Đau! Đau quá!
Tại sao lại đau như vậy, ta rốt cuộc đang ở đâu?
Hoàng Thông cảm thấy đau đớn dị thường, cả cơ thể hắn như bị vỡ ra thành ngàn mảnh
Cơn đau khiến Hoàng Thông dần dần thanh tỉnh, đôi mắt hắn hé mở, thu nhận ánh sáng từ bên ngoài.
Có lẽ do đã lâu không tiếp nhận ánh sáng khiến trong thoáng chốc mắt của hắn bị chói lóa khiến hắn muốn đưa tay lên che đi ánh sáng, nhưng lại không thể.
Hoàng Thông cảm giác được đôi tay của hắn đang bị thứ gì đó giữ lại không thể hoạt động, cuối cùng hắn chỉ có thể nheo mắt lại chờ đợi mắt của mình thích ứng.
Không mất quá nhiều thời gian đôi mắt của hắn đã có thể nhìn một cách bình thường, đập vào mắt hắn là trần nhà màu trắng không có bất kỳ hoa văn nào.
Đây là đâu vậy, thiên quốc sao?
Hoàng Thông muốn nhìn xung quanh, nhưng hắn không làm được cổ hắn cũng đang bị thứ gì đó cố định lại không thể di chuyển.
Không chỉ cổ cả chân và tay cũng không thể di chuyển, ngay cả miệng cũng chỉ có thể mở ra Hoàng Thông cảm thấy cổ họng mình đã khát khô phải cố lắm hắn mới có thể phát ra vài tiếng rên nhỏ.
Nhìn tình cảnh Hoàng Thông lúc này quả thật rất thảm, cả cơ thể từ tay đến chân và cả cổ nữa đều bị bó bột cố định lại trên giường, chỉ cần nhìn là biết hắn bị thương nặng như thế nào.
“Ah…ngươi tỉnh rồi!”
Một giọng nói thanh thuần lọt vào tai Hoàng Thông thu hút sự chú ý của hắn, không thể điều khiển được đầu Hoàng Thông chỉ đành liếc ánh mắt về phía giọng nói.
Ban đầu chỉ là một cái bóng mờ không rõ mặt nhưng rất nhanh xuất hiện trong ánh mắt hắn là một thiếu nữ mới đôi mươi, nàng mặc trên mình bộ đồ tu sĩ màu trắng, dung nhan nàng không quá xinh đẹp nhưng lại mang theo khí tức của thiếu nữ thanh xuân rất thu hút.
Phía sau nàng ánh nắng lọt vào chiếu lên mái tóc vàng óng nhìn như có một ánh sáng thuần túy xuất hiện sau lưng nàng khiến Hoàng Thông cứ nghĩ nàng là một thiên sứ trong truyền thuyết.

Thiếu nữ đi tới trước mặt Hoàng Thông quan sát thấy ánh mắt hắn như bị thứ gì mê hoặc nhìn chằm vào mình khiến nàng có chút kỳ quái quay mặt ra sau xem có thứ gì phía sau không.

Có lẽ nàng không nhận ra được bệnh nhân đang si mê nhìn mình chứ không phải ai khác.
Sau khi xác nhận không có ai phía sau thiếu nữ quay lại nhìn Hoàng Thông đưa tay lên quơ trước mặt hắn khó hiểu hỏi.
“Này ngươi không sao chứ?” — QUẢNG CÁO —
Bị thiếu nữ đánh thức khiến Hoàng Thông giật mình xấu hổ tránh né ánh mắt của nàng, định thần lại hắn mới để ý cổ họng mình giờ đã khát khô Hoàng Thông muốn lên tiếng nhưng lại chỉ có thể phát ra vài tiếng rên không thành tiếng.
“Ngươi nói cái gì?”
Nhìn miệng của Hoàng Thông nhấp nháy không phát ra âm thanh, thiếu nữ ghé không thể làm gì hơn đành ghé sát tai tới miệng hắn.
“Nu…nướ…c…nước.”
Hoàng Thông bây giờ chỉ có thể nói ra vài câu đứt gãy, cổ họng hắn quả thật đã khát khô rồi.
“Nước, người muốn nước.”
Thiếu nữ tuy chỉ nghe được những tiếng đứt quãng nhưng nàng vẫn có thể ghép lại thành một từ.
“Đợi ta một chút.”
Nàng nói một câu rồi vội vàng rời khỏi tầm mắt Hoàng Thông ngay sau đó.
Sau khi thiếu nữ khuất khỏi tầm mắt, Hoàng Thông bắt đầu hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra.

Nhưng hình ảnh cuối cùng hắn nhớ được là một tên hiệp sĩ cùng thanh kiếm chĩa về phía mình, còn hắn thì cố gắng trong vô vọng dùng súng bắn chết tên hiệp sĩ đó sau đó một ánh sáng xuất hiện trong mắt hắn.

Trí nhớ Hoàng Thông dừng lại ở đó.
Trong đầu hắn xuất hiện rất nhiều câu hỏi, như trận chiến thế nào, thua hay thắng? Hay đây là nơi nào, tại sao hắn xuất hiện ở đây?...
Các câu hỏi lần lượt xuất hiện trong đầu Hoàng Thông cho tới khi bóng dáng của thiếu nữ hiện lên trong tầm mắt hắn.
“Nước tới, nước tới.”
Thiếu nữ mang theo một khí tức thanh xuân tràn trề sức sống lại xuất hiện trong tầm mắt Hoàng Thông lần này trên tay nàng cầm theo một cốc nước, nàng ngồi bên giường đưa cốc nước tới gần miệng hắn nhưng đột nhiên phát hiện miệng hắn không thể mở to ra được nếu dùng cốc nước để uống sợ rằng nước sẽ chảy ra hết.
Nàng cười xấu hổ nhìn Hoàng Thông xin lỗi rồi lại rời đi
“Xin lỗi ta sơ ý quá, đợi chút ta sẽ quay lại ngay.” — QUẢNG CÁO —
Nhìn nụ cười xấu hổ cùng sự hoạt bát của nàng khiến Hoàng Thông không nhịn được buồn cười trong lòng, lần đầu tiên hắn bị thương nhưng trong lòng lại thấy rất thoải mái.
“Có rồi, có rồi.”
Thiếu nữ quay lại ngay sau đó, lần này nàng mang theo một chiếc thìa nhỏ đưa tới trước mặt Hoàng Thông quơ qua quơ lại như đang khoe khoang, khiến hắn buồn cười.
Thiếu nữ sau khi khoe khoang thành tích của mình mới bắt đầu cầm cốc nước bên cạnh lên dùng thìa múc từng muỗng nhỏ đưa tới sát miệng Hoàng Thông.
“Nào, há miệng một chút aaa.”

Hoàng Thông cũng rất nghe lời cố gắng mở cái miệng khô khốc của mình ra đón từng giọt nước trôi vào.
Dòng nước mắt lạnh chảy vào miệng hắn, thấm ướt khoang miệng tưới lên cổ họng không khốc của hắn.
Nhưng một chút nước như vậy làm sao có thể thỏa mãn được Hoàng Thông, nó chỉ như một cơn mưa phùn nhỏ rơi trên cánh đồng đã nứt nẻ vì hạn hán vậy, nếu không có một cơn mưa rào lớn thật khó để có biến cánh đồng này xanh mát trở lại.
Hoàng Thông không nhịn được mấp máy môi như đang ra hiệu cho hắn nhiều nước hơn, lần đầu tiên trong đời Hoàng Thông muốn uống nước tới mức này, cho dù là thời gian làm nô lệ thì hắn dù có đói cũng không bao giờ khát nước, thậm chí có những lúc hắn phải uống nước để át đi cơn đói.
Thiếu nữ hình như có thể hiểu được hắn muốn gì, nàng cũng rất phối hợp múc từng thìa nước mớm cho hắn, miệng còn lẩm bẩm như đang đút cho trẻ con.
Rất nhanh cốc nước đã cạn, cơn khát của Hoàng Thông đã vơi đi phần nào, tuy vậy hắn vẫn rất khó khăn để nói chuyện.
“Đỡ hơn một chút rồi phải không?”
Thiếu nữ đặt cốc nước sang một bên quan tâm hỏi.
Đương nhiên nàng không thể nhận được câu trả lời.
“Ngươi nói gì?”
Thấy môi Hoàng Thông mấp máy nàng lại ghé tại sát tới miệng hắn, nàng như đang mong chờ Hoàng Thông khen ngợi mình, đáng tiếc tên này không hiểu được tâm tư con gái hắn lại chỉ muốn thêm nước.
Không được khen ngợi khiến thiếu nữ có vẻ thất vọng một chút, nàng lên tiếng từ chối yêu cầu của Hoàng Thông.

— QUẢNG CÁO —
“Không được, mỗi ngày ngươi chỉ được uống ba ly nước, đây là yêu cầu của mục sư.

Nếu ngươi uống quá nhiều có thể ảnh hưởng tới thánh ngôn, như vậy quá trình phục hồi của ngươi sẽ chậm hơn.”
Cũng không phải thiếu nữ dùng việc công báo tư thù mà đây là sự thật, mục sư đã yêu cầu nàng kiểm soát lượng nước của bênh nhân.

Uống nước quá nhiều có thể giảm hiệu quả của thánh ngôn, đặc biệt là với những người bị thương nặng, đây là điều được lưu truyền trong giới mục sư.
Không ai biết điều này được xuất phát từ đâu, cũng chưa từng có ai kiểm chứng điều này đúng hay sai, nhưng hầu hết các mục sư đều mặc định điều này là đúng và họ thực hiện rất chính xác điều này.
Nhưng rất nhiều mục sư lại không biết nên uống như thế nào là ít vì thế họ tự đặt ra một mức độ riêng của mình.
Ví dụ như mục sư đang chữa trị cho Hoàng Thông, lượng nước ông ta cho phép bệnh nhân của mình uống là tối đa ba cốc một ngày và uống theo thời gian quy định.
Nhưng với các mục sư khác có thể là ít hơn, thậm chí có người chỉ cho bệnh nhân hai ngày mới uống một chút nước, kết quả ai cũng biết rồi bệnh nhân còn chết nhanh hơn.
Sau những lần như vậy có mục sư nhận thấy không ổn đã điều chỉnh lượng nước của bệnh nhân lên, nhưng có người lại nghĩ rằng là do bệnh nhân vẫn uống quá nhiều nước.
Thành ra từng có thời điểm nổi lên một nhánh của mục sư cho rằng không nên uống nước trong thời gian điều trị, bọn họ đã cấm bệnh nhân của mình uống nước trước khi khỏi bệnh và như lẽ hiển nhiên bệnh nhân của họ chết khát trước khi chết vì bệnh.
Cuối cùng vì có quá nhiều người chết nên cách điều trị này đã bị loại bỏ, nhưng việc uống ít nước trong khi điều trị vẫn được duy trì, tất cả các mục sư đều xem điều đó là chính xác.
“Mà ngươi cũng thật thần kỳ, lúc được đem đến đây cơ thể ngươi không có chút vết xước nào, nhưng khi kiểm tra mới biết xương của ngươi đã gãy hết, mục sư thậm chí đã nghĩ rằng ngươi không thể qua khỏi.

Ai mà ngờ được ngươi vẫn còn sống đã vậy còn tỉnh lại nữa.”
Thiếu nữ nhìn Hoàng Thông bắt đầu cảm thán.

"Mục sư thật tài giỏi, ông ấy trước đây..."
Nàng mang khuôn mặt sùng bái bắt đầu lải nhải về sự xuất sắc của mục sư.
Còn với Hoàng Thông hắn lại không thể động đậy chỉ có thể nằm im ở đấy nghe thiếu nữ lại nhải..