giày cao gót lộc cộc mà rời đi.

Nghe được thanh âm giày cao gót dần dần đi xa, Doãn Bạch dừng bước chân, nhìn về phía Trương Ngọc, vội vàng hỏi: "Vừa rồi tôi biểu hiện thế nào? Có rất rộng lượng hay không, cảm giác như là hoàn toàn không để ý cô ấy nữa?"
Trương Ngọc gật gật đầu: "Có, như là buông xuống rồi, nếu hiện tại Boss không nói những lời này, tôi cũng nghĩ ngài đã quên cô Tiêu."
Doãn Bạch cong khóe môi, có chút không thể nề hà mà nói: "Tôi sao có thể đã quên cô ấy rồi."
Phiền muộn một hồi, Doãn Bạch lôi kéo tay Trương Ngọc, vô cùng cao hứng mà nói: "Được rồi, không nói Tiêu Niệm, chúng ta vẫn nên diễn tập một chút, xem lát nữa nói với cô Tả thế nào!"
"Tốt Boss."
Tình yêu cũ gì đó, hãy để nó bay theo gió đi thôi!.