*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà đang ở gần trong gang tấc, nhưng không nói gì cả, cứ thế quay người đi vào phòng ngủ. Cô cảm thấy là do mình hồ đồ vì uống rượu, một giấc mơ mà kéo dài như vậy, một đêm lãng mạn thì thôi, giờ đến cả bữa sáng cũng chuẩn bị xong xuôi rồi. 

Cô tựa vào cửa trấn tĩnh một hồi, bấm bấm huyệt hợp cốc [1] đau đến hít sâu một hơi, sau khi xác nhận mình đã tỉnh mới mở cửa ra lần nữa. Trần Ngân Hà hoàn toàn không biến mất như dư ảnh trong giấc mơ, anh đang đeo chiếc tạp dề màu xám và mang món trứng ốp la từ phòng bếp ra ngoài.

“Tinh” một tiếng, tiếng máy nướng bánh phát ra âm thanh giòn giã, Trần Ngân Hà lấy bánh mì gối nóng hổi ra khỏi lò. Giữa hai lát bánh mì có thêm một quả trứng ốp la, thịt xông khói, rau, giăm bông, còn cả sốt cay ngọt mà cô thích ăn nhất nữa.

Trần Ngân Hà đặt bánh mì đã chuẩn bị xong xuôi lên chiếc đĩa sứ trắng, rồi quay người lấy thêm hai cốc sữa nóng, ngẩng đầu thấy Tô Dao đang sững sờ đứng ở cửa phòng ngủ, liền nhướng mày nhìn cô: “Đánh răng rửa mặt đi rồi ra ăn sáng kẻo nguội, em không được ăn đồ nguội.”

Lúc này, Tô Dao mới chắc chắn mình không phải đang mơ, Trần Ngân Hà đang ở trước mặt cô. Cô bước đến, ôm cổ tay anh, tận tay chạm vào anh, nhưng còn chưa kịp lên tiếng đã bị anh bế lên, đặt trên bàn ăn.

Con mèo nhảy từ ghế sofa lên bàn trà, khiến tờ giấy chứng nhận kiểm tra rơi xuống đất, bước chân uyển chuyển đi đến cạnh bàn ăn, nhảy vào ổ cuộn thành một cục.

Trần Ngân Hà đặt hai tay bên hông Tô Dao, anh hơi ấn người xuống, chăm chú nhìn cô bằng đôi mắt đen láy. 

Rất lâu anh cũng không lên tiếng, cô đẩy anh ra: “Anh về từ khi nào thế, tại sao không gọi trước cho em?”

Cô không hỏi tại sao anh lại đột ngột biến mất, hay hỏi anh đã làm gì, mà hỏi anh về từ khi nào, như thể anh chỉ vì một việc vặt vãnh và một đêm không về nhà vậy.

Trần Ngân Hà cúi đầu, tựa cằm lên vai cô, nghiêng đầu nhìn sườn mặt cô: “Tối qua, sau khi Ngô Thanh Đào rời đi.”

Anh liếc nhìn tờ giấy kiểm tra của phòng vật chứng bị con mèo hất rơi, dụi dụi môi vào vành tai cô: “Có phải tối qua em say thành ra thế này là vì anh không?”

Tô Dao mím môi, khẽ cau mày, như thể đang cố gắng hết sức để tránh né câu hỏi của anh, cô không muốn phá vỡ giây phút thân mật giữa hai người.

Tuy nhiên, Trần Ngân Hà lại vô cùng vui vẻ, anh bế cô xuống khỏi bàn ăn: “Em biết anh là một người thích ghi thù, tính chiếm hữu và ghen tuông rất mạnh, năm ngoái em vì Hứa Gia Hải mà say khướt tại nhà hàng đó và anh đã canh cánh trong lòng cho đến tận bây giờ, luôn nghĩ liệu không biết đến khi nào em mới vì anh mà say một lần.”

Tô Dao áp sát trán vào ngực Trần Ngân Hà, giữa hay người chỉ để ra một khe hở nhỏ: “Sao tối qua anh không gọi em dậy, hại em còn tưởng đang nằm mơ.”

Còn cả mọi dáng vẻ xấu xí của cô khi say rượu, chắc chắn anh đã nhìn cả rồi.

Trần Ngân Hà nhếch khóe môi, đặt tay lên eo Tô Dao, ái muội xoa nắn vô cùng không nghiêm túc: “Gọi nhưng không tỉnh, em ôm chặt lấy cổ anh không buông, lúc thì nói nhột, lúc thì lại nói đau, muôn anh hôn, lại muốn anh yêu, không biết có phải là đang giả mơ để lợi dụng anh không nữa.”

Tô Dao kéo kéo cổ áo mình, để lộ ra một mảng đỏ lớn trên cổ và xương quai xanh: “Mở to cái đôi mắt chó của anh ra mà xem rốt cuộc là ai lợi dụng ai đây?”

Trần Ngân Hà khẽ cười, ôm Tô Dao vào lòng, ngửi mùi thơm trên tóc cô: “Em nên mừng vì tối qua em đang đến kỳ đó, nếu không đợi đến tháng sau thì ít nhất là mười tháng tới em sẽ chẳng đến kỳ được nữa đâu.”

“Đừng có mạnh miệng.” Tô Dao thúc đầu gối vào đùi Trần Ngân Hà, nhẹ nhàng chạm vào anh, cô nghiêng đầu nhìn anh bằng đôi mắt long lanh ánh nước: “Nói mấy lời tục tĩu thì ai mà chẳng nói được, có giỏi thì làm tới đi, em không ngại có “cuộc chiến đẫm máu” với anh đâu.”

Trên người cô có một sức hấp dẫn tự nhiên trời sinh, bị đôi mắt đó hấp dẫn, anh khẽ xoa nhẹ lên đùi cô, đầu ngón tay chạm lên vành tai cô, cô hơi nghiêng đầu, vội vàng tìm kiếm lòng bàn tay anh. Vốn dĩ không muốn như vậy, nhưng một ánh mắt, một cử động đã khiến ngọn lửa bùng cháy.

Anh nhéo cằm cô, đầu ngón tay vuốt ve đôi môi cô, thấp giọng nói: “Mấy ngày này em đã nhớ anh thế nào?”

Cô liếm tay của anh đang đặt trên môi mình, nhìn anh bằng ánh mắt thẳng thắn và nhiệt tình: “Anh mới là bên thiếu lý do, đáng lẽ phải là em hỏi anh mới đúng, mấy ngày này anh đã nhớ em thế nào?”

Anh cụp mắt nhìn môi cô, ánh mắt càng ngày càng sâu, đến hơi thở cũng nặng nề hơn rất nhiều. Anh quơ quơ tay phải trước mắt cô: “Khi nhớ em anh sẽ coi nó là em, để nó thay thế em an ủi anh.”

Tô Dao cắn mạnh vào ngón tay Trần Ngân Hà, để lại vết cắn sâu trên tay anh, rồi mắng chửi: “Đồ lưu manh!”

Cô vùng ra khỏi vòng tay anh, quay người muốn đi đến bàn ăn, nhưng lại bị anh giữ eo kéo lại.

Ánh nắng ban mai chiếu qua cửa sổ, hắt lên tấm khăn trải bàn màu hồng đậm, mùi bánh mì nướng hòa quyện với vị ngọt của sữa phảng phất trong không trung, đến không khí cũng trở nên loãng hơn. Trong nắng mai cuối hè, họ trao nhau nụ hôn thật dài, khi tách ra còn kéo theo sợi dây nhớ nhung chia xa, lấp lánh ngọt ngào như pha lê.

Cô lau môi vào áo sơ mi của anh rồi thản nhiên hỏi: “Bữa trưa anh định làm món gì ngon cho em ăn đây?”

Trần Ngân Hà xoa đầu Tô Dao: “Em thích ăn món gì anh sẽ nấu cho em món đó, trừ những món có khẩu vị nồng, em đang đến kỳ, không được ăn mấy thứ đó.”

Có được đáp án đó của anh, cô biết ít nhất là anh sẽ không rời đi trước bữa trưa.

Trần Ngân Hà nhìn Tô Dao: “Bữa tối cũng sẽ nấu cho em.”

Tô Dao ngạc nhiên ngẩng đầu lên, gương mặt nở nụ cười ngọt ngào: “Vậy chúng ta cùng đi mua đồ ăn nhé, em muốn ăn sườn heo kho, cá sốt chua ngọt, cà tím xào, còn cả canh gà nữa.”

Trần Ngân Hà kéo Tô Dao đến ngồi xuống bàn ăn, đưa cho cô chiếc bánh sandwich: “Được, ăn sáng trước đã.”

“Lát nữa em sẽ đưa mũ của em cho anh đội, cả khẩu trang nữa.” Tô Dao cắn một miếng sandwich: “Khẩu trang em mới mua đẹp lắm, màu hồng, còn in hình cún con nưa, rất hợp với anh.”

Lục Hải Minh vẫn đang phái người theo dõi Trần Ngân Hà, chỗ này lại gần Cục Công an thành phố, nên rất dễ bị bắt gặp. Cô có chút không chắc chắn, hỏi: “Đeo khẩu trang nhé?”

Quả nhiên là Trần Ngân Hà bắt đầu làm kiêu, anh bĩu môi không chịu: “Tại sao anh loại phải đeo thứ phong ấn sắc đẹp của mình lên mặt, em có biết khuôn mặt này của anh được bao nhiêu người thích không hả?”

Mặc dù người đàn ông này rất tự luyến, lúc nào cũng khiến người khác muốn nhấc giày đá anh, nhưng Tô Dao lại thích anh làm giá như vậy: “Anh muốn bị đội trưởng Lục bắt đi à?”

Tô Dao suy nghĩ một chút: “Hay là để em đi mua, anh vẫn nên ở nhà sẽ an toàn hơn.”

Trần Ngân Hà: “Không được, em không biết chọn đồ ăn, toàn mua đồ bỏ đi về nhà, sẽ ảnh hưởng tới việc phát huy tài nghệ nấu nướng của anh.”

Tô Dao: “Vậy thì anh phải đeo khẩu trang rồi.”

Trần Ngân Hà chỉ đành ấm ức chấp nhận thỏa hiệp: “Đeo, đeo, đeo.” Nói xong lại đút cho Tô Dao một ngụm sữa.

Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà, nói: “Còn cả chiếc áo sơ mi màu hồng trên người cũng không thể mặc, nếu không anh đi cùng em thì cho dù có đeo khẩu trang cũng vẫn bị nhân ra, anh mặc một chiếc áo ngược lại hoàn toàn với phong cách thường ngày của mình đi.”

Sau bữa sáng, Trần Ngân Hà dọn dẹp bàn ăn, Tô Dao về phòng thay quần áo: “Em ra ngoài một chút, sẽ về ngay.”

Trần Ngân Hà đứng trong bếp đáp lại: “Ừm.”

Tô Dao đứng ở cửa thay giày, cô nhìn vào phòng bếp mấy lần mà vẫn miễn cưỡng không nỡ rời, nếu ra khỏi cửa sợ rằng khi quay lại thì Trần Ngân Hà sẽ biến mất.

Ánh mắt cô đã bị anh bắt gặp, anh đứng cạnh bàn ăn, khẽ nhướng mày lười biếng mỉm cười với cô: “Anh không đi đâu.”

Tô Dao: “Vậy anh không được lừa em đó.”

Trần Ngân Hà tỏ vẻ như muốn nói rằng em đang nói cái gì thế: “Anh lừa em khi nào?”

Tô Dao chửi thầm một câu, mẹ nó có lúc nào là anh không lừa em đâu, rốt cuộc câu nói nào thốt ra từ miệng anh là thật vậy hả? Sợ mình không kiềm chế được bản thân sẽ chửi bới anh, dọa anh sợ mà bỏ chạy mất, nên Tô Dao lập tức mở cửa bước ra ngoài.

Tốc độ của Tô Dao rất nhanh, cô nói sẽ về ngay và chỉ mới mười phút đã quay lại, trên tay cầm theo chiếc túi nilon màu trắng, không biết bên trong đựng thứ gì mà trông có vẻ loè loẹt đầy màu sắc.

Trần Ngân Hà liếc nhìn một cái: “Em mua quần áo con gái cho anh đấy à, anh không mặc, không có hứng thú đó.”

Tô Dao mở túi nilon lấy ra một chiếc áo sơ mi nam in hoa màu xanh Hawaii, rồi cầm tới ướm lên người Trần Ngân Hà: “Kích cỡ tạm ổn, em giặt qua cho anh rồi phơi nắng cho khô là có thể mặc được rồi.”

Trần Ngân Hà thà chết vẫn bảo vệ tôn nghiêm tiên nam của mình: “Anh không mặc.”

Tô Dao: “Phản đối vô hiệu.”

Rất nhanh Tô Dao đã giặt xong rồi phơi trên ban công, khi ngang qua phòng khách, cô nhặt tờ báo cáo kiểm tra dưới sàn lên, nhìn về phía Trần Ngân Hà một cái, nhưng không lên tiếng, chỉ quay lưng xé vụn tờ báo cáo, ném vào thùng rác.

Trần Ngân Hà đang ngồi xổm dưới sàn cho mèo ăn, ánh mắt để ý thấy động tác của Tô Dao, nên đứng dậy đi về phía cô, ôm cô từ phía sau, tựa cằm lên đỉnh đầu cô: “Em muốn ăn gì đó ngọt ngọt không, nghe nói phụ nữ khi đến kỳ rất thích ăn đồ ngọt.”

Tô Dao quay người lại ôm lấy cổ Trần Ngân Hà, dựa sát vào vòng tay anh: “Vậy anh nấu chút chè gì đó cho em đi.”

Trần Ngân Hà vào bếp nấu chè, Tô Dao ngồi trên sofa nhìn anh, ánh mắt khẽ chớp, dường như đang khắc ghi từng cử chỉ của anh vào tim, đợi đến khi anh đột ngột biến mất cô sẽ lại lôi ra ngắm.

Trần Ngân Hà nấu xong, anh để nồi trên bếp, rồi quay lại ngồi bên cạnh Tô Dao, hỏi: “Còn muốn ăn gì nữa không?”

Tô Dao nằm trên sofa, ôm gối tựa, gối đầu lên đùi Trần Ngân Hà, nhìn anh: “Tạm thời thì hết rồi, ở cạnh em một lúc là được, mười giờ ra ngoài nên vẫn còn một tiếng nữa.”

Trần Ngân Hà xoa xoa tóc Tô Dao, giúp cô vén phần tóc xõa trước trán ra sau tai, rồi cùi đầu nhìn khuôn mặt cô: “Được, cả ngày hôm nay anh sẽ ở cạnh em.”

Hôm nay ở cạnh cô, còn ngày mai thì không chắc, Tô Dao nắm được điểm mấu chốt trong câu nói của Trần Ngân Hà, cô không hỏi gì thêm chỉ nắm tay anh, nhẹ nhàng áp má vào lòng bàn tay anh. Sau đó, cô đột ngột há miệng, cắn mạnh một cái vào tay anh.

Anh đau đớn hít một tiếng, nhưng không cử động để mặc cô trút giận, cứ thế đến khi tay anh bị cô cắn đến chảy máu, cô nếm được mùi máu tanh mới thả anh ra: “Đau không?”

Trần Ngân Hà mỉm cười: “Không đau.” Anh nợ cô, nên đương nhiên phải gánh chịu.

Tô Dao nghiêng người, đối mặt với Trần Ngân Hà, cô ôm eo anh: “Lần trước đi mua sắm với Ngô Thanh Đào, em đã đi thử váy cưới nhưng không đẹp, đường cắt may không ổn, chất liệu không tốt, đính đá cũng không sáng.”

Trần Ngân Hà: “Đợi lần tới anh đưa em đi chọn, mắt nhìn của Ngô Thanh Đào quá kém.”

Tô Dao gật đầu: “Thiệp mời thì sao, bên trên có cần in ảnh cưới không, nhưng chúng ta còn chưa chụp ảnh.”

Trần Ngân Hà: “Anh sẽ thu xếp ổn thoả.”

Tô Dao: “Bánh kẹo cưới dùng loại nào thì được, kẹo sữa Thỏ trắng hay là socola?” [2]

Trần Ngân Hà: “Dùng toàn bộ là kẹo trái cây vị đào, cả mềm cả cứng, hay không mềm cũng chẳng cứng cũng được, tóm lại là anh muốn vị đào.”

Tô Dao suy nghĩ một chút: “Không thích hợp đâu, anh thích ăn kẹo vị đào, nhưng chưa chắc khách mời đã thích, anh xem hay là mua đủ các loại vị đi, nho này, chuối này, cam này, táo này, vân vân.”

Trần Ngân Hà: “Anh quan tâm tới bọn họ làm gì, anh chỉ muốn vị đào thôi.”

Tô Dao mỉm cười, đôi mắt xinh đẹp cong cong, giọng điệu nuông chiều: “Được, được, được, nghe theo bông hoa nhỏ yêu kiều, bông hoa nhỏ yêu kiều thích ăn cái gì thì dùng cái đó.”

Trần Ngân Hà được dỗ dành vui vẻ, anh cong môi bảo Tô Dao ngồi lên đùi mình, anh vòng tay ra đỡ lưng cô, để cô dựa đầu lên ngực, như đang bế một đứa trẻ.

Trần Ngân Hà tiếp tục nói: “Nơi tổ chức tiệc cưới sẽ dùng toàn bộ là hoa hồng màu hồng, cùng lắm là thêm chút hoa loa kèn trắng, ngoài ra còn thêm vài bó cúc họa mi nữa.”

Tô Dao: “Váy cưới em muốn màu trắng, còn váy dự tiệc là màu hồng.”

Trần Ngân Hà: “Đồ lót để anh chọn, tuy rằng màu hồng rất đẹp, màu đen cũng không tệ, nhưng loại nào ít vải một chút hoặc không mặc thì càng tốt, hay là em đừng mặc quần lót nữa, để tiện cho anh lúc nào cũng có thể…”

Trần Ngân Hà đang đợi Tô Dao ngắt lời mình, nhưng cô lại chẳng mắng anh là đồ lưu manh, đồ cầm thú như mọi lần, mà chỉ đỏ mặt nhìn anh.

Trần Ngân Hà tự chém gió, nên có thế nào cũng phải chém cho xong, giọng nói khàn khàn tiếp tục nói nốt câu vừa rồi: “…Muốn em.”

Tô Dao véo véo vành tai đỏ ửng của Trần Ngân Hà, mỉm cười, làm ổ trong lòng anh. Ánh mặt trời đã trở nên gay gắt, dần dần chiếu từ ban công vào phòng khách, Tô Dao nhìn đồng hồ trên tường: “Mười giờ mười rồi, chúng ta ra ngoài thôi.”

Trần Ngân Hà đun lại chè, Tô Dao ra ban công lấy chiếc áo Hawaii ném cho anh: “Thay vào đi, nếu không sẽ không cho anh ra ngoài cùng đâu.”

Tô Dao ăn chè xong, nhìn Trần Ngân Hà từ phòng ngủ đi ra: “Xị mặt cái gì, cười lên xem nào, đẹp trai thế này cơ mà.”

Trần Ngân Hà cài cúc áo sơ mi: “Thật không?”

Tô Dao: “Thật mà, em lừa anh làm gì?”

Cô thầm nghĩ, anh suốt ngày lừa em, lừa em quay vòng vòng, vậy em lừa anh một lần thì đã làm sao?

Tô Dao về phòng ngủ lấy một chiếc khẩu trang màu hồng đưa Trần Ngân Hà đeo, rồi lại tìm thêm cặp kính râm màu nâu, chuẩn bị cho anh vô cùng chỉn chu: “Xong, chúng ta có thể ra ngoài rồi.”

Cô nhìn anh chằm chằm, rồi đột nhiên cảm thấy thật kỳ lạ, đồ mặc trên người anh thế mà lại có chút phong cách, đem đến cảm giác độc đáo vô cùng đẹp trai. Hiệu ứng trong mắt những người yêu nhau thật đáng sợ.

Sau khi ra khỏi nhà, Trần Ngân Hà cúi đầu nhìn xuống chiếc áo sơ mi trên người, cảm thấy đầu óc mình có vấn đề nên mới ăn mặc thế này. Cũng là vì cô, nếu đổi thành người khác bảo anh mặc như vậy thì anh có thể nhét luôn chiếc áo này vào miệng người đó.

Ra khỏi tòa nhà, Trần Ngân Hà quay đầu nhìn ngó xung quanh.

Tô Dao kéo kéo cánh tay anh: “Đừng căng thẳng, dáng vẻ hiện tại của anh cho dù là đội trưởng Lục đối diện thẳng mặt cũng không nhận ra đâu.”

Trần Ngân Hà không đề phòng Lục Hải Minh, cho dù Lục Hải Minh có đổ toàn lực bao vây anh thì anh cũng chẳng sợ.

Đến siêu thị, Trần Ngân Hà tháo kính râm ra móc vào túi chiếc áo sơ mi hoa hoè hoa sói, rồi chăm chú chọn nguyên liệu cho bữa trưa và bữa tối. Trần Ngân Hà đẩy xe mua sắm, Tô Dao đi bên cạnh, sợ gặp phải người quen nên cô không dám đi quá gần anh, nhiều lần muốn khoác cánh tay anh nhưng vẫn kìm lại.

“Thêm chút cẩu kỷ tử vào canh gà nhé, ở nhà hết cẩu kỷ tử rồi, được không, đang giảm giá 40% kìa.”

“Em cho anh ăn thứ đồ giảm giá sắp hết hạn đó hả?” Thậm chí Trần Ngân Hà không thèm nhìn chiếc túi trong tay Tô Dao, anh lất một hộp đắt nhất trên kệ bỏ vào xe hàng: “Có phải em muốn mưu sát chồng mình không?”

“Để dễ dàng kế thừa tài sản của anh sau đó nuôi bảy, tám tình nhân trẻ bên ngoài.”

Tô Dao mỉm cười: “Việc đã từ bao lâu rồi mà anh vẫn còn nhớ à, sao anh lại hay ghen vậy chứ hả, chàng tiên nhỏ?”

Trần Ngân Hà cảm thấy khẩu trang ngột ngạt nên kéo xuống dưới cằm, Tô Dao sợ đồng nghiệp tại Cục Công an thành phố bắt gặp nên vừa nói đùa với Trần Ngân Hà vừa không dám rời mắt để ý, sợ Lục Hải Minh đột ngột xuất hiện sau đó còng tay Trần Ngân Hà đi ngay trước mặt mình.

Đột nhiên Tô Dao phát hiện Trần Ngân Hà bất động, liền vội vàng đeo khẩu trang và kính râm lên cho anh, cơ thể vô thức giữ khoảng cách với anh, đẩy xe mua hàng nấp sang một bên, ánh mắt cảnh giác như lâm đại trận. Tô Dao thầm mắng chửi một tiếng, không phải chứ, hôm nay chẳng phải là cuối tuần sao, đội trưởng Lục không ở nhà dạy Lục Tiểu Phán làm bài tập mà ra ngoài đi quanh siêu thị làm gì cơ chứ?

Tô Dao giấu Trần Ngân Hà ra sau lưng mình, nhỏ giọng nói: “Phải đội trưởng Lục không?”

Trần Ngân Hà: “Cũng gần như vậy.”

Tô Dao: “Phải là phải, không phải là không phải, sao lại còn thêm câu gần như vậy vào làm gì?”

Cứ thế cho đến khi cô thấy Hứa Gia Hải đang ném đồ vào xe mua hàng ở cách đó không xa. Lòng vòng cả nửa ngày cuối cùng hoá ra là anh đang trốn Hứa Gia Hải: “Anh và Hứa Gia Hải đã xảy ra chuyện gì rồi à mà lại sợ anh ta giao anh cho Cục Công an thành phố?”

Trần Ngân Hà vẫn nói câu cũ: “Cũng gần như vậy.”

Tô Dao cảm thấy đáng tiếc cho tình bạn của họ và muốn giúp đỡ hàn gắn một chút: “Hai người xảy ra mâu thuẫn gì thế, có phải hiểu lầm không?”

Trần Ngân Hà: “Thực ra cậu ta luôn không vừa mắt với anh, bắt đầu từ năm học lớp bảy cho đến tốt nghiệp lớp mười hai, chỉ cần anh có mặt là cậu ta sẽ không thể trở thành hot boy lớp, hot boy trường, khi hai bọn anh đứng cạnh nhau thì nữ sinh lúc nào cũng chỉ nhìn thấy anh, cậu ta ghen tị với anh, tâm lý đã méo mó, biến thái rồi. Nên hận không thể để anh lọt lưới, bị bắn, diệt trừ được anh thì cậu ta có thể trở thành người đàn ông đẹp trai nhất thế giới.”

Tô Dao: “Không phải chứ, Hứa Gia Hải không phải loại người như vậy.”

Trần Ngân Hà nghiêm túc nói: “Không lộ ra ít nào thì bớt nguy hiểm đi ít đó.”

Tô Dao đã bị Trần Ngân Hà thuyết phục, bất luận nói thế nào thì hiện tại Trần Ngân Hà đều không thích hợp xuất hiện trước mặt người khác: “Đồ đã mua được kha khá rồi, chúng ta thanh toán về nhà thôi.”

Hai người dự định đi vòng qua từ bên kia kệ hàng, nhưng vừa ngẩng lên lại thấy không biết từ bao giờ mà Hứa Gia Hải đã đứng sau họ rồi. Trần Ngân Hà quay người, kéo tay Tô Dao đi, đến chiếc xe mua sắm bao nhiêu nguyên liệu lựa chọn kỹ càng cũng không cần nữa. 

Tiếng cười sảng khoái của Hứa Gia Hải từ kệ đồ bên cạnh vọng đến: “Điện thoại của tôi đâu rồi, tôi phải mau chóng chụp ảnh để lưu giữ lại khoảnh khắc đẹp đẽ nhất trong cuộc đời.”

Không những thế, anh ta còn định đăng ảnh lên nhóm chat của trường cấp hai, cấp ba, Cục Công an thành phố Nam An và Cục Công an thành phố Vân giang, để mọi người thấy sự xuống cấp của hot boy trường, hotboy cảnh sát năm xưa.

Anh ta vừa mới lấy điện thoại trong túi ra, thì bóng ma của Trần Ngân Hà đã xẹt qua trước mặt, anh nhìn anh ta qua cặp kính râm: “Còn dám cười một tiếng nữa là tôi bẻ gãy cổ cậu đó.”

Hứa Gia Hải nhìn chiếc áo sơ mi hoa hoét rẻ tiền trên người Trần Ngân Hà, rồi chỉ chỉ ra cổng siêu thị: “Đối diện có tiệm bán dây chuyền vàng lớn, đi, tôi mua cho cậu một cái, bên cạnh còn có cả phòng khám Nha nữa, đi lắp răng vàng nữa.”

Hứa Gia Hải đã bị vẻ đẹp trai hấp dẫn của chàng tiên nam Trần đè nén cả non nửa cuộc đời, cuối cùng hôm nay cũng trút được nỗi uất hận trong lòng, nên cười như hoá điên: “Phong cách này của anh đúng là bá đạo anh ơi.”

Trần Ngân Hà chỉnh lại cổ áo sơ mi, chậm rãi xắn tay áo lên, cong môi: “Tôi là người sắp kết hôn rồi, không rảnh ở đây nói chuyện phiếm với một con cẩu độc thân như cậu.”

Dứt lời liền khoác vai Tô Dao: “Đi, vợ ơi, chúng ta về nhà động phòng.”

Hứa Gia Hải bĩu môi.

Đang nói chuyện thì một người phụ nữ nhỏ nhắn chậm rãi đi tới, hai má cô ta ửng hồng, trông rất rụt rè, nhẹ giọng nói: “Hứa Gia Hải.”

Tô Dao quan sát một lúc, trông hai người họ không có vẻ là một cặp mà chỉ là quan hệ bạn bè bình thường.

Hứa Gia Hải khoác vai Trần Ngân Hà kéo anh sang một bên, thấp giọng nói: “Không phải cậu nói sắp rời Vân Giang rồi sao?”

Trần Ngân Hà quay đầu lại liếc nhìn Tô Dao một cái: “Vài ngày nữa.”

Hứa Gia Hải vỗ vỗ vai Trần Ngân Hà: “Đến khi đó phải cẩn thận một chút, bảo vệ thật tốt gương mặt đẹp trai này, cũng đừng có thiếu một cánh tay một cái chân, nếu không đợi đến khi kết hôn sẽ bị đem ra so sánh với phù rể là tôi đó.”

“Còn nữa, cậu yên tâm, tôi hứa sẽ không thêm mắm dặm muối, miêu tả sinh động trong nhóm các bạn học cũ cùng nhóm đồng nghiệp về việc cậu mặc chiếc áo sơ mi Hawaii hoa hoè hoa sói này đâu.

Sắc mặt Trần Ngân Hà sầm xuống: “Tuyệt giao!”

Hứa Gia Hải suốt ngày bị Trần Ngân Hà nạt, cuối cùng hôm nay cũng có thể báo thù rồi.

Tô Dao nhìn thời gian rồi đi tới, tách rời hai người ra: “Lão Trần, chúng ta nên về nhà nấu cơm rồi.”

Thời gian ở lại của Trần Ngân Hà có hạn, có thể cho Hứa Gia Hải mượn vài phút, nhưng lâu quá thì Tô Dao không nỡ.

Về đến nhà, Trần Ngân Hà cởi chiếc áo sơ mi hoa của mình ra, như thể vừa chịu đựng một sự sỉ nhục khổng lồ nào đó, anh vò chiếc áo ném thẳng vào thùng rác, tắm một lượt, rồi thay chiếc áo sơ mi màu hồng đẹp đẽ của mình vào, lúc này mới cảm thấy tiên khí trên khắp cơ thể mình đã trở lại.

Tô Dao kéo một chiếc ghế đến ngồi ở cửa phòng bếp, nhìn Trần Ngân Hà đeo tạp dề xắn tay áo lên, mở túi đồ mua sắm lấy từng món nguyên liệu ra ngoài.

Trần Ngân Hà nhìn Tô Dao rồi gọt cho cô một đĩa trái cây, bảo cô vừa ăn vừa ngắm. Tô Dao ăn hết trái cây trên đĩa, để lại một miếng đào nhỏ ngọt nhất, đứng dậy đút cho Trần Ngân Hà.

Anh cau mày chê chua, nhất định phải hôn cô một cái mới cảm thấy ngọt. Hai tay anh dính nước rửa rau, nên đưa lên cao, anh chặn cô trên bàn để gia vị bằng cơ thể mình rồi cúi đầu hôn cô, để cô hút sạch vị đào trong miệng mình. Hai người làm loạn trong bếp một hồi, đến thời điểm nếu không nấu cơm trưa thì sẽ phải ôm bụng đói mới tách nhau ra.

Trần Ngân Hà nhìn cả con gà trên thớt, yếu ớt đến chẳng nhấc nổi dao, nên quay đầu gọi vọng ra ngoài phòng bếp: “Vợ ơi.”

Tô Dao xắn tay áo đi vào, đón lấy con dao thái đồ ăn từ Trần Ngân Hà, “cạch cạch cạch” vài nhát đã chặt xong con gà. Đợi đến khi hơi nóng trong nối bốc ra, gà, mộc nhĩ, măng, cẩu kỷ tử hòa quyện với nhau, mùi canh gà bay ra, tràn ngập cả căn phòng. 

Chẳng mấy chốc, cá sốt chua ngọt cũng xong, Trần Ngân Hà lại làm thêm một đĩa cá tím xào, Tô Dao ngồi tại bàn ăn đợi cơm: “Lấy bát to xới cơm cho em.”

Trần Ngân Hà đặt cơm trắng mè đen trước mặt Tô Dao, rồi múc một bát canh gà đầy ắp từ trong nồi ra, mỉm cười hỏi cô: “Thích ăn canh gà sao?”

Tô Dao gật đầu: “Thích, ngửi thôi đã thấy ngon rồi, đừng nói là thịt, đến canh em cũng có thể ăn sạch, không thừa một giọt.”

“Há?!” Trần Ngân Hà bật cười, giọng điệu ái muội, không hề nghiêm túc: “Muốn ăn thịt, cả nước cũng nuốt sạch không chừa một giọt.” [3]

Tô Dao nhận ra mình đã trúng kế của tên cầm thú này, cô cầm đũa lên muốn đánh người, nhưng lại bị tên cầm thú kia túm lấy cổ tay rồi ngậm một ngón tay vào miệng, khiến cô tê dại đến không dám cử động.

Anh ngồi xuống: “Ăn cơm thôi, canh nguội là không ngon đâu.”

Tô Dao thu tay lại, nơi bị anh liếm vừa nóng vừa tê, nên không khỏi nhớ đến lần cuối cùng gặp anh tại phòng bệnh bệnh viện. Anh ấn cô sát vào tủ quần áo, ngón tay trêu đùa lưỡi cô và hơn thế nữa. Mặt cô đỏ bừng, tai nóng rực, hận không thể vùi đầu mình vào thau nước lạnh.

Nhưng anh lại như người chẳng hề hấn gì, gắp thêm cho cô một miếng thịt gà: “Ăn cơm cùng anh mà mất tập trung thế hả, đang nghĩ gì đó?”

Tô Dao uống một ngụm canh gà làm ẩm cổ họng khô khốc: “Không có gì.”

Anh đặt đũa xuống, nhìn cô từ bên kia bàn ăn, ánh mắt lướt qua má, mắt, đôi môi cùng vành tai đã đỏ bừng từ lâu của cô: “Em biết đấy, mắt nhìn người của anh luôn rất chính xác.”

Tô Dao nuốt ngụm canh gà: “Ừm, cơ bản là chưa từng chọn sai.”

“Em đang khiêu d.âm anh.” Trần Ngân Hà híp mắt nhìn Tô Dao: “Cô gái này, em thật buông thả, trên bàn ăn mà cũng nghĩ tới việc làm chuyện đó cùng anh.”

Tô Dao vừa xấu hổ vừa tức giận: “Đâu có!”

Trần Ngân Hà túm túm tai mình: “Em kêu to vậy làm gì?”

“Em không kêu!” Tô Dao ngẩng đầu nhìn Trần Ngân Hà, nhấc chân đá anh một cái dưới gầm bàn: “Mau ăn cơm đi.”

Bị chân cô đạp phải, dường như anh lại nghĩ ra điều thú vị gì đó, một lúc anh lại lén lút đưa mũi chân nhẹ nhàng móc lấy ngón chân cô, đi từ cổ chân lên bắp chân rồi đến đầu gối, chậm rãi hướng lên trên.

Tô Dao không chịu nổi nữa đành buông đũa xuống: “Anh thế này thì bảo em ăn cơm kiểu gì?”

Trần Ngân Hà khẽ cười, anh gắp cho Tô Dao một miếng thịt gà: “Ăn “gà” đi.”

Tô Dao chửi một tiếng: “Cút!”

Đúng lúc này, điện thoại của Trần Ngân Hà đổ chuông, Tô Dao không nhìn anh, dường như cảm thấy cơm trong bát còn đẹp hơn anh. Trần Ngân Hà lấy điện thoại ra liếc nhìn, nhưng không bắt máy mà ấn từ chối. Trong năm phút tiếp theo, điện thoại lại kêu lần thứ hai, tiếng chuông mỗi lúc một nhanh, như thể chỉ cần anh không nghe thì đối phương sẽ gọi mãi vậy.

Tô Dao vẫn nhìn cơm trong bát, giọng nói như sắp khóc: “Nếu anh có việc…”

Trần Ngân Hà dập máy, ấn nút tắt nguồn, ném điện thoại sang một bên rồi chăm chú nhìn Tô Dao: “Đã nói là nấu cơm tối cho em rồi, vậy mà bây giờ đã muốn đuổi anh đi sao?”

Tô Dao ngước lên: “Bữa trưa em ăn no sẽ không đói sớm, có thể nấu cơm tối muộn một chút được không?”

“Được.” Trần Ngân Hà xoa xoa đầu Tô Dao, ánh mắt dịu dàng âu yếm nhìn cô: “Bé con của anh.”
[1] Huyệt hợp cốc (Ảnh minh hoạ)



[2] Kẹo sữa Thỏ trắng (Ảnh minh hoạ).



[3] Bên Trung gà trống bằng với con ciuciu của các anh zai, nên anh Hà hỏi chị Tô là “Thích ăn gà vậy hả?” sẽ giống như bên mình hỏi là “Thích ăn “chym” vậy hả?” đó:)))). Mà chị Tô lại nói là muốn ăn thịt, ăn sạch cả nước =))) (Ai đó làm ơn bật giúp Thiên cái đèn, sao thấy tối thui thế này:)))).