Không mất quá nhiều thời gian gia chủ An gia quả thật đã xuất hiện trong đại sảnh.
“Ha ha Hồng phu nhân, Hồ chưởng quỹ thứ lỗi ta vừa rồi có chút việc gập không thể kịp thời chào đón hai vị.”
Gia chủ An gia gọi An Lộc ông ta tầm năm mươi tuổi khuôn mặt đầu phong sương cho thấy ông ta là người đã trải qua nhiều thăng trầm.
Với những chuyện như thế này quả thật không khó với vị gia chủ này tìm một lý do cho đối phương một chút mặt mũi là được, nếu mục đích đối phương tới đây đúng như lão suy đoán bọn hắn hẳn sẽ rất vui lòng phối hợp.
“Không có gì, không có gì chúng ta cũng không vội, An lão không cần cảm thấy có lỗi.”
Quả nhiên không ngoài dự đoán của An Lộc cả Hồng cô cùng Hồ An đều thuận theo lý do của hắn phối hợp.
An Lộc nở nụ cười thân thiện đầy giả tạo ngồi tới chủ vị ra hiệu cho người hầu bên cạnh rót nước cho hai vị khách sau đó lệnh cho bọn họ lui ra.
Cuối cùng trong phòng này hiện giờ chỉ còn lại ba người, lúc này An Lộc chống hai tay lên bàn trà nhìn về phía hai lai giả bất thiện bên cạnh hỏi.
“Không biết hai vị lần này tới tệ xá vì chuyện gì?”
An Lộc cũng không ngại mở đầu câu chuyện.
Hai người nghe vậy nhìn nhau, cuối cùng Hồ An lên tiếng trước.
“Cái này đương nhiên chúng ta tới đây là để đàm sinh ý.”
“Ồ! Không biết hai vị muốn đám sinh ý gì, chỉ cần trong khả năng ta nhất định sẽ hết sức trợ giúp.”
An Lộc đương nhiên sẽ không trực tiếp từ chối, cũng không sảng khoái đồng ý lão đương nhiên phải chừa đường lưi cho mình trong khả năng.

Còn trong khả năng như thế nào đương nhiên phải do lão quyết định.
Hồ An thấy vậy cùng Hồng cô nhìn nhau, ông ta ngay lập tức lấy ra một bản mục lục giao cho An Lộc.


— QUẢNG CÁO —
“An lão chúng ta là muốn thu mua một số thứ, không biết An lão có thể đáp ứng.”
An Lộc nhận lấy bản mục lục cầm lên quan sát một chút biểu cảm lại khó xử nói.
“Hồng phu nhân, Hồ chưởng quỹ những mặt hàng này không phải ta không có.

Nhưng mà hai người cũng biết bây giờ đang xảy ra chiến tranh, phủ công tước đã phát lệnh hạn chế buôn bán với rất nhiều mặt hàng.

Thật không may những mặt hàng hai vị cần cũng nằm trong lệnh hạn chế.”
Nói xong An Lộc còn không quên tăng thêm tính thuyết phục cho chính lời nói của mình, ông ta chỉ vào một dòng trên mục lục nói.
“Đơn cử như quặng sắt, ngài cũng biết quặng sắt bị phủ công tước quản lý rất chặt vậy mà ngài lại yêu cầu tới bốn nghìn tần.

Đây không phải làm khó ta sao?”
An Lộc nói không sai, bốn nghìn tấn quặng sắt đây không phải con số nhỏ cho dù thời bình giao dịch với con số này cũng có thể bị phủ hầu tước chú ý chưa nói tới bây giờ chiến tranh đang xảy ra.
“Không chỉ vậy trong này còn không ít mặt hàng như quặng đồng, chì, và cả lương thực.

Hai vị không phải ta không muốn nhưng những mặt hàng này quả thật…”
An Lộc không nói nhiều nhưng chỉ cần nhìn vào sắc mặt ông ta liền biết ý ông ta là gì.
Đương nhiên Hồ An không thể vì mấy lời của ông ta liền từ bỏ.
“An lão ngài là thương nhân lớn nhất phương bắc này.


Không lẽ không có cách nào hỗ trợ chúng ta sao, chúng ta chắc chắn sẽ cho ra một cái giá đủ để ngài hài lòng.”
An Lộc thờ dài một hơi nói.
“Không phải là không thể, nhưng số lượng thực sự không thể đáp ứng được nhu cầu của hai người.

Hơn nữa, giá cả…hai người cũng biết bây giờ là thời đại chiến tranh.”
Ý của An Lộc chỉ cần người có chút hiểu biết về kinh thương liền sẽ hiểu, thời đại chiến tranh nha mọi thứ đều hiếm, mọi thứ đều tăng giá ngươi cũng phải thông cảm cho ta.
Hồ An đương nhiên không tin lão già này chỉ có chút năng lực đó, ông ta cũng từng là người của thương đoàn lớn nhất lãnh địa, đương nhiên biết những thương đoàn như bọn hắn luôn có những con đường buôn bán không được chính quy lắm.

— QUẢNG CÁO —
Hàng lậu mà đương nhiên lợi nhuận cực kỳ kinh khủng, bất kỳ thương nhân nào cũng không thể từ chối sự hấp dẫn này.
“An lão ai không biết năng lực của ngài, chỉ cần ngài đồng ý giả cả sẽ không để ngài thất vọng.”
Hồ An đương nhiên không bỏ cuộc đơn giản như vậy ông ta tiếp tục thuyết phục An Lộc.
Trong lòng An Lộc lúc này đang vô cùng cảnh giác, rõ ràng lúc nãy tên này đang đe dọa mình nhưng bây giờ lại lộ ra vẻ mặt cầu người.

Nếu đe dọa là thật không phải bây giờ là thời cơ tốt để đưa ra sao? Làm sao tới bây giờ vẫn còn khuôn mặt khổ qua như vậy.
An Lộc tuy nghi hoặc nhưng ông ta cũng không dám làm quá tuyệt sợ chọc ra cái gì phiền phức chỉ có thể tiếp tục cò kẻ mặc cả với Hồ An hoàn toàn không để ý tới Hồng cô ngồi một bên đang yên tĩnh quan sát ông ta.


Hồ An tuy đang cò kẻ mặc cả với An Lộc nhưng thi thoảng cũng liếc nhìn Hồng cô như muốn nói khi nào bà mới ra tay.
Cuối cùng hai người cò kè mặc cả một lúc Hồng cô cũng lên tiếng.
“Nếu An lão đã nói như vậy, hôm nay chúng ta nên dừng ở đây.

Ngày mai chúng ta lại tới, lúc đó ta sẽ đưa ra một đề nghị ngài không thể chối từ.”
Hồng cô lại không chen vào cố gắng thuyết phục An Lộc mà lại nói ra những lời như vậy.

Đây là ý gì? Đề nghị không thể chối từ, bà ta thực sự tự tin như vậy?
An Lộc nghe lời của Hồng cô đôi lông mày nhíu lại trong lòng không hiểu sao dâng lên một cảm giác bất an không rõ, nhưng ông ta lại không tìm ra được cảm giác này từ đâu ra.

Cuối cùng ông ta cũng chỉ đành tiễn hai vị khách không mời này rời đi.

Trở về khách sạn An Lộc không thể nhịn được nữa hỏi.
“Hồng cô, tại sao bà không đem thứ kia ra.

Chỉ cần An Lộc nhìn thấy nó hắn còn không ngoan ngoãn nghe lời.”
“Không cần vội vàng, chúng ta tới đây để làm ăn không phải để tống tiền người ta.

Ta không phải nói rồi sao, ngày mai ta sẽ đưa ra một đề nghị ông ta không thể chối từ.” — QUẢNG CÁO —
Hồng cô lại rất bình tĩnh thư giãn tại trên ghế, như chuyện vừa rồi không có liên quan tới nàng.
Cũng không quá lâu người của các thương đoàn cũng quay lại, bọn hắn đều tập hợp vào một phòng lấy Trương Ngọc Sâm dẫn đầu nói với Hồ An.
“Hồ lão, tất cả các thương đoàn đều đang làm khó chúng ta, bọn hắn là hạ công phu sư tử ngoạm muốn ăn sạch toàn bộ chúng ta.”

Trong đoàn người lần này hầu hết các thương đoàn đều xem Hồ An là người dẫn đầu, ông ta dù sao cũng là thương nhân còn là đại diện của Hoa Quế.

Còn Hồng cô bọn họ chỉ coi vị phu nhân này là người kiểm soát do lục hoàng tử cử đi.
“Ta cũng gặp phải chuyện này.

Xem ra công tước cùng nhị hoàng tử không quá hoan nghênh chúng ta.”
Hồ An đương nhiên không tin đám thương nhân này cùng hùa một giuộc đối đầu với bọn họ.

Đám thương nhân này còn chưa có tình thần thống nhất như vậy.
Lúc này một người tiến vào gian phòng ghé vào tai Hồ An nói gì đó.
Đây là người của thương đoàn Hoa Quế, tại đây hiển nhiên thương đoàn Hoa Quế hoàn toàn nắm giữ khả năng thông tin vượt trội so với tất cả những người ở đây.

Một thương đoàn đã kinh doanh nhiều năm tại phương bắc đương nhiên không dễ dàng như vậy bị nhổ tận gốc.

Cho dù tại đây thương đoàn gặp phải đả kích hủy diệt nhưng chân rất hiển nhiên vẫn còn tồn tại những nguồn lực có thể sử dụng, cộng thêm chân rết của ba thương đoàn trên chỉ cần thông tin không phải quá bí mật bọn hắn đều có thể tra ra được.
Hồ An cũng ghé vào tai Hồng cô nói gì đó, nàng nghe được gật đầu nói.
“Các vị yên tâm, ta đã sẵn sàng một để nghị đủ để khiến những người đó không thể từ chối.

Ngày mai các vị chỉ cần tiếp tục tới gặp bọn họ là được, lúc đó bọn họ hẳn sẽ rất vui vẻ tiếp mọi người.”
Bọn họ nghe vậy hai mắt nhìn nhau không biết phải nói gì, cuối cùng tất cả rời đi chờ đợi lời đề nghị như Hồng cô đã nói..