Chương 19: Ghi âm của Ngô Tà

Editor:An Nhiên

Trước đó đã suy nghĩ không cẩn thận, nếu không đã đánh ra ba cái chìa khóa, đỡ mất công đi hai lượt. Ba người như kẻ trộm đi lung tung trong khách sạn, dùng chìa khóa sắt mở thử chừng sáu mươi gian phòng, phần lớn đều là các phòng thiết bị của từng tầng, khoảng ba sáu phòng. Hai tư phòng còn lại: mười một phòng trong gara, khu hành chính có mười ba phòng.

Khu hành chính là nơi Lê Thốc không muốn tới nhất, lén lút không khác gì kẻ trộm. Hơn nữa về mặt lý thuyết, chiếc chìa khóa kia phải mở được gian phòng ở một nơi bí mật, vì thế trước nhất bọn họ đi mở mười một phòng trong gara. Cũng may phỏng đoán rất chính xác, thử tới lần thứ ba thì cánh cửa mở ra.

Đây là cửa sau của một nhà để xe riêng, đằng trước có cửa cuốn, cửa ra vào ở phía sau. Gara khá lớn, có thể để vừa bốn chiếc xe buýt.

Sau khi mở được, cả ba đều ngẩn người. Giữa gian phòng đỗ một chiếc xe việt dã chạy trong sa mạc cỡ lớn, nhìn rất giống xe Hummer, nhưng không phải Hummer. Chiếc xe sơn vàng, bộ dáng cực kì ngầu. Dương Hảo đối với mấy thứ này có chút nghiên cứu, sau khi nhìn kỹ, sắc mặt tái nhợt quay đầu lại nói: "Đây là xe Kiêu Long* phiên bản dân dụng."

Kiêu Long là sản phẩm xe việt dã quân dụng sản xuất trong nước, cạnh tranh cùng dòng xe Unimog (Mercedes). Hiện tại chỉ còn vài mẫu.

"Xe này có thể đi trong sa mạc không?" Tô Vạn hỏi.


"Vớ vẩn, đây trang bị cho bộ đội chống tăng. Xe tăng có thể đi được ở đâu, thì cái xe này cũng đi được ở đó. Lốp xe còn có thể tự động thổi phồng hoặc thoát khí để thích ứng với các dạng địa hình."

Tô Vạn lấy được chìa khóa của chiếc xe treo trên vách tường: "Xem ra nó được chuẩn bị cho chúng ta."

Xe này cũng không phải hàng mới, có thể nhìn thấy rất nhiều cát cùng các vết trầy, chắc cũng là vật tư còn lại của đoàn thám hiểm.

Nếu xe này có thể gửi đi được, thì có khi họ cũng đã gửi đến Bắc Kinh cho cậu. Nhưng không gửi được, nên mới chuyển đến chiếc chìa khóa này.

"Này." Dương Hảo mở cốp xe, liền kêu bọn cậu tới xem. Trong cốp, đặt bốn khẩu súng gập tự động, mỗi khẩu kèm d bốn hộp đạn, ngoài ra còn bảy, tám thùng dầu diesel.

Lê Thốc cầm lên, ngửi mùi, nhận ra súng này là do cậu chuẩn bị lúc trước, nhưng lại không dám đem lên xe lửa. Có người nào đó đã vào kho hàng, lấy số súng, sau đó chuyển tới đây cho họ.

Quả nhiên toàn bộ hành trình đều có người giám sát.

Bốn khẩu, chẳng lẽ biết bọn cậu có bốn người, tính cả Lương Loan?

"Rõ ràng là đối phương muốn chúng ta đi vào sa sạc." Lê Thốc đặt khẩu súng lại, xoay người nhìn quanh gara. Đây không phải là cách để cho cậu đường hoàng đi vào sa mạc, từ đầu tới giờ mọi tâm tư đều cẩn thận như vậy, nơi này nhất định có một lí do có thể thuyết phục cậu.

Đi lại một vòng, cậu phát hiện một máy ghi âm. Hiện tại cũng hiếm khi nhìn thấy vật này. Trên máy ghi âm có dán một bức hình gia đình cậu. Lê Thốc mắng một tiếng, lòng thầm nói không cần lúc nào cũng phải nhắc nhở ta là ngươi sẽ làm chuyện bất lợi đối với gia đình ta đâu. Cậu ấn nút, bên trong phát ra giọng Ngô Tà: " Thật ngại quá, làm cậu liên lụy vào chuyện này, nhưng đây cũng là cách tốt nhất để bảo vệ cậu. Trong chuyện này, ban đầu người phạm sai lầm là tôi." Giọng hắn khá bình thản, không có chút cảm xúc gì.
Mọi người ngừng việc đang làm, tới vây quanh đó.

"Cậu có thể đi tới đây thật không dễ dàng. Những thứ trước đây tôi nói với cậu, xem ra cậu cũng đã hiểu." Ngô Tà tiếp tục nói, "Cũng rất đáng khen."

Tô Vạn và Dương Hảo lập tức nhìn Lê Thốc: "Cái gì vậy?"

Lê Thốc thầm nghĩ giờ là lúc nào mà còn giả bộ, xua tay bảo hai đứa kia tiếp tục nghe.


Ngô Tà nói: "Mọi thứ đều là do tôi sắp xếp. Tất cả mọi việc cậu đã trải qua đều khiến cậu phải ghi sâu trong tâm khảm. Yên tâm là tất cả, từng chi tiết đều có ý nghĩa với cậu. Ngày tháng sau này, cậu sẽ từ từ nhận ra rằng mọi sự trải qua trong mấy tháng nay, đều có ích đối với cậu." Dừng một chút, hắn lại nói tiếp, " Cậu cũng đừng oán trách quá nhiều với cha mình làm gì, ông ấy vô tội. Việc hai người bị cuốn vào đều do sự cố, đương nhiên đối với loại người như tôi mà nói, sự cố chính là cách nói khác của số mệnh."

Lê Thốc chau mày. Tô Vạn thức thời liền đưa cho cậu một điếu thuốc, cậu hút một hơi, mới thấy Ngô Tà nói tiếp: "Chắc hiện tại cậu khá lo lắng cho an nguy của cha mình. Tôi có thể bảo vệ cậu, tất nhiên sẽ không bạc đãi cha cậu. Hiện tại, cậu cần dựa theo tình hình mà làm. Yêu cầu của tôi rất đơn giản, tuyến đường đã đặt sẵn ở ghế lái, mọi manh mối tôi đều đã nói cho cậu. Cậu có thể nghe được đoạn ghi âm này, chứng tỏ tôi có thể đã chết, nhưng nhớ kỹ, tôi chết cũng không ảnh hưởng tới toàn bộ kế hoạch đã được sắp xếp. Nếu cậu còn muốn gặp lại cha mình, thì nhất định phải lần theo manh mối của tôi, tới Cổ Đồng Kinh."

Kế tiếp, máy ghi âm phát ca khúc "Thuận buồm xuôi gió" của Ngô Kỳ Long:

Ngày biết tin anh ra đi
Chúng ta chẳng nói lời nào
Tiếng chuông đêm reo vang khơi lên trong lòng nỗi đau li biệt
Cũng không phá tan được vẻ trầm mặc lắng sâu của anh
Ngày tiễn anh, cho đến tận cùng
Chúng ta cũng không trao nhau một lời
Sân ga đông đúc bủa vây lấy dòng người tiễn biệt
Cũng không vây kín được sầu chia li thăm thẳm trong tôi
(nguồn youtube)

Ba người liếc nhau. Lê Thốc thầm nghĩ chó má, đây là ý gì? Hắn còn từ biệt nữa, tâm tính cũng thật tốt, bây giờ vẫn còn lòng dạ trêu đùa bọn cậu.

Cả đám kiên nhẫn nghe hết bài hát, nghĩ rằng sau đó vẫn còn thông tin, kết quả tiếp theo lại là bài khác của Ngô Kỳ Long. Lê Thốc tua lại nhiều lần, qua hết cả đoạn thu âm, phát hiện sau đó chẳng có nội dung gì.


Cậu im lặng một lúc, cầm máy thu âm ném lên tường.

"Thế là sao?" Tô Vạn hỏi, "Có cảm giác uy hiếp trắng trợn. Theo lẽ thường hiện tại chúng ta nên cầm cuộn băng đi báo cảnh sát."

Lê Thốc cảm thấy trong lòng rất hỗn loạn, chỉ vào ảnh chụp gia đình cậu, bảo Tô Vạn im lặng. Cậu đã thầm chấp nhận số phận, thuận buồm xuôi gió đến được Nội Mông, cứ cho là tiếp theo đây còn thuận buồm xuôi gió nữa, liệu có thể được như thế không?

Cậu nhìn hai người bạn, nói: "Không được ngủ. Đêm nay xuất phát, đi suốt đêm, nếu không bà chị kia chắc chắc không thể dứt đuôi được. Dương Hảo đi lấy hành lý, tao thử xe. Còn Tô Vạn, mày ở đây tìm xem có thứ gì chúng ta cần không."

Cả hai gật đầu, phân công nhau mà làm. Sau 30 phút, Lê Thốc khởi động ô tô, Dương Hảo mở cửa xếp. Tiếng động cơ gầm rú khiến ba cậu lập tức hưng phấn hẳn lên. Lê Thốc bật đèn pha, hét lớn: "Badain Jaran, ta đến đây!"

Đèn sáng chói, liền trông thấy Lương Loan đã thay bộ đồ thể thao, ngồi trên vali hành lý của mình, chặn trước đèn xe.

Ba người đứng hình trong trạng thái duy trì động tác hoan hô.

Lương Loan cười lạnh, trong nháy mắt nét mặt chùng xuống: "Muốn đấu với chị sao. Thảo nào chị gọi điện thoại phòng không ai bắt máy. Nếu không mang lão nương theo, phải lăn qua người lão nương."