Đường Chi say, nửa ngày cũng không thấy tỉnh lại.
Nhìn thấy thuyền đã đến trung tâm hòn đảo, Giang Chi không đánh thức được Đường Chi dứt khoát duỗi tay ra bế cô lên.
Miệng cô lẩm bẩm, ngại anh phiền, phất tay như đuổi ruồi đuổi bọ, vỗ bộp một phát lên vai anh.
Một tiếng “Bộp”, tuy không to nhưng trong khoang tàu ít người này lại vang lên rất rõ ràng.
“...”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Động tác của Giang Chi chững lại, lông mày của anh chau lại.
Sức lực của Đường Chi không lớn, vỗ vào vai anh cũng không bằng một nửa sức mạnh của cú đấm cô định đấm trước đó.
Nhưng bộ dáng say rượu này lại càng thêm khoe khoang đắc ý...
Không khí lúc này như ngưng đọng lại.
Cửa khoang thuyền vừa mở, gió lạnh thổi vào, nhiệt độ trong khoang thuyền cũng theo đó giảm mạnh.
Phương Minh Lượng và một số biên đạo múa vẫn đang thu dọn hành lý, nhưng khi nhìn thấy cảnh này, tất cả đều cứng đờ, không dám nhúc nhích.
Cả thế giới này có lẽ chỉ có một mình Đường Chi dám làm càn như vậy với Giang Chi.
Đường Chi mơ mơ màng màng nghe thấy Giang Chi gọi tên mình, giọng nói trầm thấp, lạnh như băng.
Người đàn ông này thật phiền.
Cô choáng váng cau mày, không kiên nhẫn nói: “Làm gì vậy?”
Giang Chi cũng lạnh lùng cảnh cáo cô: “Nếu em không muốn bị ném xuống biển thì ngoan chút đi.”
Trong lòng Đường Chi nói, tôi cứ không ngoan, tôi không ngoan đấy thì làm sao?
Một tên chó canh như anh sao lại dám cáu kỉnh thế hả?
Nhưng mi mắt cô vẫn trĩu nặng như ngàn cân treo sợi tóc, lông mi run rẩy, chớp chớp hồi lâu vẫn không mở ra được.
Giây tiếp theo, trời đất quay cuồng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô cảm thấy cơ thể mình bồng bềnh, như thể bị tung lên mây.
Chính là mùi nước hoa bất chợt đưa cô lên tầng mây, nhưng nó có mùi khá dễ chịu, một loại hương thơm thoang thoảng, mát mẻ và sạch sẽ.
Trong vô thức bàn tay cô sờ vào bên hông hai lần, sờ trúng một thứ gì đó lạnh lẽo, hình tròn, cô không biết là thứ gì, cô không kìm lòng được mà sờ nhiều hơn cho đến khi giọng nói lạnh lùng của Giang Chi lại vang lên ở bên tai cô--
“Sờ đủ chưa?”
A! ——
Không có, một chút cũng không có!
Anh càng nói cô, cô càng muốn sờ thêm vài lần nữa, chọc anh tức điên lên! 
Cô say rượu, vô cùng phiền phức.
Thấy tay Đường Chi càng ngày càng không thành thật, cô từ bỏ việc tra tấn cúc áo gió của anh, bắt đầu hướng về phía ngực anh, Giang Chi cau mày nắm lấy bàn tay đang không an phận của cô: “Đừng đụng linh tinh.”
Cảm giác ấm áp không thuộc về mình khiến Đường Chi co rụt lại, nhanh chóng rút tay về, rất có lòng phòng bị giãy giụa hai lần trong lòng anh: “Anh… Anh đừng… Chạm vào em.”
Cô vốn dĩ điêu ngoa chẳng thèm không nói lý, lúc này càng dùng sức mà làm loạn.
Huyệt thái dương của Giang Chi giật giật hai lần, lồng ngực cũng phập phồng, chuyện này đã tiêu hết sự kiên nhẫn của anh, chỉ hận không thể ấn cô ở dưới đầu gối mà đánh một trận.
Giang Chi buông tay, muốn đặt cô xuống.
Cảm giác mất đi điểm tựa ập đến, sắc mặt Đường Chi tái nhợt, cô vòng tay qua cổ anh, sợ mình ngã xuống, hai chân cũng thức thời quấn lên người anh.

Hai tay Giang Chi giơ trên không trung, giọng điệu lạnh lùng: “Rốt cuộc em muốn hay không muốn tôi bỏ em xuống?”
Đường Chi lắc đầu như trống bỏi.
Cô cũng không phải là một kẻ ngốc.
Dĩ nhiên là không!
Cô cũng cố gắng hết sức để đu lên người anh, sợ rằng mình sẽ ngã nên ôm anh thật chặt.
Đôi môi đỏ mọng của cô khẽ mím lại, có vẻ không hài lòng, cô lẩm bẩm, cũng không biết đang nói cái gì.
Phương Minh Lượng đứng cách hai người họ vài mét, lúc này mới bắt đầu hối hận vì sao lại làm chuyện thừa thãi để cho Đường Chi uống rượu trắng.
Bây giờ thì tốt rồi, người thì ấm rồi, mối tình của cô với Giang Chi có thể sắp kết thúc rồi...
Ông ta cầm bình rượu thở dài, kinh hồn táng đảm nhìn vẻ mặt của Giang Chi, do dự không biết có nên đi qua nói giúp Đường Chi vài câu hay không, trước mắt việc nên làm là đưa người xuống thuyền trước.
Giây tiếp theo, Giang Chi lại dùng sức bế Đường Chi như bế công chúa.
Cô nắm lấy cổ áo gió của anh, thì thào nói: “Nếu anh ném em xuống biển, em có thành quỷ cũng không buông tha cho anh!”
Khoé môi vừa rồi mím chặt vì tức giận của Giang Chi dường như lại có xu thế giương lên, anh cười lạnh, nhưng trong giọng nói lại có chút hỗn loạn không dễ phát hiện: “Được, vậy tôi vứt em xuống.”
Phương Minh Lượng và một vài người ở phía sau nhìn Giang Chi bế Đường Chi ra ngoài, tất cả đều gần như chết lặng.
Thế…
Nói thế nào đây?
Hai người này ở cùng nhau có thực sự chỉ là một mình Đường Chi đơn phương tình nguyện không?
Luôn cảm thấy…
Người đàn ông lịch sự luôn giữ khoảng cách, không dính chút sắc pháo hoa (1) kia khi ở bên cạnh cô dần dần trở nên có màu sắc.
——Đó là bộ mặt chỉ thỉnh thoảng lộ ra khi ở bên Đường Chi, không lịch sự cũng không ôn nhu nhưng lại có một sự thân mật không thể giải thích được.
Đường Chi bị Giang Chi ôm ra khỏi khoang thuyền, gió biển lạnh lẽo chợt ập tới, cô hơi rùng mình, có hơi tỉnh rượu, mơ màng dụi dụi mắt: “Giang Chi, anh đang làm gì vậy?”
Vừa lúc Giang Chi đưa cô lên boong tàu, anh tiến lên hai bước, để cô nhìn rõ mặt nước tối đen như mực trong đêm, gương mặt không chút biểu cảm rũ mắt xuống: “Ném em xuống cho cá ăn.”
Đường Chi trừng anh không nói nên lời, muốn uy hiếp một chút cũng không có tác dụng: “…Đùa vậy chẳng vui tí nào!”
Giang Chi cười thầm, sau khi nghĩ lại thì không doạ cô nữa, chỉ sợ cô sẽ bật khóc như lúc vừa rồi, như thế còn khó dỗ hơn bình thường rất nhiều.
Hai người xuống thuyền, Đường Chi lập tức nhảy xuống khỏi lồng ngực của Giang Chi.
Buổi tối trên biển gió to, cây cối trên trung tâm hòn đảo bị gió biển thổi vang lên những tiếng xào xạc, ngoại trừ ánh đèn bên ngoài thì còn lại đều là bóng tối mờ mịt, nhưng đại não cô bị cồn chi phối nên vô cùng hưng phấn, đôi mắt sáng lên hỏi Giang Chi: “Anh nói xem… Chúng ta có nên đi thám hiểm vào ban đêm hay không?”
Đêm nay hai bên thái dương của Giang Chi không ngừng cảm thấy đau nhức, anh đã nghĩ không biết bao nhiêu lần—
Từ đâu mà trong đầu cô có nhiều ý tưởng linh tinh như vậy?
“Muốn đi thì tự mình đi đi.”
Anh quay lại giúp Phương Minh Lượng và những người khác lấy hành lý.
Buổi tối mọi người sẽ cắm trại trên đảo, vì vậy phải phải dựng lều càng sớm càng tốt.
Đi một mình thì có gì vui?
Đường Chi mím môi nhìn anh kéo lều trại từ túi rút ra, cũng chạy tới giúp đỡ.
Tay nghề của cô cũng tạm được, Giang Chi cũng không yếu, động tác hai người lưu loát dựng lều, thậm chí còn phối hợp ăn ý với nhau.
Sau khi dựng xong, Đường Chi nhìn lều trại màu xanh lục của quân đội xấu xí, cô có chút ghét bỏ: “Buổi tối chúng ta ngủ ở đây sao?”
Thật sự là không có cái gì để so với một căn phòng khách sạn xa hoa.

Quả nhiên đạo diễn muốn đào hố bọn họ mà.
Bây giờ cô đã tỉnh rượu hơn phân nửa, không còn nói những điều vô nghĩa kỳ lạ nữa, nhưng lại nói vô cùng nhiều, giống như một đứa trẻ tò mò luôn hỏi này hỏi kia.
Giang Chi lấy ra hai chiếc túi ngủ từ trong túi, một đỏ một xanh, giơ lên ​​trước mặt cô: “Muốn cái nào?”
Đường Chi nhìn trái nhìn phải, màu sắc của hai chiếc túi ngủ thật là vô cùng sặc sỡ, cả hai đều xấu xí như nhau.
Cô lười nằm hai bộ này, vì vậy Đường Chi đã đẩy hai túi ngủ ra:
“Em không cần!”
Cô thà đắp một chiếc chăn bông còn hơn ngủ trong một chiếc túi ngủ xấu xí như vậy, điều này chẳng giống một thục nữ tí nào!
Giang Chi cũng lười để ý cô, vì vậy anh tự mình chọn cho mình một chiếc túi ngủ màu xanh, ném chiếc màu đỏ vào tay cô.
Đường Chi cầm chiếc túi ngủ, giống như đang cầm một củ khoai nóng bỏng tay vậy, cứ nghĩ đến việc sau này có khả năng sẽ đặt camera trong lều và phát sóng cảnh cô ngủ trong túi ngủ cho cư dân mạng cả nước thưởng thức, cô vô cùng không tình nguyện, nhân lúc Giang Chi xoay người làm việc, liền lặng lẽ ném túi ngủ trở lại vị trí ban đầu.
Làm xong chuyện này, cô ngước mắt lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Giang Chi nhìn qua.
Hai người nhìn nhau, cô chột dạ quay mặt đi, tưởng anh còn muốn nói gì nữa, nhưng Giang Chi không nói gì, dọn giường đệm trong lều ra hiệu cho cô tắm rửa đi ngủ.
Ngày mai muốn xem mặt trời mọc thì phải dậy sớm.
Cơn gió buổi đêm dường như khiến lòng người tê tái.
Lúc mới xuống thuyền, Đường Chi thoạt nhìn chỉ cảm thấy lạnh, tưởng rằng đã quen rồi.
Nhưng không nghĩ tới gió biển có vẻ rất dai dẳng, sau khi rửa mặt xong thì Đường Chi cũng đã lạnh cóng rồi, may mà cô đã tắm trong khách sạn rồi mới xuất phát, nếu không cô cảm thấy mình sẽ không qua khỏi đêm nay.
Rửa mặt xong, cô yên lặng nhặt túi ngủ lên.
Lần này, động tác nhỏ vẫn không thoát khỏi tầm mắt của Giang Chi, Đường Chi giống như một tên trộm mà nhặt túi ngủ lên. Khuôn mặt đỏ lên, nhìn thẳng vào mắt anh.
Hừ, chưa bao giờ nhìn thấy người đẹp ngủ trong túi ngủ sao?
Giang Chi cười thầm, thu lại ánh mắt.
Cô là người nói không cần túi ngủ, cũng là người nhặt túi ngủ về, lại còn trừng mắt với anh, cảm thấy mất mặt, đỏ mặt cũng là cô.
Cái gì cũng đều là cô có lý.
Đường Chi không quan tâm anh đang nghĩ gì, so với việc bị đóng băng thành một đứa ngốc, chút sĩ diện bị Giang Chi nhìn thấu không tính là cái gì.
Cô là người có thể co được dãn được!
Lúc Giang Chi vào lều, Đường Chi đã nhét mình vào trong túi ngủ rồi.
May mắn trong lều không có lắp camera, điều này khiến Đường Chi cảm thấy dễ chịu hơn một chút, cô chui sâu vào trong túi ngủ, quấn nó như một con sâu bướm.
Anh nằm xuống bên cạnh cô.
Chương trình tạp kỹ đã quay đến tập ba, đây là lần đầu tiên họ ngủ cùng nhau.
Giang Chi tắt đèn, hai người yên lặng nằm trong lều một lúc.
Có lẽ vì là lần đầu tiên nằm cùng một chỗ với Giang Chi nên Đường Chi cứ trằn trọc trở mình mà không ngủ được, đầu óc quá tỉnh táo, không buồn ngủ chút nào.
Cô xoay người một hồi rồi nhẹ nhàng gọi anh:
“Giang Chi.”
“Giang Chi?”
 “Anh ngủ rồi à?”
Trong lều im lặng một lúc, qua một lát, giọng nói trong trẻo và lãnh đạm của một người đàn ông vang lên:

“Chưa.”
“Vậy thì chúng ta nói chuyện phiếm nhé.”
Đường Chi trở mình, đối mặt với anh, nói nhỏ: “Em ngủ không quen trong lều này.”
Giang Chi hỏi: “Nói cái gì?”
“Nói…”
Vấn đề này khiến Đường Chi nghẹn lời.
Cô cũng không biết phải nói cái gì.
Dường như cô và Giang Chi chưa từng có một cuộc trò chuyện nghiêm túc.
Phần lớn thời gian, anh im lặng còn cô thì huyên thuyên nói nhảm.
Đường Chi không nói chuyện, trong lều trở nên yên tĩnh.
Cuối cùng vẫn là Giang Chi mở miệng trước: “Tỉnh rượu rồi ngủ không được sao?”
“A?” Đường Chi sửng sốt một chút, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Vừa nãy em say hả?”
Trong bóng tối, cô không thể nhìn thấy vẻ mặt của anh.
Nhưng vô hình trung có thể cảm giác được Giang Chi giống như liếc nhìn cô một cái: “Người mới vừa uống say rồi phát điên không phải em sao?”
“À.”
Đường Chi sờ mũi, lại nhớ tới anh nói cô xấu xí, cô liền uỷ khuất khóc.
Giờ cô chẳng còn tâm tình muốn nói chuyện với một tên đàn ông không có năng lực đánh giá cái đẹp, dứt khoát kéo túi ngủ lên, ưỡn mông lên rồi quay lưng về phía Giang Chi, tức giận nói: “Ngủ đi!”
“Từ giờ trở đi, ai lên tiếng trước thì người đó là chó!”
Quy tắc này là do cô đặt ra, Giang Chi có khả năng thật sự không nói lời nào, cho nên Đường Chi càng cảm thấy phiền muộn.
Cô tức giận đến mức di chuyển thành một vòng tròn lớn hai lần, rất muốn mở miệng kêu nói thêm vài câu nữa, nhưng nghĩ đến những gì mình nói vừa rồi lúc giận dỗi liền nhanh chóng ngậm chặt miệng.
Cho dù đêm nay cô nghẹn chết, cũng sẽ không nói lời nào với Giang Chi!
Không phải chỉ là ai cũng không để ý ai sao?
Hừ, cô cũng có thể làm được.
Đường Chi vốn tưởng rằng đêm nay cô sẽ thức đến rạng sáng, nhưng kết quả là đầu vừa chạm gối một phát đã ngủ lúc nào không hay.
Giang Chi ở trong bóng tối, khi nghe thấy tiếng thở đều đều của cô, môi dưới hơi cong lên.
Giây tiếp theo, phần eo lập tức nhận ngay một cú đá từ cô.
Thật không có cách nào mà thưởng thức được tư thế ngủ của Đương Chi.
Cho dù ngủ trong túi ngủ, cô vẫn không ngừng xoay tròn, hiện tại rõ ràng đang quay về hướng chín giờ.
Căn lều này nhỏ, không gian hoạt động cũng không rộng lắm, giờ hai người sáp lại với nhau, giống như hình chữ T.
Giang Chi bất lực đứng dậy, chỉnh lại vị trí túi ngủ của cô, thiếu nữ đang ngủ say sưa hừ hừ hai tiếng trong lòng anh, rồi lại ngoan ngoãn ngủ trên gối.
Sau khi Giang Chi chỉnh lại dáng ngủ cho cô anh cũng tiếp tục ngủ.
Mới vừa ngủ không được bao lâu lại nghe thấy tiếng đạp chăn của cô.
Anh nhớ đến cơ thể yếu ớt của cô, duỗi tay kéo chăn bông cho cô.
Chiếc chăn bông dày bị kéo lên quá cao, che mất nửa khuôn mặt của Đường Chi.
Cô nhắm mắt lại, nhích nhích người lên vì không hài lòng và chui ra khỏi chăn bông.
Một lúc sau, Đường Chi giống như lại cảm thấy lạnh.
Cô rùng mình, bắt đầu không ngừng tìm đến chỗ toả ra nguồn nhiệt trong ổ chăn.
Ngay cả khi ngủ rồi, cũng giống như được trang bị radar, cực kỳ nhạy cảm.
Cô nhích người một cái, từ từ chui vào lồng ngực anh, nhanh chóng tìm một vị trí thích hợp để dựa vào.
Dường như cô cảm thấy vô cùng thoải mái, hạnh phúc mà than thở một tiếng.
Toàn thân Giang Chi như bị điện giật, cả người hơi cứng đờ, vô thức đẩy cô ra, nhưng tay vừa chạm vào bờ vai mềm mại của cô lập tức đột ngột dừng lại.

Thiếu nữ trong vòng tay dường như cảm thấy ấm áp, càng trở nên ngoan ngoãn an phận.
Tay anh đông cứng trên không trung hồi lâu, cuối cùng cũng không nhẫn tâm đẩy cô ra, đầu cô tựa vào ngực anh, nơi đó như có lửa nóng đến mức muốn thiêu cháy.
Giang Chi mím môi thu tay lại.
Có lẽ lại cảm thấy nóng.
Đường Chi khẽ hừ một tiếng, đẩy anh ra rồi di chuyển về chỗ ban đầu của cô.
Nơi vừa bị cô áp vào vừa rồi lại bắt đầu lạnh.
Cảm giác thứ gì đó áp vào biến mất, trống rỗng, như thể thiếu một mảnh.
Trong bóng đêm, Giang Chi mím môi không nói gì.
Nghiêng mặt lại nhìn Đường Chi, cô đã ngủ rất say.
Sợ cô bị lạnh, anh lại kéo chiếc chăn bông đã bị cô đá ra, cẩn thận ép cả góc chăn đến bả vai của cô.
Đường Chi ngủ một lát, dường như cảm thấy không thoải mái, hừ hừ hai tiếng, xoay người một cái liền đụng vào bên cạnh lều trại.
Căn lều rung rung hai lần, lực buộc vào mặt đất không tốt lắm.
Giang Chi bất đắc dĩ, không tiếp tục động nữa.
Nhưng Đường Chi lại bắt đầu đá, cho dù ngủ trong túi ngủ, cô cũng hoàn toàn không yên.
Cô có vẻ cực kỳ ghét bỏ cái chăn bông đè ở dưới thân cho nên không ngừng lăn lộn, Giang Chi vươn tay kéo chăn bông trên người cô, cô lại xoay người ấn nó xuống.
Giang Chi: “...”
Quên đi, tuỳ cô.
Vốn dĩ cô luôn ham chơi và phiền phức, nhưng hiện tại say rượu ngủ say lại càng bộc lộ bản tính chân thật.
Giang Chi vừa mới buông tay, Đường Chi lại cuộn mình lên.
Lần này, cô dường như đã tích cóp có đủ năng lượng, đạp mạnh chăn bông, thành công làm cho chăn rơi xuống rất nhiều, chiếc lều cũng bắt đầu có nguy cơ rung chuyển.

Phương Minh Lượng và một số biên đạo ở lại ngoài xem cảnh đêm, đảo nhỏ Hải Thành vào ban đêm rất đẹp, họ định chụp vài tấm ảnh kỷ niệm để chia sẻ với vợ và con gái.
Từ nãy đến giờ, họ đã không ngừng nghe thấy những tiếng động lác đác lưa thưa từ chiếc lều phía sau.
Nhưng một vài người trong số họ cũng là những nghệ sĩ của chương trình tạp kỹ chuyên nghiệp, trong lòng họ đều giống như gương sáng biết cái gì nên nhìn và cái gì không nên nhìn.
Hơn nữa, đây là chương trình dành cho các cặp đôi, các cặp đôi trẻ ở cùng nhau luôn sẽ luôn có rất nhiều động tĩnh.
Bởi vậy, dù lều trại phía sau có phát ra động tĩnh gì đi nữa thì bọn họ đều ngồi im nhìn trời nhìn biển, không dám ngoảnh đầu lại.
Nhưng lần này âm thanh khá lớn, kèm theo đó là tiếng sột soạt của lều trại.
Phương Minh Lượng ngập ngừng nhìn người bạn đồng hành của mình: “Hay là đi xem một chút đi…”
Người bạn đồng hành cũng sửng sốt trả lời: “Là… Phải không?”
Mấy người đồng thời quay đầu lại, nhìn thấy lều của Đường Chi và Giang Chi run run trong gió.
Trong trong ánh mắt vỡ vụn của họ...
Chậm rãi sập.
Sập…
Ban đầu, Phương Minh Lượng đã nghe thấy những lời nói của hai người trước khi đi ngủ, vào buổi tối trước khi hai người họ đi ngủ, lúc đó có một số cô gái nhỏ tụ tập lại nói chắc nịch rằng mặc dù Đường Chi và Giang Chi nhìn có vẻ không hợp, nhưng trong chuyện riêng tư lại rất cuồng dã. Phương Minh Lượng còn mắng bọn họ đầu lưỡi vụng trộm tám nhảm chuyện của khách mời, khinh bỉ suy nghĩ của bọn họ.
Nhưng trăm nghe không bằng một thấy. Cho dù Phương Minh Lượng có tố chất giáo dưỡng như thế nào đi chăng nữa, lúc này cũng không thể ngăn chặn được một ý nghĩ đang nảy sinh—
Hai người ở trong đấy, chơi cái gì đến nỗi chơi sập cả lều vậy?
————
(1) Ý chỉ người lạnh lùng xa cách, khó gần, không phù hợp với đám đông.