@Em đồng ý@

Phân cảnh của Đường Chi mới được công bố trước hôn lễ, đợi đến khi kết thúc, Đường Chi lập tức vội vàng trở về, nghĩ rằng cuối cùng có thể có thời gian cùng Giang Chi sắp xếp hôn lễ, nhưng Giang Chi sớm đã sắp xếp thỏa đáng tất cả mọi việc. 

Đường Chi có chút hối hận và tự trách: “Vậy chẳng phải em một chút cũng không tham gia sao?”

“Tại sao không?”

Giang Chi giữ lấy tay cô: “Em mới là nữ chính trong tất cả sự chuẩn bị này.”

Nếu không phải cô, thì anh chuẩn bị tất cả những cái đó có ý nghĩa gì.

Anh đưa cô theo cùng, đem từng việc đã sắp xếp trong nhiều ngày bày ra cho cô xem. 

Hôn lễ long trọng lần này, tất cả chi phí đều được đặt lên hàng đầu. 

Dàn khách mời gần như bao trọn giới giải trí. 

Nhưng họ không có quá nhiều nghi lễ long trọng. 

Nghi lễ cũng không cần phải làm quá rườm rà.  

Đây là yêu cầu của Đường Chi được nói ra từ lúc mới bắt đầu chuẩn bị hôn lễ. 

Mục đích của cô là nguyện ý truyền tin bốn phía, vì để ghi chép lại và chia sẻ, ý định ban đầu không phải là vì thể hiện tình cảm quá cao sang. 

Chuẩn bị cho hôn lễ vừa phiền phức lại rườm rà, đồ đạc đã nhiều còn phức tạp, cùng tính thẩm mỹ thất thường tinh ranh của cô, trong mấy ngày này anh phải nỗ lực rất nhiều, mà cô lại mải mê làm việc, trong lòng Đường Chi cảm thấy có chút áy náy và cảm động, cô ôm lấy cổ anh, ngã vào lòng anh, nhẹ nhàng làm nũng: “Giang Chi, anh tại sao lại tốt như vậy chứ?”

Tốt đến nỗi trong mắt em không còn nhìn thấy người khác, ngày ngày mê đắm bởi ánh mắt dịu dàng của anh. 

“Rốt cuộc anh đã cho em uống bao nhiêu thuốc mà em lại đắm chìm như vậy? Tại sao em nhìn thấy anh, em đã thích anh...”

Cái miệng nhỏ nhắn của Đường Chi giống như đã bôi mật. 

Hai người đã lâu không gặp, cô mở miệng nói những lời yêu thương, đôi môi đỏ mọng mở rồi lại đóng, hàm răng ẩn ẩn hiện hiện. 

Giang Chi nhìn cô, trong đầu nghĩ ngợi hiện lên ý tưởng điên cuồng muốn hôn cô. 

Đôi môi Đường Chi rất đẹp, vừa hồng hào vừa căng mọng, anh hôn cô, trút bỏ nỗi nhớ nhiều ngày không gặp - thổ lộ giữa hai bờ môi. 

Đường Chi cũng ôm cổ anh, hôn đáp lại. 

Đợi đến khi hai người tách ra, hơi thở nóng ấm hòa quyện vào nhau. 

Đường Chi tựa mặt vào ngực anh, nhìn anh vì mình mà chuẩn bị tất cả, hạnh phúc nở nụ cười. 

“Em làm sao có thể thích anh như vậy được chứ?”

Thích nhìn thấy anh, nóng lòng muốn dính chặt lấy anh. 

Cùng sống với anh, bên muốn bên cạnh anh. 

Giang Chi ôm cô, cười khẽ hôn lên trán cô. 

“Nhanh gả cho anh đi, Chi Chi.”

Anh cuối cùng không thể đợi được nữa rồi. 

……

Hôm lễ ngày hôm đó, # hôn lễ “Kẹo Gừng”# đã bùng nổ lượng tìm kiếm lớn từ rất sớm. 

[Vội đến mừng phần tiền cho Chi Chi và anh Chi nào!]

[Hôn lễ bắt đầu chưa bắt đầu chưa bắt đầu chưa?]

[Ngồi đợi hôn lễ bắt đầu thôi a a a!]

Những người hâm mộ đã ngồi xổm ở phòng phát sóng từ sớm, họ đều ghen tị với 100 người hâm mộ CP may mắn đủ điều kiện được chọn xem trực tiếp ở hiện trường. 

Vào một ngày trước, họ đã được mời lên đảo nhỏ nơi tổ chức hôn lễ, chính mắt chứng kiến hôn lễ giống như trong mơ này. 

Đường Chi và Giang Chi đều có tính cách hoàn hảo, vô cùng để ý đến sân khấu, tập diễn xuất cũng phải tập đi tập lại nhiều lần, nhưng đối với hôn lễ của mình, họ lại không tiến hành diễn tập.

Hôm nay không có mây, bầu trời trong xanh như gột rửa, khách khứa tề tụ về đây, bầu không khí càng tràn ngập hạnh phúc. 

Giang Chi đã nâng cấp độ của chương trình《We Are In Love》trở nên hoàn mỹ hơn, vì muốn xây dựng một hôn lễ vừa hoành tráng vừa hoàn hảo giống như trong truyện cổ tích cho Đường Chi. 

Khoảnh khắc Đường Chi từ trên xe pha lê xa hoa lộng lẫy bước xuống, tất cả mọi người ở hiện trường gần như đều dừng lại chốc lát. 

Đường Chi rất đẹp, đây là suy nghĩ lúc đó của tất cả mọi người.

Hôm nay cô mặc trên người chiếc váy cưới công chúa bạch tuyết, đầu đội chiếc vương miện pha lê nhỏ, tà váy to lớn có chút nặng nề, nhưng trên người Đường Chi không lộ ra chút nào không phù hợp, ngược lại càng tôn lên dáng người duyên dáng của cô ấy. 

Cô ngồi trên xe pha lê, chiếc áo xòe ra như cánh hoa, những đóa hoa nhỏ đính kim cương trên đó cũng từ từ mở ra, lấp lánh với ánh sáng rực rỡ, lộng lẫy hoa lệ không thể tả. 

Cuối thảm đỏ, Giang Chi mặc trên người bộ vest trắng, vì phù hợp với phong cách truyện cổ tích, cũng không cố ý thay đổi kiểu dáng cơ bản của áo sơmi, cổ áo xếp tầng rườm rà bên trong nhưng mặc lên người không có chút nặng nề nào, ngược lại để lộ ra vẻ sang trọng ở khắp nơi, quả thực giống như hoàng tử như trong truyện cổ tích. 

Anh đang cười, nhìn cô từ trên xe pha lê bước xuống, im lặng chờ đợi cô đi về phía anh. 

Tay Đường Chi cầm bó hoa hồng, tóc xoăn buông xuống sau lưng, xõa ra như thác nước chảy, lộ ra nước da trắng như tuyết đang chiếu rọi dưới ánh mặt trời chói lọi, lúm đồng tiền trên má cô nhạt dần, chỉ cần cong môi mỉm cười đã đủ làm anh khắc sâu. 

Trái tim Giang Chi bắt đầu đập điên cuồng. 

Cô dâu xinh đẹp của anh, từng bước một đi về phía anh. 

Cả khán trường sôi sùng sục, tiếng la hét lên xuống không ngừng. 

“Chi Chi đẹp quá!”

“Bản thân cô ấy chính là tiểu công chúa!”

“Tôi cũng quá may mắn rồi! Hiện thực đẹp hơn so với ống kính vạn lần! Chi Chi mãi mãi là huyền thoại!”

“Anh Chi cũng rất đẹp trai, anh là hoàng tử a a a a!”

“Chuyện của hai người giống như truyện cổ tích, hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc bên nhau, mãi mãi không rời có được không!” 

Bão bình luận cũng đang tràn lan trên các trang mạng-

[A a a! Chi Chi tiểu công chúa mãi mãi sẽ không làm người thất vọng!]

[Chi Chi đẹp quá! Chúc mừng chúc mừng, “Kẹo Gừng” thật sự rất viên mãn!]

[Ánh mắt của anh Chi cũng rất đẹp! Áo cưới này khiến cho mọi người động lòng!]

[Đây thực sự trong truyện cổ tích mới có! Tại sao hai người họ có thể đẹp như vậy? Chúc phúc chúc phúc! “Kẹo gừng” là kẹo cả đời!]

Khách khứa đông nghịt, ánh mắt của cả khán phòng đều đổ dồn về đây. 

Bước chân của Đường Chi chậm rãi mà kiên định, mỗi một bước giống như dẫm nát trái tim Giang Chi. 

Khi bước nhanh đến cạnh anh, Đường Chi bất chợt bị trẹo chân.

“A-”

Thân thể cô nhỏ bé, mắt nhìn về phía trước tiếp tục bước đi...

Tai nạn lần này đến quá đột ngột, người ở đây và những người đại náo trong phòng phát sóng đều không phản ứng kịp, chỉ có Giang Chi đi nhanh về phía trước, vững vàng đỡ lấy Đường Chi. 

Hai tay cô khoác qua cánh tay của anh, bỗng chốc ngẩng mặt lên. 

Giống như lúc mới gặp mặt, cô liều lĩnh ngã vào lòng anh, đôi mắt trong veo, ngây thơ trong sáng, làm người khác không nỡ trách móc nặng nề. 

Lúc đó Giang Chi nhìn cô với ánh mắt mỉa mai, còn bây giờ ánh mắt người đàn ông tràn đầy sự thương hại, nhìn xuống chân của cô, nhẹ nhàng hỏi:

“Chân bong gân rồi? Đau không?”

Đường Chi lắc đầu, trong lòng cô giả dối nói, giọng nói bay bổng: 

“Giang Chi, em cố ý đó!”

“Tại sao lại nói không thể yêu em, cuối cùng không phải là yêu em rồi sao?”

Cô cũng diễn lại cảnh lần đầu tiên họ gặp mặt. 

Từ lúc đó hai người ghét nhau, nhưng đến bây giờ lại tình chàng ý thiếp. 

Họ đã cùng nhau có rất nhiều kí ức. 

Giang Chi bởi vì căng thẳng mà đôi lông mày cũng đã căng giãn ra. 

Anh khẽ “uhm”, nở nụ cười nhẹ trên môi. 

Bão bình luận đều đã bị dọa đến khiếp sợ, may mắn chỉ là báo động giả. 

[Dọa chết tôi rồi! Còn cho rằng Chi Chi sẽ ngã nếu đứng không vững! Vậy thật sự quá mạo hiểm rồi!]

[Chi Chi thực sự luôn có thể làm ra chuyện bất ngờ, thực sự không sợ đã dọa anh Chi và chúng tôi sao?]

[Ha ha ha ha không ai thích giọng điệu khoe khoang của Chi Chi sao? Ngọt chết ta rồi các tỉ muội!]

Bài nhạc này làm Giang Chi nhớ lại cái ôm đầu tiên của hai người ở trong gameshow.

Lúc đó cô loạng choạng ngã vào lòng anh, nhỏ tiếng giải thích rằng đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn, cô thật sự không cố ý. 

Lúc đó anh chỉ cảm thấy chán ghét, cảm thấy cô phiền phức, minh chứng rằng anh không yêu cô ấy. 

Sự bẽ mặt không ngờ đến nhanh như vậy. 

Sau khi Gameshow kết thúc, cô nhanh nhẹn rút lui, thật sự người không thể rời xa đối phương, chính là anh.

Lần này, cô cố ý ngã vào lòng anh, không còn lo lắng những lời chế giễu của anh, mà cô rất yên tâm, tràn ngập tự tin mà nhận định rằng anh nhất định sẽ tiếp nhận cô. 

Anh cũng sẽ không cảm thấy phiền, chỉ trong lòng tràn ngập sự ngọt ngào và lo lắng. 

Giang Chi cúi xuống, đặt nhẹ bên tai cô, nghiêm túc hứa hẹn:

“Chi Chi, anh sẽ dùng cả đời để yêu em.”

Họ đã trở thành vợ chồng. 

Cả đời bên nhau không tách rời. 

Nụ cười trên khóe miệng của Đường Chi rất sâu: “Được, em sẽ đợi xem.”

Cô cũng muốn dùng cả đời để yêu anh. 

Không giao động. 

Hai người đứng trên sân khẩu, sau khi nhận những lời chúc phúc từ bạn bè ở dưới, hôn lễ chính thức bắt đầu. 

Mục sư đọc lời thề nguyện hẹn ước, nhìn Giang Chi:

“Chú rể Giang Chi, con bằng lòng nhận Đường Chi là vợ của con không? Dù giàu hay nghèo, khỏe mạnh hay bệnh tật, cả đời trung thực với cô ấy, yêu thương cô ấy, bảo vệ cô ấy.”

Ánh mắt của Giang Chi từ đầu đến cuối đều nhìn Đường Chi. 

Khóe môi anh hôm nay nhếch lên cao, chưa hạ xuống. 

Nghe vậy, cổ trái của Giang Chi hơi chuyển động xuống. 

Anh không trả lời quá nhanh, mà nghiêm túc dừng lại và suy nghĩ, như thể sẽ tuyên thệ: “Con đồng ý.”

Người đàn ông từ trước đến nay luôn bình tĩnh, nhưng trong giọng nói vẫn có có chút căng thẳng. 

Đường Chi ở một bên, rõ ràng bắt được sự kì quái, cười nhìn anh. 

Ánh mắt của hai người nhìn nhau, sự dịu dàng trong mắt anh dường như có thể xóa tan tất cả sự bất an trong lòng cô, cô được bao lấy bởi tình yêu ấm áp của anh, cả người đều tỏa ra sự hạnh phúc ngập tràn. 

Mục sư lại nhìn Đường Chi. 

“Cô dâu Đường Chi, con bằng lòng chấp nhận Giang Chi là chồng của con không? Dù giàu có hay nghèo khổ, khỏe mạnh hay bệnh tật, cả đời trung thực với anh ấy, tôn trọng anh ấy, ở bên anh ấy.”

Trong lời hỏi trịnh trọng của mục sư, lòng Đường Chi bỗng có chút xúc động. 

Dường như trong mỗi thế giới, cô đều hứa hẹn bên anh trọn đời. 

Nhưng chỉ có trong thế giới này, cô với anh đã làm tất cả. 

Bốn từ mãi không tách rời, khi nói ra thì dễ dàng như vậy, nhưng ngoại lực thì rất dễ dàng chia cắt họ. 

May mắn, họ sẽ hạnh phúc mỹ mãn cả đời này. 

Vị ngọt lúc này, đã khiến những kí ức tiếc nuối xa xăm ấy tan trong gió ấm của sáu tháng qua. 

Nắng thật đúng lúc, trên mặt cô nở nụ cười rạng rỡ. 

“Vâng, con đồng ý!”

Bất luận là quá khứ, hiện tại hay tương lai, cô đều đồng ý trở thành vợ của anh.

Nắm tay anh cùng tiến cùng lùi, cùng anh đầu bạc răng long.