Edit+beta: LQNN203

Xe dừng ở bệnh viện tư nhân, Tô Dao giúp bác sĩ và y tá đẩy người vào phòng cấp cứu.

Một lúc sau bác sĩ trẻ tuổi kia bước ra: "Sau khi cấp cứu, nhiệt độ đã giảm xuống 40 độ rồi, khá lạc quan."

Tô Dao ngẩng đầu nhìn vào phòng cấp cứu: "Anh ấy tỉnh rồi à?"

Bác sĩ lắc đầu: "Không có, đã được đẩy từ phòng cấp cứu đến phòng bệnh vô trùng rồi."

Tô Dao: "Phòng bệnh vô trùng ở đâu?"

Bác sĩ: "Đi theo tôi."

Bác sĩ đưa Tô Dao lên tầng cao nhất, khi bước ra khỏi thang máy đưa cho cô một tấm danh thiếp: "Chắc cô là bạn gái của Trần tiên sinh, cậu ấy từ trạng thái thực vật tỉnh lại cũng mới hai ba tháng, không nghĩ tốc độ lại nhanh như vậy đã có bạn gái."

Tô Dao nhìn danh thiếp trong tay, bác sĩ tên là Đường Chu: "Tôi không phải bạn gái anh ấy."

Đường Chu cười: "Vậy thì cậu ấy phải tiếp tục nỗ lực rồi."


Tô Nghiêu không nói, cô đã đề nghị được làm bạn gái của anh nhưng anh không đồng ý, nói rằng chỉ có người phụ nữ yêu anh đến chết mới đủ tư cách làm bạn gái của anh.

Đường Chu dừng ở cửa phòng trong cùng: "Chính là ở đây."

Bệnh viện tư nhân này là địa điểm cao cấp, tầng trên cùng là cao cấp trong cao cấp, trên hành lang hầu như không có bất kỳ thanh âm nào, các y tá đi lại rất nhẹ vì sợ làm phiền người bệnh trong khu phòng bệnh ở tầng này.

Phòng của Trần Ngân Hà hoàn toàn đóng cửa, không có cửa sổ, không thể nhìn thấy gì, chỉ có một bức tường cứng và một cánh cửa sắt đóng chặt trước mặt.

Tô Dao cảm thấy rất khó chịu khi ở trong phòng này, điều này khiến cô nhớ đến nhà tù, nơi những người sống trong đó dường như không thể hít thở một luồng không khí trong lành.


Đường Chu quẹt thẻ cảm ứng trên cửa, đẩy cánh cửa sắt ra, phải đi qua một căn phòng nhỏ để vào nơi Trần Ngân Hà đang nằm.

Đường Chu giúp Tô Dao sát khuẩn toàn thân, yêu cầu cô mặc quần áo vô trùng. Bằng cách quẹt thẻ, nhập mật khẩu, dấu vân tay và nhận dạng khuôn mặt, bốn lần xác minh được thông qua cùng một lúc, cửa phòng bên trong được mở ra.

Tô Dao hỏi: "Có bao nhiêu người có quyền này?"

Đường Chu cười nói: "Vì cô không phải là bạn gái của Trần tiên sinh nên tôi e rằng không tiện nói cho cô biết trong lúc này, chờ khi nào Trần tiên sinh tỉnh lại cô có thể hỏi cậu ấy."

Bác sĩ Đường này có đôi má lúm đồng tiền, lại rất thích cười, tuy là bạn học với Hứa Gia Hải nhưng trông anh ta trẻ hơn Hứa Gia Hải rất nhiều.

Không nói thì không nói, Tô Dao bày tỏ sự hiểu biết của mình, điều này cũng là vì sự an toàn của Trần Ngân Hà.


Tô Dao đi theo Đường Chu vào, trước mặt cô là một phòng bệnh trong suốt được bao bọc hoàn toàn rộng khoảng 20 mét vuông, Trần Ngân Hà đang nằm trên một chiếc giường bệnh đặc biệt với nhiều dụng cụ theo dõi sự sống trên đầu giường.

Anh vẫn nhắm mắt, lông mày giãn ra rất nhiều, vẻ mặt trầm lặng, đường nét thanh tú và làn da trắng nõn khiến anh giống như người đẹp đang ngủ say.

Căn phòng không có cửa sổ, không có đồ nội thất hoặc ghế sofa, mọi người không thể vào được, chỉ có hai người máy làm việc trong đó.

Tô Dao nhìn nó, đây hẳn là điều mà Khương cục đã nói trước đây, phí nằm viện là tám vạn một ngày, phòng bệnh do người máy y tế phục vụ hoàn toàn tự động.

Trần Ngân Hà đã trong tình trạng thực vật một năm ở bên trong.

Toàn bộ căn phòng là màu hồng và trắng, hai người máy mặc bộ quần áo màu hồng nhạt, có vẻ như được đặt làm riêng theo sở thích của Trần Ngân Hà.
Một trong những người máy đang giúp Trần Ngân Hà dịch chăn vào, người máy còn lại đang nói chuyện với Trần Ngân Hà, không biết nói gì đó, sau đó hai người máy cãi nhau.

Tô Dao: "..." Cái này đáng tin không?

Ngoài ra, vạn nhất hai người máy này đột nhiên nhận thức được bản thân, không muốn chăm sóc Trần Ngân Hà hoặc gϊếŧ anh thì làm sao bây giờ.

Đường Chu có thể nhìn ra sự lo lắng của Tô Dao: "Đừng lo lắng, tất cả đều đã được lập trình sẵn. Cho dù là cãi nhau, loại âm thanh bên ngoài này cũng sẽ giúp đánh thức người thực vật."

Tô Dao: "Người nào tài giỏi như vậy, có thể nghĩ ra cái này, Hứa Gia Hải sao?"

Đường Chu đáp lại Tô Dao bằng một nụ cười thản nhiên, xem ra không phải Hứa Gia Hải, Tô Dao cũng không nghĩ ra ai khác.

Tô Dao để lại cho Đường Chu thông tin liên lạc của mình, yêu cầu anh ta gọi cho cô khi Trần Ngân Hà tỉnh dậy.
Hứa Gia Hải theo xe cảnh sát trở lại thành phố Vân Giang, trực tiếp đến phòng pháp y tiến hành khám nghiệm hài cốt của Lương Tiểu Ninh, phải một lúc sau anh ta mới tới.

Trước khi cô đi, Tô Dao đã gọi điện cho Chu Tiểu Nghiên, bảo cô ấy đến bệnh viện, nhờ cô ấy bảo vệ cho Trần Ngân Hà ở đây.

Đường Chu mỉm cười: "Nơi này của chúng tôi rất an toàn, càng đừng nói phòng bệnh vô trùng nơi Trần tiên sinh nằm kia, còn có hai người máy, đáng tin cậy hơn con người rất nhiều."

Người nhà tính ra cũng không vào được phòng bệnh, không thể giúp được gì nhiều.

Tô Dao cất điện thoại di động, quay lại nhìn Trần Ngân Hà đang nằm trong phòng: "Tôi vẫn hy vọng có người có thể ở bên với anh ấy mọi lúc, người máy không phải là con người."

Đường Chu ừ một tiếng: "Cảnh sát Tô bây giờ phải trở về sao?"
Tô Dao: "Tôi phải trở về tìm người tính sổ."

Tô Dao gặp Chu Tiểu Nghiên ở đại sảnh lầu một bệnh viện.

Chu Tiểu Nghiên hoảng loạn chạy đến, suýt chút nữa đụng phải Tô Dao: "Anh Ngân thế nào rồi?"

Tô Dao: "Đang ở trong phòng vô trùng, tạm thời chưa tỉnh, đã hạ sốt rồi."

Người nhà đến thăm bệnh nhân đều là túi lớn túi nhỏ, Chu Tiểu Nghiên chỉ mang theo một túi nhỏ và không có gì khác, có thể thấy cô ấy biết rất rõ hoàn cảnh của Trần Ngân Hà, biết không ai có thể vào phòng bệnh của anh.

Tô Dao nhìn thời gian: "Hai giờ chiều, còn là giờ làm việc, có ảnh hưởng đến công việc của cô không?"

"Ảnh hưởng thì ảnh hưởng, cùng lắm thì bị sa thải," Chu Tiểu Nghiên nghe nói Trần Ngân Hà đã hạ sốt rồi nên cô ấy cũng yên tâm, lấy trong túi ra một thỏi son môi thoa lên, "Tôi ở đây canh, không cần lo lắng. Hơn nữa phòng bệnh đó nữ rắn rết cũng không vào được, yên tâm đi."
Tô Dao cau mày: "Nữ rắn rết gì?"

"Anh Ngân không nói cho cô biết sao?" Chu Tiểu Nghiên nhận ra mình lỡ miệng, giơ tay đánh vào miệng cô ấy, làm lem đi vết son vừa thoa trên môi, miệng đỏ bừng, cô ấy lấy khăn giấy ra lau, "Cảnh sát mà, trong quá trình trừng trị cái ác hướng đến thiện, sẽ luôn gây thù chuốc oán với ai đó, cô hẳn là biết điều này hơn ai hết. Người phụ nữ đó là kẻ thù của anh Ngân, cũng không có quan hệ gì khác, nhiều nhất là bọn họ có chút tình thù, cô đừng nghĩ nhiều, bọn họ chưa từng sống chung hay là tình nhân, cũng không phát sinh chuyện gì cả, cô đừng suy nghĩ linh tinh."

Tô Dao nhìn Chu Tiểu Nghiên: "Cô thật sự là người đưa tin của Trần Ngân Hà sao?"

Chu Tiểu Nghiên: "Đương nhiên là thật!"

Tô Dao không nói nhiều, với cái miệng và đầu óc của Chu Tiểu Nghiên thì có thể là người đưa tin gì: "Cô lên đi, buổi tối tôi sẽ đến, nếu bận thì nửa đêm sẽ đến, lát nữa Hứa Gia Hải sẽ đến đây, hai người có thể thay ca cho nhau."
Chu Tiểu Nghiên không hiểu nỗi Tô Dao, công việc rất quan trọng sao: "Anh Ngân vẫn chưa tỉnh dậy, cô không thể xin nghỉ phép để ở cùng anh ấy sao, anh ấy trở nên như thế này là vì cứu cô."

Tô Dao: "Không xin được."

Chu Tiểu Nghiên chưa kịp nói thì Tô Dao đã xoay người sải bước rời đi, cô ấy đứng đó nhìn bóng dáng Tô Dao không quay đầu lại, thở dài: "Anh Ngân quan tâm đến cô nhiều như vậy, cô còn luyến tiếc xin nghỉ nửa ngày vì anh ấy."

Tô Dao bắt taxi trở về Cục, việc đầu tiên là đến phòng thẩm vấn để xem Tiêu Quảng Lan và Lý Thư Bân.

Cô đến để tính sổ với họ.

Đặc biệt là Lý Thư Bân, nếu anh ta không chôn quả bom ở khu chôn cất của Lương Tiểu Ninh, Trần Ngân Hà đã không quay lại từ trên đường đến bệnh viện, anh đã không phải nằm trong phòng bệnh vô trùng như bây giờ, không biết khi nào anh sẽ tỉnh dậy.
Tô Dao đến gặp Tiêu Quảng Lan trước.

Tiêu Quảng Lan đã tỉnh dậy sau liều thuốc an thần mà Hứa Gia Hải tiêm cho bà ta.

Sợ rằng Tiêu Quảng Lan sẽ cố gắng tự tử như khi bà ta đã làm trên núi vào buổi sáng, Tô Dao đã trói tay chân bà ta vào ghế, còn có một cảnh sát đứng bên cạnh bà ta, một khi Tiêu Quảng Lan muốn cắn lưỡi tự tử, viên cảnh sát sẽ lập tức bóp miệng bà ta.

Tô Dao ngồi trên ghế với những túi chứng cứ lớn nhỏ trên bàn trước mặt.

Cô cầm con dao gϊếŧ lợn lạnh lùng nhìn Tiêu Quảng Lan: "Bà tự giải thích đi."

Tiêu Quảng Lan vội vàng thú nhận tội, hận không thể nhận hết lỗi về mình. Ngay khi Tô Dao vừa mở miệng, bà ta đã nói ra.

"Con tiện nhân đó thực sự đã yêu cầu con trai tôi ly hôn..."

Tô Dao gõ bàn ngắt lời Tiêu Quảng Lan: "Cô ấy không có tên à?"

Tiêu Quảng Lan nhìn mặt Tô Dao không dám lỗ mãng: "Lương Tiểu Ninh, sau khi ly hôn với con trai tôi, trong nhà chúng tôi có đồ nó để lại, khi con trai tôi đi công tác xa để tham gia cuộc họp giao lưu, nó tan làm liền đến nhà tôi lấy đồ."
"Khi cô ta đang thu dọn đồ đạc phát hiện ra một con búp bê cô ta mua trước đó bị mất, hỏi tôi muốn lấy lại, con búp bê đó có giá hơn sáu nghìn," Tiêu Quảng Lan không hề hối hận và ảo não sau khi gϊếŧ người rồi bị bắt. Khi bà ta đề cập đến quá trình gϊếŧ người, trên khuôn mặt chỉ có sự phẫn nộ đối với nạn nhân, "Tôi đã sớm thấy con búp bê của cô ta không vừa mắt rồi, hơn sáu nghìn một con, làm bằng vàng hay bằng bạc mà muốn hơn sáu nghìn một con."

Ngô Thanh Đào ngồi bên cạnh Tô Dao, nhịn không được mở miệng: "Người ta không phải không đi làm kiếm tiền."

Ngô Thanh Đào tuy không phải cô gái tiêu xài phung phí, nhưng cũng biết, con gái đôi khi sẽ mua vài thứ đắt hơn một chút mà mình thích để tự thưởng cho bản thân đã làm việc chăm chỉ và sinh hoạt, miễn là đừng mua sắm điên cuồng và những món không đủ tiền là được, đều rất bình thường.
Tiêu Quảng Lan không nghĩ như vậy: "Số tiền cô ta kiếm được khi đi làm nên thuộc về con trai tôi, thuộc về Lý gia chúng tôi."

Ngô Thanh Đào: "Bọn họ không phải đã ly hôn rồi sao, hơn nữa, nếu không ly hôn thì đó cũng là tiền Lương Tiểu Ninh tự mình kiếm được, bố mẹ người ta còn chưa nói là của mình, sao lại thành của nhà bà được."

Trên thực tế, cảnh sát hình sự không nên có xu hướng tình cảm quá rõ ràng trong quá trình thẩm vấn, nhưng Tiêu Quảng Lan quá đáng giận, Ngô Thanh Đào không thể kiểm soát được bản thân.

Tô Dao phớt lờ Ngô Thanh Đào, ngầm đồng ý để cô ấy nói vài lời với Tiêu Quảng Lan.

Tiêu Quảng Lan cảm thấy mình bị ủy khuất, bà ta nhìn xuống quần áo trên người mình: "Tôi mua cái áo này trong thôn ở trấn trên với giá tám tệ một cái, đế giày mang đến mòn tôi còn tiếc đổi. Bộ quần áo đẹp nhất trong nhà là để giữ thể diện cho con trai tôi."
"Cô ta thì tốt rồi, mua cái áo lông gì hơn bốn trăm một cái, còn cả túi xách, không phải chỉ một miếng vải vụn thôi sao, cũng hai nghìn một cái. Còn có son môi, tôi không phải là người không nói đạo lý, không có nói không cho nó mua, một hoặc hai không phải đủ dùng rồi sao, tôi thấy trong hộp trang điểm của nó có tận mười mấy cây son."

Tiêu Quảng Lan bị giam trên ghế không thể cử động, vì vậy bà ta chỉ có thể bày tỏ sự không hài lòng của mình bằng một giọng nói to hơn và ánh mắt phẫn uất: "Bố Thư Bân mất sớm, tôi nuôi Thư Bân từ trong phân và nướƈ ŧıểυ, một xu hận không thể biến thành hai, tôi không thể mua một bộ quần áo trong năm sáu năm, đi nặng cũng tiếc lau mông bằng hai tờ giấy, tôi đã khổ sở như vậy, chỉ để nó tận hưởng sao?!"

Nước mắt đục ngầu che kín nếp nhăn nơi khóe mắt của bà ta, Tô Dao nhìn thấy trong đôi mắt ấy sự ghen ghét, đó không chỉ là mâu thuẫn giữa mẹ chồng con dâu và sự khác biệt thói quen sinh hoạt, mà còn là sự ghen tuông của người phụ nữ này với người phụ nữ khác.
Tiêu Quảng Lan bất ngờ mỉm cười: "Tôi nói với cô ta rằng con búp bê hơn sáu nghìn của cô ta đã bị tôi chặt nhỏ và xả xuống bồn cầu, nó đã mắng tôi, nó dám mắng tôi!"

"Tôi không muốn làm nhà mới của con trai tôi bẩn, nên đã đánh nó bất tỉnh và lái xe ba bánh đến ngôi nhà ở thôn Liễu Hà."

Tiêu Quảng Lan nhìn các cảnh sát trong phòng thẩm vấn: "Các người đã bao giờ nhìn thấy gϊếŧ lợn chưa?"

Ở đây không có ai trả lời bà ta.

"Để tôi nói cho các người biết, gϊếŧ lợn phải cần một con dao dài," Tiêu Quảng Lan nhìn vào trong tay Tô Dao, "Chính là cái đó, là cái dài hơn một chút đó."

"Từ cổ thọc vào, trực tiếp thọc đến tim, con heo hét lên một tiếng thảm thiết, máu chảy ra từ cổ, dùng chậu hứng lấy."

Tô Dao tưởng tượng ra cảnh tượng cái chết thê thảm của Lương Tiểu Ninh, cô biết Tiêu Quảng Lan sinh ra đã mang trong mình cái ác, nhưng cô không nghĩ rằng bà ta sẽ tàn ác đến vậy đối với cô gái trói gà không chặt.
"Thật tiếc vì cô ta không phải lợn, máu lợn vẫn có thể ăn được," Tiêu Quảng Lan chế nhạo, giọng nói vang vọng trong phòng thẩm vấn như một con quỷ, "Cô ta không phải thích búp bê Tây Dương sao, vậy tôi sẽ thành toàn, để cô ta sống trong búp bê mãi mãi."

Tiêu Quảng Lan nói đến đây không có chút hối hận gì cả, lạnh nhạt đến vô nhân tính, chỉ khi nói về việc chặt xác bà ta mới lộ ra vẻ mặt buồn bã và đau khổ: "Ai mà biết được rằng trong bụng cô ta có một đứa nhỏ, có thể nhìn thấy hình người rồi, là con trai, là con trai!"

Tô Dao ở trong lòng mắng: "Trai cái đầu bà."

Tiểu Quảng Lan: "Sau đó, tôi đã chôn đứa cháu chưa chào đời của tôi ở trên núi."

Tô Nghiêu nhìn Tiêu Quảng Lan: "Một mình bà làm?"

Tiêu Quảng Lan: "Tất nhiên là một mình tôi."

Thật vậy, Lý Thư Bân hoàn toàn không ở Vân Giang vào thời điểm đó, Tô Dao: "Và sau đó?"
Tiêu Quảng Lan nói: "Mặc dù tôi không biết chữ, nhưng tôi cũng biết rằng gϊếŧ người sẽ bị bỏ tù và trả giá bằng mạng sống. Tôi không muốn chết và sợ cảnh sát tìm thấy mình, vì vậy tôi đã tìm ra cách để vu oan cho tên gϊếŧ người hàng loạt kia."

"Khi thấy hắn cưỡиɠ ɦϊếp và gϊếŧ chết những cô gái kia, tôi liền uy hiếp hắn, nếu không làm theo lời tôi nói, tôi liền báo cảnh sat, để cảnh sát bắt hắn."

"Chờ hắn giúp tôi xong xuôi, tôi sợ bị hắn nắm nhược điểm trong tay, liền dùng thạch tín đầu độc chết hắn, chôn dưới gốc cây lâu năm kia, như vậy vụ án gϊếŧ người liên hoàn không phá được, cảnh sát cũng vĩnh viễn không điều tra được đến người tôi."

Tô Dao vẫn luôn quan sát Tiêu Quảng Lan, khi bà ta nói về việc gϊếŧ Lương Tiểu Ninh vẻ mặt mang theo sự oán hận và độc ác, giọng nói, thần thái sinh động giống như đang tái diễn hiện trường.
Nói đến Vưu Hải Ba, biểu cảm của bà ta trở nên cứng đờ hơn rất nhiều, không giống như chính bà ta tự mình trải qua, mà giống như kể chuyện từ góc độ của một người đứng xem.

Bà ta đang gánh tội thay cho Lý Thư Bân, giống như bà ta sẽ không do dự lên núi để kích nổ quả bom mà Lý Thư Bân đã chôn xuống để gϊếŧ bà ta.

Tô Dao nhìn Tiêu Quảng Lan và nói: "Tôi đã thấy nhiều trường hợp cha mẹ muốn gánh tội thay cho con cái của họ, bà có biết tỷ lệ thành công là nhiều hay ít không?"

"Là không," Tô Dao tiếp tục, "Anh ta vì mình mà đẩy bà vào chỗ chết, bà còn gánh tội thay cho anh ta."

Tiêu Quảng Lan mỉm cười: "Tôi không gánh tội thay cho Thư Bân, cho dù các người có điều tra lại cũng không tra ra được trên người Thư Bân, dù sao thì cũng phải trả giá bằng mạng sống của mình, để tôi đền mạng cho Vưu Hải Ba không phải cũng giống nhau sao?"
Tiêu Quảng Lan nói về con trai thì mắt sáng lên, giọng điệu tự hào: "Thư Bân nhà tôi rất có triển vọng, nó là một giáo viên đại học, là một nhân tài của quốc gia. Tổ tiên họ Lý xưa của chúng tôi đã từng có sinh viên đại học như vậy, tôi đã bồi dưỡng ra nó, ngay cả khi tôi chết, còn có mặt mũi to để gặp tổ tiên của họ Lý dưới lòng đất."

Tô Dao: "Họ của bà là Tiêu, không phải họ Lý."

Tiêu Quảng Lan chế nhạo: "Tôi gả đến Lý gia, chính là người nhà họ Lý. Bố tôi thích động thủ đánh người, vừa uống rượu liền ta tay, trong tay là dây mây dài, em gái tôi bị bố tôi đánh chết. Bố tôi đánh tôi chết dở, xém chút nữa cũng bị ông ta đánh chết, là Lý gia nhặt được và cứu tôi, kể từ đó tôi không mang họ Tiêu nữa."

Tiêu Quảng Lan nhìn thấy bố dùng dây mây đánh chết người, bà ta đã học cách sử dụng dao để nhắm vào những người vô tội. Nhưng cho dù trải qua bi thảm đến đâu, đó cũng không phải là nguyên nhân khiến bà ta gϊếŧ Lương Tiểu Ninh một cách tàn nhẫn như vậy.
Tiêu Quảng Lan nói một hơi rất nhiều lời, có vẻ hơi khát, bà ta nhìn vào cốc nước trên bàn, muốn uống nước.

Nhân viên cảnh sát bảo vệ sợ Tiêu Quảng Lan sẽ tự tử nên đã thay chiếc cốc thủy tinh bằng cốc giấy, đưa tới bên miệng cho bà ta uống.

Ngay khi Tiêu Quảng Lan cúi đầu uống phân nửa nước, cơ hàm của bà ta đột ngột co rút lại, viên cảnh sát vội vàng túm lấy cằm Tiêu Quảng Lan để ngăn bà ta tự tử bằng cách cắn vào lưỡi.

Quyết tâm và sức mạnh muốn chết của Tiêu Quảng Lan lớn đến mức bà ta đã cắn vào lưỡi mình trong gần một giây, cảnh sát không có thời gian để cứu người.

Cơn đau quá lớn khiến Tiêu Quảng Lan rơi vào trạng thái ngất xỉu, nửa chiếc lưỡi mà bà ta cắn ra đã bị mắc kẹt trong cổ họng, gây tắc nghẽn khí quản. Một lượng lớn máu chảy ra và trào lại vào khí quản, Tiêu Quảng Lan bắt đầu ho dữ dội, não bộ rơi vào trạng thái thiếu oxy.
Tô Dao bước tới giúp viên cảnh sát nhấc Tiêu Quảng Lan lên, cúi đầu xuống dùng tay móc cổ họng bà ta, cố gắng để bà ta nhổ lưỡi của mình ra.

Trên mặt đất có rất nhiều máu, Tiêu Quảng Lan mặt xanh mét, môi tím tái, trong cổ họng không biết đang nói cái gì.

Bà ta mạnh đến mức ngón tay Tô Dao suýt chút nữa bị cắn đứt.

Khi Hứa Gia Hải đến, Tiêu Quảng Lan đã ngạt thở mà chết: "Chết rồi."

Hứa Gia Hải tháo găng tay ném vào thùng rác bên cạnh, nhìn tay Tô Dao: "Đưa cô đi băng bó lại."

Tô Dao đi theo Hứa Gia Hải đến phòng pháp y, cả hai trò chuyện vài câu về vụ án.

Hứa Gia Hải: "Tôi nghe nói các cô đã tìm thấy con dao gϊếŧ Vưu Hải Ba trong phòng ngủ của Tiêu Quảng Lan, cũng tra được Tiêu Quảng Lan đã sử dụng số điện thoại di động của bà ta để mua bom ở chợ đen."

Tô Dao lấy khăn ăn ấn vào tay mình: "Đúng vậy."
Hứa Gia Hải nâng cặp kính gọng vàng lên, quay sang nhìn Tô Dao: "Tất cả các bằng chứng đều chỉ ra việc Tiêu Quảng Lan gϊếŧ Vưu Hải Ba, bản thân bà ta đã thú nhận trong phòng thẩm vấn, bây giờ bà ta chết rồi, chết không đúng bệnh."

Tô Dao lau vết máu trên ngón tay: "Chết cũng đã chết, chết rồi tôi cũng có thể đem Lý Thư Bân ra công lý."

Hứa Gia Hải mỉm cười, giọng nói vẫn chậm rãi: "Đã qua năm năm, rất khó để tìm ra bằng chứng, cho dù có thì hắn cũng đã tiêu hủy nó từ lâu rồi."

Tại phòng pháp y, Hứa Gia Hải giúp Tô Dao xử lý vết thương và đưa cho cô một bản báo cáo khám nghiệm tử thi: "Thi thể của Vưu Hải Ba chỉ còn xương khi được tìm thấy, trên xương kiểm tra phát hiện ra nhiễm độc Asen, cũng chính là thạch tín*."

*Thạch tín hay còn được gọi là Asen (tên tiếng anh là Arsenic): Là một bán kim loại tự nhiên có nguyên tố hóa học là As và có số nguyên tử là 33. Đây là chất dễ tan trong nước, không có màu và mùi, có thể làm thay đổi quỳ tím, thạch tím khá giòn, có nhiều dạng thù hình và màu sắc khác nhau, có loại có màu trắng như thiếc hoặc màu xám bạc. Theo các chuyên gia, Asen được xem là con dao hai lưỡi. Bởi khi ở trạng thái nguyên chất (Asen hữu cơ) chúng khá lành tính và không gây độc. Tuy nhiên, khi bị biến đổi sang dạng hợp chất (Asen vô cơ), kim loại này cực độc. Đặc biệt, một số nghiên cứu cho biết, chất độc trong Asen vô cơ cao gấp 4 lần thủy ngân. Đây cũng chính là nhóm chất được Cơ quan nghiên cứu ung thư Quốc tế và liên minh Châu Âu (EU) xếp vào nhóm đầu tiên trong bảng chất độc gây ung thư.
Tô Dao cảm ơn Hứa Gia Hải, dự định đưa mọi người đến nhà, văn phòng ở trường học và phòng thí nghiệm của Lý Thư Bân để tìm kiếm cẩn thận. Nếu có thể tìm thấy thạch tín mà năm đó Lý Thư Bân sử dụng để đầu độc Vưu Hải Ba thì rất dễ đối phó.

Hứa Gia Hải dội một gáo nước lạnh vào người Tô Dao: "Đội trưởng Lục đã đưa người đi tìm kiếm hai lần, họ gần như lật tung sàn nhà và trần nhà của anh ta, mọi ngóc ngách của phòng thí nghiệm hóa học đều không buông tha, vẫn không thể tìm thấy gì."

Tô Dao không nghi ngờ gì về năng lực chuyên môn của đội trưởng Lục, nhưng cô sẽ không từ bỏ nếu không tự mình tìm kiếm.

Tô Dao đang định đưa người ra ngoài, nhưng Triệu Dương từ bên ngoài chạy vào: "Đội trưởng Tô, luật sư của Lý Thư Bân đến rồi."

Tô Dao cau mày: "Không phải anh ta nói sẽ không thuê luật sư sao, tìm luật sư khi nào, luật sư nào vậy?"
Triệu Dương: "Không phải là một luật sư, đó là một đoàn luật sư, một đoàn luật sư nổi tiếng nhất chuyên kiện cáo cho nhà giàu."

Tô Dao: "Vớ vẩn, cậu nghe nhầm rồi à, loại luật sư này Lý Thư Bân có khả năng mời đến sao? Cho dù anh ta muốn thuê người ta cũng không tiếp."

Triệu Dương lau mồ hôi trên trán: "Là thật ạ, các luật sư đều ở phòng tiếp khách rồi."

Tô Dao đi tới phòng tiếp khách, những luật sư này không bao giờ do chính Lý Thư Bân thuê mà phải có người khác thuê cho anh ta.

Cô rất tò mò, người sẽ chi nhiều nhân lực và tài chính để minh oan cho Lý Thư Bân.

Triệu Dương: "Luật sư cầm đầu nói Chu tiên sinh đã thuê cho Lý Thư Bân." 

Tô Dao: "Chu tiên sinh nào?"

Triệu Dương lắc đầu: "Em không biết."

Tô Dao từ cầu thang đi xuống, qua cửa sổ thông gió bên trong cầu thang nhìn thấy một chiếc Bentley màu đen đậu trước Cục.
Cửa sổ phía sau hạ xuống một nửa, trong xe có một người đàn ông mặc áo sơ mi màu hồng.

Người đàn ông đang nhìn xuống điện thoại, chỉ có thể nhìn thấy một nửa khuôn mặt của anh ta.

Tô Dao suýt chút nữa cho rằng mình đã nhìn nhầm, làm sao có thể là Trần Ngân Hà được, không phải anh đang nằm trong phòng bệnh vô trùng chưa tỉnh lại sao, căn bản không có khả năng xuất hiện ở chỗ này.

Tô Dao một hơi chạy tới cửa Cục, may mắn chiếc xe không lái đi. Cửa sổ đã đóng lại, Tô Dao bước tới gõ cửa.

Cánh cửa từ từ mở ra, người bên trong bước ra.