Giang Chi nâng bàn tay của Đường Chi lên xem kỹ càng, trong bàn tay cô có hai cục mụn nước nhỏ, anh hơi cau mày:

“Sao lại thành ra thế này?”

“Chẻ củi, mệt quá.”

[ Hừ… Tuy rằng họ bên nhau rồi, nhưng vẫn luôn cảm thấy anh Chi và sự ngọt ngào không có chút liên quan...]

[ Cứu mạng, tui không thể tưởng tượng được khung cảnh anh Chi thổi bớt cơn đau cho Đường Chi.]

[ Anh Chi sẽ thổi thật hả? Bọn họ bên nhau là sẽ ngọt ngào thế nào sao?!]

Một loạt câu phủ định trên bão live, nhưng ngay giây sau, Giang Chi thổi nhẹ nhàng vào bàn tay của Đường Chi.

[!!!]

Giống như là sợ khán giả thấy chưa đủ kích thích, Giang Chi còn nói thêm một câu: “Có đau không?”

Giọng điệu dỗ dành cuối cùng đó đã khiến khu bình luận livestream hoàn toàn bùng nổ.

[WTF?! Đây là anh Chi hả?]

[Hahahaha, không dám tin vào mắt tui luôn rồi! Chi Chi cũng cao tay quá đi! Có thể ra mắt cuốn sách dạy cách cải tạo đàn ông không? Để tôi học xem làm sao để cải tạo bạn trai trực nam!]

[Đây có phải anh Chi mà tôi quen biết không?!]

[“Kẹo Gừng” quá đáng quá, vừa xuất hiện đã ngọt ngào vậy rồi, hú hú hú.]

[Anh Chi chiều Đường Chi quá đi, lại là một ngày chứng kiến tình yêu đẹp đẽ.]

Đúng lúc Lâm Tranh Nhân ra tiếp đón thì gặp phải cảnh này.

Giang Chi nhìn thẳng vào cô, cũng không có chút xấu hổ nào, chỉ lễ phép gật đầu.

Đường Chi nhìn phản ứng của anh, quay mặt qua, ngược lại lại cảm thấy xấu hổ, theo bản năng muốn rút tay cô ra khỏi tay Giang Chi, ngại quá đi mất, vừa rồi cô mới nói với chị Nhân là không đau, bây giờ lại kéo Giang Chi lại kêu đau.

Giang Chi lại giữ tay cô lại, nhẹ nhàng đan tay mười ngón tay vào nhau.

Giống như là tuyên bố chủ quyền, lại sơ chạm vào mụn nước trên tay cô nên động tác của anh rất nhẹ nhàng.

Kỳ lạ là, Đường Chi lại bị hành động nhỏ nhặt này làm cho cảm động.

Đây là lý do đại khái sao cô lại thích Giang Chi nhiều đến thế, người đàn ông này luôn để ý những chi tiết nhỏ, in hằn sâu vào tâm trí cô.

Lâm Tranh Nhân cười chào rồi kêu hai người vào trong: “Giang Chi, mau mang hành lý xuống đi, nhưng cũng không còn phòng trống nữa, hai khách mời nam Hình Mặc và Chiêu Thiệu Quyền ngủ chung một phòng...”

Đây là homestay, đều là phòng nhỏ, hai nam khách mời ngủ chung một phòng đã rất chật rồi, nếu thêm cả Giang Chi, buổi tối ba người có lẽ không tiện, nhưng vì nghĩ đến Đường Chi và Giang Chi vẫn chưa kết hôn, Lâm Tranh Nhân mới hỏi thêm một câu.

Đường Chi không để anh nằm chen chúc với người ta, vội nói:

“Giang Chi với em ngủ cùng nhau!”

Dù sao hai người họ ngủ cùng nhau nhiều rồi.

Đường Chi nói xong, mặt đỏ ửng nhìn ống kính, có chút bối rối.

Aaa, sao cô lại chủ động mở lời thế này?!

Đáng lẽ cô nên đợi Giang Chi mở lời rồi mới miễn cưỡng đồng ý chứ!

Như bây giờ thành ra cô là người chủ động rồi!

Giang Chi thấy tai cô đỏ ửng, hơi cong môi dưới: “Được.”

[ Aaa! Ngủ chung phòng! Là ngủ chung phòng đó!]

[ Phòng của Đường Chi đã lắp máy quay chưa? Nhớ lúc quay “We Are In Love” quá đi!]

[ Cặp đôi quả thực là khác biệt!]

[Tôi vẫn nhớ hậu trường buổi live sau khi chương trình kết thúc, nội dung trong phòng rất khó miêu tả, tổ tiết mục có thể chiếu ngay không? Tôi có một người bạn rất muốn xem!]

[Lật bài rồi! Tôi chính là người bạn đó đây!]

Sau khi Giang Chi đặt hành lý xuống, tổ đạo diễn cũng tới công bố nhiệm vụ.

Hiện giờ Đường Chi đã có cộng sự, hai người họ sẽ phải đến chợ gần đó để giúp nông dân bán số quả vừa mới thu hoạch hôm nay.

Số quả phải bán hôm nay đựng đầy hai giỏ, Đường Chi đưa tay ra nhấc thử thì lựa chọn từ bỏ.

“Nặng quá, em không bê được, anh bê đi.”

“Được.”

Giọng điệu của Giang Chi không có chút oán thán, cúi người đi bê giỏ quả.

Trên bình luận live lướt qua một dải [ Hahahahaha!]

[Đường Chi không có anh Chi— không sao, tôi làm được, để đó tôi làm!]

[Đường Chi sau khi có anh Chi— hic hic hic, anh làm đi, em mệt quá.]

[Chân thực quá đi! Ở bên ngoài có thể một mình chấp năm người, nhưng bên cạnh bạn trai thì ai cũng là cô bé đáng yêu, hahaha!]

[Tuyệt quá, lại được thấy “Kẹo Gừng” hợp thể, vui sướng quá đi!]

Sau nửa tiếng hai người đã đến chợ.

Vừa hay hôm nay có hoạt động giao lưu, trong chợ có rất nhiều người, vô cùng náo nhiệt.

Lúc Giang Chi và Đường Chi xuống xe, đã thu hút rất nhiều tiếng hét và động tĩnh, có fan còn live, hiện trường bị bao vây lại, họ đứng ngoài vạch an toàn hét lên với họ.

“Kẹo Gừng phải hạnh phúc nhé!!!”

“Chi Chi và anh Chi, hai người hạnh phúc nhé!”

“Đừng bao giờ chia tay nữa!”

Đường Chi nghe thấy câu cuối, vui vẻ cười thành tiếng.

Cô quay đầu, nhìn người vừa nói câu đó, nghiêm túc “ừ” một tiếng rồi nói: “Không bao giờ chia tay nữa.”

Cô và Giang Chi kiên định ở bên nhau rồi.

Chỗ bày hàng của họ vừa hay ở đối diện hai CP khách mời.

Gặp Giang Chi, bốn người họ nhanh chóng chào hỏi.

CP của Tô Trà và Hình Mặc tên “Matcha”, cặp còn lại tên là “Mochi” là tên CP của Hạ Nguyệt và Phan Thành Long, lý do gọi họ là CP “Mochi” là do trong phim họ đánh nhau vì một cái mochi, ghét bỏ lẫn nhau, cuối cùng lại yêu nhau.

Hạ Nguyệt là fan của Giang Chi, kích động đến lắp ba lắp bắp.

Đường Chi bên cạnh rất chu đáo bổ sung cho cô ta, lặp lại những lời khen trong bữa trưa mà Hạ Nguyệt dành cho Giang Chi, Hạ Nguyệt vừa xấu hổ, vừa giơ like cho Đường Chi.

Sau màn chào hỏi đơn giản, các nhóm lại trở về sạp bán hàng.

Hình Mặc và Tô Trà khai trương bán được hai quả đã xem như là thành tích khá tốt rồi, cậu ta cho rằng Giang Chi là người lì lầm, Đường Chi là con gái nên có lẽ da mặt mỏng, hai người có thể sẽ bán không được nhiều, thế nên quan tâm mà chỉ họ một chút mánh khóe bán hàng: “Hai người phải bịa một câu chuyện cho số quả này trước!”

[Haha, quả nhiên Hình Mặc là tay chuyên làm ăn.]

[Không hổ danh là người đàn ông duy nhất bán được hàng!]

[Cũng chỉ bán tốt được hơn chút xíu, Hình Mặc cũng dám dạy người ta, haha!]

Đường Chi lại nghĩ đơn giản hơn trong bình luận live, Hình Mặc dạy, cô nghe theo mà mắt sáng rực: “Hiệu quả thật không?”

Hình Mặc gật đầu, tự hào vỗ ngực: “Thật, nếu cô có chỗ nào không hiểu cứ hỏi tôi!”

“Được đó, được đó!”

Đường Chi gật đầu, quay đầu khoe khoang với Giang chi: “Nhìn xem, vừa đến đã có người giúp, tốt thật.”

Giang Chi đứng một bên, chỉ cười chứ không nói gì.

Trên bình luận live cũng trôi qua một tràng hahaha.

[Hình Mặc vẫn còn non lắm, chưa biết khả năng bán hàng của “Kẹo Gừng”.]

[Không biết vì sao, tôi lại có có cảm giác rất tự tin, nhất định Chi Chi và anh Chi có thể bán hết!]

[Hahaha, xem góc độ nhếch mép cười của anh Chi là hiểu rồi! Chắc chắn có thể bán hết!]

[Đây chính là khả năng bán hàng của “Kẹo Gừng”! Style đè nát!]

Đáng tiếc là một loạt lời khen ngợi của fans vừa dừng, sạp hàng vừa bày xong, Đường Chi ngồi ngay xuống chiếc ghế duy nhất, lắc lắc chân kêu Giang Chi bóc bưởi cho cô, cũng không vội ăn, nhưng lại có dáng vẻ như uy hiếp.

Giang Chi biết cô đang làm nũng, sợ cô bị nắng, vì vậy đứng bên cạnh dựng mái che, còn Đường Chi thì cứ ngồi ăn những múi bưởi hồng hồng, vừa lòng thích thú nhìn anh làm việc.

Có một câu nói là sao nhỉ, con trai đẹp nhất là khi nghiêm túc làm việc!

Ở hiện trường, hai nữ khách mời cùng liên tục liếc nhìn sang.

Mái che đó to như vậy, vừa nãy họ đều cùng cộng sự của mình dựng lên, hai người cũng tốn không ít sức lực, vậy mà Đường Chi để mình anh làm hết?

Danh hiệu thánh làm trò quả là danh bất hư truyền.

Tô Trà và Hạ Nguyệt cùng nhìn nhau, trong lòng âm thầm ngưỡng mộ.

Có thể làm như vậy cũng là do có người tình nguyện nhượng bộ và cưng chiều, cặp đôi thật quả nhiên khác biệt!

Đợi Đường Chi ăn bưởi xong, Giang Chi lại bổ dưa hấu cho cô, Đường Chi cầm nửa quả dưa hấu, dùng thìa múc ăn.

Quả dưa hấu này vừa được làm lạnh bằng nước suối, có chút thanh mát, tuy rằng không ngọt nhưng ăn vào thời tiết này là đúng chuẩn.

Cô lại múc lấy một thìa đầy, bón cho Giang Chi: “A~ Há miệng ra nà~~.”

Giang Chi hơi nghiêng đầu, mở miệng phối hợp cùng cô, cắn lấy đồ ăn trên thìa của Giang Chi, có chút nước quả chảy thuận theo khóe miệng của anh rớt ra ngoài, tay còn lại của Đường Chi lấy giấy lau cho anh rất tự nhiên.

“Ngon không?”

Khuôn mặt cô đầy mong chờ nhìn anh.

“Ngon.”

Giang Chi nuốt dưa hấu, cười nói: “Em ăn nhiều chút.”

Đường Chi lại múc một thìa đầy, không khách sáo nói: “Dạ.”

[ Aaa, vừa nãy có ai chụp màn hình lại không? Dáng vẻ của anh Chi lúc nước dưa hấu rớt ra quyến rũ quá! Muốn lưu lại ghê!]

[ Tôi là bậc tiền bối, tôi đi trước, Chi Chi mau đút cho anh Chi thêm một thìa nữa đi!]

[Chậc chậc… Quyến rũ quá, quyến rũ quá!]

Đương nhiên cũng có một số khán giả thấy rằng cô đang lười biếng công khai.

Những người từng xem qua “We Are In Love” nói thầm trong lòng, các thiếu niên à, mấy người vẫn còn trẻ lắm.

Cô, Đường Chi Chi—

Người con gái thần kỳ này!

Nhất định đừng xem thường cô!

Người con gái này luôn có mánh khóe để hoàn thành nhiệm vụ một cách thần kỳ.

Rất nhanh, Đường Chi cũng ăn được kha khá rồi, chính thức chuẩn bị làm việc.

Ba quầy hàng đều bày bán những mặt hàng tương tự nhau, CP “Matcha” và CP “Mochi” đứng đây cũng sắp được một tiếng rồi cũng chỉ bán được hai quả dưa hấu, bên Đường Chi và Giang Chi cũng bán những thứ đó, nên không hề có sức hấp dẫn.

Trên chợ có rất nhiều người đi lại, nhưng những người có ý định mua thì lại rất ít.

Đường Chi lau tay xong, bắt đầu lấy kéo, cắt vỏ bưởi ban nãy ăn còn thừa.

[Chi Chi muốn làm gì đây?!]

[Đồ thủ công từ vỏ bưởi hả?!]

[Aiz, Đường Chi muốn làm hoa ư?!]

[Trời ơi, tôi xem không hiểu, sao tay Chi Chi lại khéo thế?!]

Quả không sai, rất nhanh, những chiếc vỏ bưởi qua bàn tay khéo léo của Đường Chi lại trở thành vật phẩm nghệ thuật, đẹp xuất sắc.

Trên bình luận live toàn là lời khen ngợi:

[Oaa! Tay của Chi Chi khéo quá đi!]

[Đẹp quá thôi!!]

[Muốn ở đó quá! Tôi sẽ mua bông hoa này!]

Đường Chi làm xong hoa vỏ bưởi lại bắt đầu cắt vỏ dưa hấu.

Cô cắt bỏ vỏ phần dưa hấu còn thừa, cắt thành khúc nhỏ, rồi lại cắt thành tấm mỏng mỏng dường như trong suốt;

Cuối cùng cắt thành những đoạn nhỏ tạo thành các hình sợi.

[Hửm? Chi Chi lại muốn là gì? Hoa dưa hấu?]

[Aa, tôi nhìn ra rồi, là bươm bướm!]

[Đừng nói nha, tay Chi Chi cũng khéo đấy, tối nay tôi cũng thử làm xem sao!]

Rất nhanh, một chú bươm bướm như có sức sống xuất hiện trên tay Đường Chi.

“Giang Chi, đẹp không?”

Đường Chi làm xong hai thứ này, cô như thể đang dâng bảo vật mà đưa ra trước mắt Giang Chi đợi anh khen mình.

Giang Chi rũ mắt, nhìn đóa hoa bưởi tinh tế và bươm bướm dưa hấu đáng yêu, cong miệng nói: “Đẹp.”

Đường Chi nhận được sự cổ vũ, rất nhanh lại tiếp tục tạo hình cho hai miếng dưa hấu còn lại, cắm tăm vào, giống như một chú nhím.

Tiếp theo, rất nhiều vỏ hoa quả rơi vào tay cô đều biến thành đồ thủ công đáng yêu.

Đợi đến khi làm xong hết tất cả, Đường Chi bày những con vật đáng yêu này lên phía trước, đầy một hàng, thoạt nhìn rất thu hút.

Trên chợ có rất nhiều trẻ con, từ khi Đường Chi bắt đầu làm đồ thủ công đã có không ít trẻ con ngó nhìn.

Lúc này cô nói to: “Mua hoa quả tặng động vật thủ công đây!”

“Bạn nhỏ, em có muốn một cái không? Mua hoa qua thì được tặng miễn phí nhé!”

Vốn dĩ cô rất xinh đẹp, không hề có tính công kích, giọng nói vừa dịu dàng lại vừa ngọt ngào, trẻ con nhìn thấy cô đều ngại ngùng, sau đó quấn lấy mẹ đi qua mua hoa quả, thuận tiện lấy đồ chơi từ chỗ chị gái xinh đẹp.

Lúc Đường Chi đang rao bán, Giang Chi đặt gọn gàng hoa quả đã cắt xong lên đĩa cho mọi người ăn thử.

Rất nhanh, có một cặp vợ chồng được Đường Chi mời gọi vào, người mẹ không thể ngăn được con mình, do dự đứng trước gian hàng: “Có ngọt không?”

Giang Chi đưa đĩa đồ ăn thử đến trước mặt cô ta, lễ phép nói: “Cô có thể ăn thử.”

Anh đẹp trai thế, lại còn lễ phép.

Người phụ nữ này có hơi ngại, giơ tay lấy một miếng cam cho vào miệng, ngạc nhiên đến mở to mắt: “Cũng khá ngọt.”

Đường Chi cười tít mắt: ‘Đúng vậy, đều là hoa quả do nông dân ở đây trồng, ngon lắm đó!”

Cô nói xong, lắc lắc chú ếch dưa hấu trong tay, vươn người hỏi đứa bé đang rất tò mò với thứ trong tay cô: “Bạn nhỏ, em muốn lấy cái nào?”

Cậu bé thấy cô rất xinh đẹp, còn cười với cậu, có hơi chút ngại, khuôn mặt ửng hồng chỉ vào con nhím dưa hấu: “Chị ơi, em lấy cái này.”

Cậu bé gọi cô là chị.

Dẻo miệng quá đi, Đường Chi như nở hoa trong lòng, vui vẻ nói: “Được, em muốn con này hả?”

Cô nhớ đến phương pháp kể chuyện mà Hình Mặc dạy cho cô, vừa học vừa đặt tên cho đám nhím đó: “Con này tên Trường Mao, em xem, đó là do lông của nó hơi dài...”

Cô dùng tay lắc lắc những chiếc tăm dùng làm đồ trang trí.

Trên bình luận live là một tràng hahaha:

[ Tôi muốn im lặng xem cô bịa chuyện.]

[ Chấn động! Hiện trường cô gái dỗ ngọt lừa cậu bé vô tội!]

“Con này tên Tiểu Hồng, bởi vì...”

“Chị ơi, em muốn con nhím đầu tiên.” Cậu bé đó nghe xong phần giới thiệu của Đường Chi, vô cùng vui vẻ chọn con “Mao Phát” dài ngắn khác nhau.

“Được!”

Đường Chi đưa con nhím nhỏ cho cậu bé: “Cẩn thận nhé, kẻo đâm vào tay!”

Cậu bé cầm chú nhím như bảo bối, nhìn cô cười vui vẻ!

[Mẹ ơi, Chi Chi được đấy!]

[Giỏi nha, giỏi nha.]

[Chi Chi chu đáo quá.]

[Không hổ danh là cô! Vậy cho nên Đường Chi không hề lười biếng, khán giả xem “We Are In Love” đều biết, cô ấy luôn là người đưa ra những sáng kiến bất ngờ!]

Nói gì thì nói, sạp hàng của “Kẹo Gừng” đã có đơn đầu tiên.

Mấy món đồ nhỏ Đường Chi làm rất giống thật, tuy rằng nguyên liệu không đắt đỏ nhưng thắng ở chỗ đáng yêu và mới lạ, không lâu sau đã có không ít trẻ em vây quanh xem, lại thêm việc chất lượng hoa quả vốn dĩ không tệ, chỉ một chút sạp hàng đã kín người đến.

Đám trẻ con đứng góc quầy hàng, mồm miệng nhanh nhảu gọi:

“Chị ơi, em muốn lấy con bướm nhỏ!”

“Chị ơi, em muốn lấy bông hoa!”

“Chị ơi, em muốn lấy con ếch!”

“Em muốn lấy...”

Ai mà ngờ được, cùng vị trí bán hoa quả, quầy hàng của họ đứng chật ních người, chỉ một lúc là bán hết,

Một ví dụ sống như vậy, hai nhóm còn lại thật quá thê thảm.

Khi nhận thức của khán giả về Đường Chi đang được làm mới, Đường Chi gọi Hình Mặc kêu họ mang số hàng tồn sang, giúp họ bán.

Tất cả mọi người mở to mắt nhìn CP “Matcha” và CP “Mochi” đứng cả buổi chiều không thấy ai đến hỏi thăm, cuối cùng cũng ngơ ngác nhìn Đường Chi và Giang Chi bán hết sạch.

Không chỉ là khán giả, mọi người xung quanh cũng ngơ ngác, triệt để thay đổi cái nhìn về “Kẹo Gừng”.

“Mẹ ơi! Thế này cũng giỏi quá rồi!”