Chương 44: Hình xăm của Lương Loan

Editor: An Nhiên

Tại một nơi khác, Lương Loan đang ở trong một căn phòng tối.

Đây là khu 3, rất gần khu vực trung tâm, cô cứ thế chạy bừa, đến lúc tỉnh táo lại thì thấy mình đã tới đây.

Phòng này là "căn phòng" duy nhất cô thấy trên đường, những cổng vào khác tất cả đều thông đến những đường ống. Trong này có một cái bàn hỏng, hình dạng không có gì đặc sắc nhưng được làm bằng nguyên liệu khá tốt. Cô quyết định ở lại đây nghỉ ngơi vì phòng này có một lỗ thông hơi, gió lùa vào từ đó. Trong đường ống âm u, làn gió mát làm cho căn phòng đem lại cảm giác an toàn.

Cuối gian phòng cũng có một bể chứa, nó khép kín, từ trên vách tường bên cạnh có rất nhiều móc treo quần áo và một cái tủ đứng, có thể thấy đây là nơi tắm rửa. Ở trên vách tường hình như đã từng có lắp vòi hoa sen, nhưng bây giờ thì không còn.

Lương Loan ngồi nghỉ trên ghế rất lâu, cô cảm thấy rõ ràng rằng Lê Thốc và Tô Vạn đã chết. Trong lúc hỗn loạn cô nhảy vào bể nước theo Dương Hảo. Thằng nhóc đó thực sự không quan tâm đến cô chút nào, chỉ lo chạy bán mạng. Đàn ông trong bất kỳ trường hợp nào đều không đáng tin, đặc biệt vào lúc cần bọn họ đáng tin.

Cô xem đồng hồ trên tay mình, đồng hồ đếm ngược vẫn đang chạy. Mà từ khi Ngô Tà nói, sống qua ba ngày, tới giờ là được một phần ba thời gian.

Bất kể là lời lúc đó Ngô Tà nói có ý gì, chí ít thì thực tế là sống được qua ba ngày ở đây quả thật vô cùng khó khăn.

Cô rửa mặt trong bể, thấy nước ở đó rất sạch sẽ, sạch đến kinh người, rõ ràng là ở đây dùng thiết bị lọc nước vô cùng đơn giản nhưng cực kỳ hiệu quả.

Cô nhìn người mình, thấy có hơi khó chịu, do dự một chút liền trút hết quần áo, đi vào trong bể. Nước ở đây hơi ấm, cô bắt đầu tắm rửa thật sạch sẽ, cảm giác dễ chịu tới mê man. Cô nhúng đầu xuống nước, để cho mình tỉnh táo lại. Ánh sáng từ gậy huỳnh quang không mạnh nhưng đặt trong bóng tối làm cô có cảm giác mình giống như đang ở trong spa.

Cô ngẩng đầu lên, sờ trán mình, phát hiện trán mình đang nóng ran. Khi huyết áp lên, cơ thể cô thường nóng không rõ lý do. Cô nhìn bả vai của mình, trên làn da trắng nõn dần dần nổi lên hoa văn. Đó là một hình xăm phượng hoàng.

Từ nhỏ cô đã rất thích nghiên cứu về hình xăm trên người mình, cô cũng không biết nó được xăm lên lúc nào, nó chỉ xuất hiện khi nhiệt độ cơ thể lên cao, cô chỉ từng thấy hiện tượng tương tự trên một người khác.

Lương Loan bước khỏi bể nước, dùng quần áo của mình lau khô thân thể, mặc dù còn mang theo một ít mùi mồ hôi, nhưng bây giờ không có vật gì khác có thể sử dụng. Nhiệt độ cơ thể không còn tăng nữa, đầu cô hơi choáng váng, nhưng cảm giác vẫn chịu đựng được.

Cô giặt quần áo trong bể, lại phơi chúng lên. Xong xuôi đâu đây, cô lại ngồi trên ghế, nude hoàn toàn, tuy cô biết xác suất xung quanh có người là rất nhỏ nhưng vẫn cảm thấy khó chịu vô cùng.


Cô khép chặt hai chân, hai tay ôm ngực, co rụt vào ghế, trên đầu gió mát thổi vào nhanh chóng hong khô quần áo và nước còn trên người, ấp áp, cô đã bắt đầu buồn ngủ, nhưng cô không dám ngủ, mỗi lần thấy buồn ngủ cô đều ép mình tỉnh táo lại.

Hình xăm trên người lúc ẩn lúc hiện, đây là bí ẩn lớn nhất trong gia đình cô.

Lần đầu tiên cô phát hiện hình xăm này là trong một lần bị sốt khi còn học trung học, lúc đó cô muốn chạy cho ra mồ hôi để đỡ sốt càng nhanh càng tốt, bởi vì hôm sau người bạn trai cô thích sẽ tham gia một cuộc thi hùng biện. Hôm ấy cô ngất xỉu trong phòng tắm ở nhà, mẹ cô đã thấy được hình xăm này.

Cô không biết giải thích làm sao cho phải, nhưng trái ngược với việc cha mẹ không tin tưởng, cô lại quan tâm đến vấn đề hình xăm này rốt cuộc đến từ đâu hơn.

Cô đã từng hoài nghi mình không phải con đẻ của cha mẹ, mà sinh ra ở nơi như cô nhi viện, nếu không thì vì sao trên người mình có một hình xăm mà cha mẹ lại không biết được.

Không có ai biết hình phượng hoàng này được xăm lên lúc nào, một đồ hình phức tạp như vậy, nhất định không phải là vết bớt. Đây cũng là nguyên nhân nội tâm cô vẫn muốn học y, cô hi vọng có thể làm hiểu được đây là chuyện gì. Nhưng mà sự thực chứng minh cô chỉ là một cô gái bình thường.

Hình xăm này biến đổi theo nhiệt độ, không phải là một hình xăm bình thường, nó nhất định có một ý nghĩa nào đó.

Trong phòng không có đèn, ánh sáng ở đây là do tia sáng phản xạ trên vách tường, không gian thực tế thậm chí còn lớn hơn nhiều. Lương Loan ôm cánh tay của mình, nghĩ rất nhiều rất nhiều chuyện, tự hỏi tại sao mình lại đi tới đây, nếu như mình không quan tâm đến những thứ này thì hiện tại sẽ như thế nào.

Có lẽ là đã mình đã kết hôn rồi, bây giờ đang nằng trong vòng tay một người đàn ông, vừa ấm áp, vừa không phải lo lắng bóng tối xung quanh, không cần lo lắng đèn tắt, không cần lo lắng nước ở đây có độc hay không, có sạch hay không, cũng không cần lo lắng trong bóng tối có cái gì lại đột nhiên xuất hiện hay không.... cuộc sống sẽ rất giản đơn.

Hình xăm trên người chính là một bước ngoặt để cô tiến về phía trước, tiến về mục tiêu mình không hề mong muốn, mỗi lần lại ép cô đi vào một cuộc đời không thể khống chế được.

Mệt mỏi quá mệt mỏi quá, nhưng cô vẫn muốn biết, tương lai của mình rồi sẽ đi về đâu?

Cô biết mình chẳng qua chỉ là sợ nên mới miên man suy nghĩ tới những chuyện này, chỉ là vì bây giờ mình đang tìm lý do cho những hành động này, nhưng nói thật là, thực sự quá khó khăn. Một khắc đó mà cô rất muốn khóc, nhưng vẫn nhịn được, cô nghĩ khóc không có người biết, chỉ là thể hiện tình cảm của mình, như thế sẽ càng thêm tiêu hao thể lực mà thôi.

Thời gian dần trôi đi, nhiệt độ cơ thể của cô càng ngày càng cao, hình xăm cũng càng rõ ràng hơn, gió mát không thể làm cô đỡ sốt.

Quần áo đã khô từ lâu, cô không mặc đồ con, mặc luôn áo ngoài, thắt chặt áo khoác, đường cong thân thể lộ ra.

Cô lấy tay vuốt những đường cong trên người mình, bản thân không thể phủ nhận mình là một cô gái xinh đẹp, dáng người rất chuẩn, chỗ cần lồi thì lồi, chỗ cần lõm thì lõm, nhiều đàn ông vì thế mà động lòng. Nếu cô cứ lặng lẽ mà chết ở nơi này như vậy thì thật là một chuyện rất nực cười.


Đi lại trong phòng một lúc, cô hoạt động tay chân trong bóng tối, tạo dáng rất nhiều kiểu, nhìn cái bóng trên tường, cô làm vài động tác vô nghĩa, lại cảm thấy thật nhạt nhẽo vô vị.

Bản vẽ mặt phẳng vẫn đặt trong túi xách, cô mở ra trên bàn, tìm được khu vực này. Cô thấy vị trí gian phòng mình đang ở, lại thêm kinh ngạc phát hiện khoảng cách từ chỗ này đến khu vực trung tâm hoàng lăng đã vô cùng gần.

Tự mình có thể đến được chỗ đó không? Mà đến đó để làm gì?

Cô rơi vào trầm tư, cô biết rất rõ mục đích của chính mình, nhưng cũng không rõ là ở trong mắt một số người, tác dụng làm quân cờ của mình là gì?

Điều mà họ gọi là cục diện có liên quan tới các thế lực, rốt cuộc là đã không thể khống chế được hay là vẫn ở trong vòng kiểm soát của những người đó?

Tiếng nổ vừa rồi làm cô có đủ sức làm liều, lúc đó trong đường ống truyền ra tiếng nổ rất lớn, toàn bộ không gian đều chấn động, xi măng trên đỉnh đầu cũng rụng xuống, cô không biết chuyện gì xảy ra.

Bây giờ đã qua một khoảng thời gian rất lâu, cũng không ai đến tìm cô. Chờ đợi thêm nữa, cô sợ tâm trạng của mình sẽ trở nên méo mó.

Cô nghiên cứu một chút, không nắm chắc được con đường có thể đi ra ngoài. Vì vậy đeo ba lô quyết định ra khỏi phòng, vừa định ra cửa, chợt nghe có người đang hát.

"Chúng ta là một đống cơm rang ớt xanh, cơm rang ớt xanh vô cùng thơm ngon, cậu biết không? Chúng ta đang ở trong sa mạc, trong sa mạc không có cơm rang ớt xanh, vậy sống thế nào đây. Thế nên các cậu phải cảm ơn tôi đi, bởi vì tôi mang đến cơm rang ớt xanh, mặc dù bây giờ chỉ có hai nửa hộp, nhưng dù sao vẫn tốt hơn là không có. Đến đây đến đây nào, chúng ta là bang cơm rang ớt xanh. Đến đây đến đây nào, chúng ta thích ăn cơm rang ớt xanh. Đến đây nào, cậu nghe không đấy? Tuy các cậu cũng có màu xanh, nhưng không thân thiết với tôi như ớt xanh. La la la, cho các cậu ăn cơm rang ớt xanh, cho các cậu ăn, cho các cậu ăn. Chúng ta là bang cơm rang ớt xanh, chúng ta và ớt xanh là hảo bằng hữu, đương nhiên cũng yêu cơm trắng, nhưng mà xào chung là tốt nhất. A, quên mất còn có thịt heo, quên mất còn có thịt heo. You jump, I jump, You jump. I jump Thịt viên thịt viên, La la la la."

Cô mở cửa, liền thấy Hắc Nhãn Kính cõng Tô Vạn dựa vào tường, trên người bọn họ toàn máu, một bên mắt kính của Hắc Nhãn Kính thì vỡ nát, nhưng hắn vẫn đang hát.

Lương Loan nhìn bộ dạng của bọn họ, lập tức để bọn họ vào phòng, đỡ họ ngồi dựa vào tường.

"Làm sao các anh tìm được tôi?" Lương Loan nghi ngờ nói, "Chỗ đó đã xảy ra chuyện gì?"

"Trẻ con bây giờ manh động quá, nhà nước phải nghĩ biện pháp." Hắc Nhãn Kính nói: "Tôi bị đánh bay bởi ít nhất 2 cân C4 phát nổ trong không gian cực kỳ hẹp. Tìm được cô vì có ánh sáng, cô không đóng chặt cửa, ánh sáng đó trong bóng tối đối vớt tôi là quá chói mắt."

Tai Tô Vạn đang chảy máu, người vẫn trong trạng thái hôn mê. Hắc Nhãn Kính kéo hắn đến trước mặt Lương Loan: "Kiểm tra cậu ta xem có thể cứu sống được không."


Lương Loan vạch mí mắt Tô Vạn, lại nhìn bãi nôn trên người hắn, nói: "Nếu không phải là ngoại thương thì rất có thể não đã bị chấn động... Anh hát ở đó làm gì?"

"Sau này có cơ hội tôi sẽ nói cho cô biết." Hắc Nhãn Kính đáp.

Lương Loan định kiểm tra cho hắn nhưng bị hắn cản lại, Hắc Nhãn Kính châm thuốc, nói với cô: "Chúng tôi thua rồi, Lê Thốc phen này chết mất."

"Sao thể khẳng định được?" Lương Loan đành phải dùng mắt thường mà nhìn các vết thương trên người Hắc Nhãn Kính, thầm nghĩ, là các người thua, không phải tôi, tuy nhiên thấy bệnh nhân là kiểm tra vết thương đã trở thành thói quen nghề nghiệp của cô.

"Cậu ta cách trung tâm vụ nổ quá gần, trong không gian chật hẹp như thế này, uy lực khổng lồ của vụ nổ sẽ khiến nội tạng thụ thương nghiêm trọng." Hắc Nhãn Kính hít một hơi thật sâu, "Hẳn là cô hiểu rõ hơn tôi, cho dù không chết ngay thì cũng không trụ được bao lâu nữa, những chuyện như vậy chưa từng có kỳ tích."

Lương Loan thở dài, trong một bên kính râm vỡ nát của Hắc Nhãn Kính, con mắt híp như kẻ chỉ, không nhìn ra chút đau lòng nào.

Kéo một học sinh trung học vào trong chuyện này, đương nhiên sẽ gặp kết quả đó, cho dù không phải do vụ nổ cũng có ngàn vạn khả năng khác. Cho dù so sánh giữa thiếu niên bây giờ và thiếu niên ngày xưa, tâm tính có sự khác biệt rất lớn, nhưng mà dù sao thiếu niên vẫn chỉ là thiếu niên.

"Bảo vệ so với làm tổn thương một ai đó sẽ khó hơn rất nhiều." Hắc Nhãn Kính nhìn đồng hồ trên tay Tô Vạn, "Cậu nhóc Lê Thốc ấy có những hành vi không giống người thường. Lần cuối cùng này vận may của Ngô Tà không tệ, đáng tiếc chỉ trách tôi đã làm không tốt."

Lương Loan thở dài, cô không muốn chỉ trích cái gì, mình không phải là người trong nghề thì không nên nói lung tung. Cô cũng ngồi xuống, hỏi: "Vì sao cậu ta lại quan trọng như vậy?"

Hắc Nhãn Kính nhìn quanh căn phòng: "Một nguyên tắc cốt lõi nhất trong khảo cổ học, đó là trong chuyện xảy ra trong thực tế cũng không coi được là thật 100%, tất cả manh mối chỉ hướng đến 99. 999999%, chính xác thì tất cả những cố gắng này là để làm cho số chữ số 9 ở phần thập phân tăng lên, nhưng không ai hy vọng nó có thể tới 100%. Mà trong hệ thống khảo cổ của cả ngàn năm trước, người ta lại chỉ dùng khoảng 50% trong đó để chứng minh và phủ định."

Lương Loan nhìn hắn, không biết hắn muốn nói điều gì, cũng không ngắt lời.

"Mãi cho đến về sau, chúng tôi phát hiện loại rắn đó. Năm ấy chúng tôi ở trong một số di tích trên con đường tơ lụa, lần đầu tiên thấy được dấu vết của chúng. Khi đó những con rắn này là hàng hóa quý giá, quan sát từ các đặc điểm riêng của rắn mà, loại động vật này có lẽ là loài sinh trưởng trong rừng mưa nhiệt đới, thích hợp khí hậu ẩm ướt nóng bức, nhưng mà xương rắn lại xuất hiện một lượng lớn ở những di tích cổ thành trên con đường tơ lụa, rõ ràng lúc đó chúng đã được vận chuyển đi." Hắc Nhãn Kính tiếp tục nói, "Chuyện này rất kỳ lạ, con đường tơ lụa là một con đường đan xen giữa cái chết và sự giàu có, chết là bởi con đường này vô cùng nguy hiểm, buôn bán sinh vật sống không thích hợp với con đường này. Về sau thì đúng như vậy, khi nghiên cứu niên đại, chúng tôi phát hiện buôn bán rắn trên con đường tơ lụa sau khi hình thành vài chục năm liền biến mất."

"Ít ra thì người nghiên cứu khảo cổ đã hiểu thế, nhưng chúng tôi không dựa vào đó." Hắc Nhãn Kính nói, "Đây là khu vực có tính chất thương mại, bởi vì hai đầu lộ tuyến giao thương không có loại rắn này, rắn bỗng nhiên xuất hiện trên đường giao dịch, chứng minh rằng chúng đã sinh ra ở ngay một điểm trên con đường tơ lụa. Lúc đó vừa hay có một cơ hội, tôi theo một đoàn người đến nơi đó khảo sát, kết quả thê thảm, về sau có một tiền bối giúp tôi rất nhiều tôi mới sống được mà đi ra, còn mang theo một con rắn đi ra."

"Loại rắn này có một đôi mắt, trên trán còn có vảy có thể mở ra, bên trong là một mảnh vảy ngược có đường vân đỏ đen rất giống con ngươi, giống như con mắt thứ ba, nếu giật đứt, chúng sẽ chết ngay lập tức."

Con rắn Hắc Nhãn Kính mang ra từ xà chiểu không có con mắt thứ ba, trên đầu chỉ nhô lên một cái mào, đây là chủng loại được chăn nuôi, có thể là qua lai tạp với các loài khắc hoặc là qua chọn lọc tự nhiên hình thành một chi mới. Rắn hoang có màu đen, hơn nữa cực kỳ hung mãnh. Hệ thống xã hội loài rắn rất giống với kiến, vô số rắn nhỏ không có khả năng sinh sản, rắn đực và rắn mẫu có khả năng sinh sản thường chỉ ngủ đông bất động trong hang ổ.

"Tôi đem con rắn này cho một người bạn, bởi vì vị tiền bối kia nói con rắn này mang theo một lời nhắn. Nhưng bạn tôi cũng không thể hiểu ngay được, cậu ta làm chuyện gì cũng hơi chậm chạp." Hắc Nhãn Kính thở dài, "Mà cậu ta cũng là một người ngoan cố, cậu ta tin rằng lời nhắn nhất định ở trên người con rắn, cậu ta muốn mổ nó ra, sau thì bị cắn. Khi đến bệnh viện, cậu ta tỉnh lại liền biến thành một người khác. Cậu ta đã nhận được tin nhắn đó."

"Pheromone của rắn có thể truyền lại tin tức rất cụ thể, từ khi đó cậu ta bắt đầu đần dần hiểu được điều này. Rất nhiều chuyện lúc trước cậu ta vẫn suy nghĩ mãi mà không hiểu được, thì về sau cũng đã được giải thích."

"Đây là tất cả câu đố, là một đầu mối bị cắt đứt, ý nghĩa vô cùng lớn, nhưng cậu ta không có thể hiểu nổi vì sao mình lại làm được."


Hắc Nhãn Kính hút xong hơi thuốc cuối cùng, nói: "Lê Thốc cũng có khả năng này."

Lương Loan nghĩ thầm, về cơ quan trong mũi còn có rất nhiều nghiên cứu chưa được làm rõ, lập luận này có căn cứ nhưng là phạm trù chuyên nghiệp của mình, Lương Loan nghe người khác nói thao thao bất tuyệt, nghĩ cũng hơi buồn cười.

"Bất kỳ ai tới đây cũng vĩnh viễn không có thể biết lúc trước tại nơi này đã từng xảy ra chuyện gì. Chúng tôi vẫn đoán rằng, tình huống càng phức tạp thì càng nhiều khả năng có thể xảy ra, tuy nhiên Lê Thốc có thể nói cho chúng tôi biết rất rõ ràng chuyện đã xảy ra ở đây." Hắc Nhãn Kính nói, "Cậu ta có thể khôi phục được tình hình lúc trước."

"Tại sao các anh lại muốn biết ở đây đã xảy ra chuyện gì? Hơn nữa, sao ông chủ Ngô không đích thân đến nơi này mà chơi đùa với lũ rắn đó?"

Hắc Nhãn Kính nhỏ giọng nói: "Là bởi vì loại pheromone rắn này có tác dụng phụ. Tác dụng phụ không thể chống lại, Ngô Tà đã đi quá xa."

"Tác dụng phụ như thế nào?"

"Tính cách sẽ thay đổi." Hắc Nhãn Kính nói, "Hấp thụ pheromone, khả năng chỉ cần thời gian mấy giây, nhưng tác dụng của nó sẽ ảnh hưởng tới não rất lâu. Nó giống như lấy một đoạn ký ức, một đoạn trải nghiệm mà chuyển thành đoạn phim âm bản dán vào trong não cô, chỉ mấy giây, cảm giác sẽ như là mười năm, cũng có khi là một trăm năm." Hắc Nhãn Kính nhìn Lương Loan, "Một người ba mươi tuổi, đột nhiên biến thành một trăm tuổi, cô nghĩ hắn sẽ biến đổi đến mức nào."

Lương Loan kinh ngạc: "Có thế dài tới vậy sao?"

Hắc Nhãn Kính nói: "Chuyện người đó muốn làm, chỉ sợ không phải lấy trăm năm mà đếm được. Chúng tôi không biết về sau người đó sẽ thế nào. Sau này tôi gặp người đó, nghĩ dường như hắn đã sống đến mấy nghìn năm. Nói chung, hiện tại người đó đã không thể tiếp xúc tới những thứ này, hắn đã đến cực hạn."

"Lê Thốc là hy vọng duy nhất trong hiện tại." Hắc Nhãn Kính nói: "Đáng tiếc cậu ta lại chết mất."

Lương Loan thở dài, cảm xúc của người đàn ông này dường như đã lây sang cô, cảm giác cũng có chút bi thương. Cô mơ hồ hiểu ra bọn họ đang chống lại cái gì, trên lưng gánh vác điều gì, tuy không liên quan đến mục đích của cô nhưng những đau khổ mà người đàn ông đó phải chịu cũng đủ khiến người khác cảm động.

"Tôi có thể làm gì cho các anh?" Lương Loan hỏi.

Hắc Nhãn Kính bỗng nhiên quay đầu, cười cười: "Tôi chờ cô nói câu này lâu rồi. Cô có thể tìm Lê Thốc về đây không? Cố gắng để cậu ta chịu đựng thêm ba ngày nữa, tôi có thể nói cho cô biết cách ra khỏi đây."

"Anh không tự đi được sau?"

Hắc Nhãn Kính cười, đưa tay ra, Lương Loan thấy, trong da Hắc Nhãn Kính có cái gì đang động, mấy thứ này to bằng cái cúc áo, ở dưới tầng da, chi chít chằng chịt.

Cô sợ đến mức lùi về sau một bước.

"Vài người nếu vắng mặt, sẽ rất khó khăn." Hắn buông tay xuống, vứt ba lô của mình qua chỗ Lương Loan, "Giao dịch này rất công bằng, cô có đồng ý không?"