Trên đường trở về homestay, Tô Dao thấy Trần Ngân Hà không nói không rằng đi một mình phía sau, sắc mặt ảm đạm như hồn ma chui ra khỏi mộ để giết người, lại còn là loại mặc đồ màu đỏ chuyên đi đòi mạng nữa.

Cô dừng lại đợi Trần Ngân Hà vài bước, nhưng bất luận cô có hỏi thế nào anh cũng không để ý tới, cuối cùng dường như đến cả nhìn cô cũng không thèm nhìn nữa rồi, cứ thế một mình bước vội về phía trước.

Tô Dao nhìn bóng lưng của Trần Ngân Hà, quay sang hỏi Ngô Thanh Đào: “Đội phó Trần của mấy đứa làm sao thế, lại giở trò giận dỗi trẻ con gì rồi.”

Triệu Dương và tiểu Trương đã đến, bây giờ đổi cho bọn họ canh chừng mẹ con Lý Thư Bân, Ngô Thanh Đào cùng Tô Dao về ăn tối.

Ngô Thanh Đào vò đầu bứt tóc: “Em không biết, vừa rồi chẳng phải vẫn bình thường sao?”

Ngô Thanh Đào đang đắm chìm trong mộng tưởng tình yêu giữa tổng tài bá đạo và bạn gái của anh ấy, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó: “Chị Tô!”

Tô Dao giật mình vì tiếng hét của cô ấy: “Sao mà ầm ĩ lên thế?”

“Sinh nhật bạn gái của tổng tài là ngày mốt.” Ngô Thanh Đào nói: “Đột nhiên em nhớ ra, sắp đến sinh nhật của chị rồi.”

Nghe thấy lời của Ngô Thanh Đào, trong lòng Tô Dao chợt cảm thấy ấm áp, giữa cái thế giới lạnh lẽo này vẫn còn có người nhớ tới sinh nhật của cô.

Ngô Thanh Đào: “Sinh nhật của bạn gái tổng tài vào ngày 16, sinh nhật chị Tô cũng vào ngày 16.”

Tô Dao gật đầu lia địa, trong lòng càng thêm cảm động: “Đào, em đúng là chị em ruột của chị.”

Ngô Thanh Đào: “Đáng tiếc là sinh nhật chị vào ngày 16 tháng sau, nếu không thì hai người trùng sinh nhật rồi.”

Tô Dao: “…”

Đến sinh nhật của cô cũng nhớ nhầm tháng, tình chị em hoa nhựa này không có cũng được: “Mau về ăn cơm đi, ăn xong mở cuộc họp.”

Cần phải nhanh chóng tìm ra địa điểm chôn thi thể của Lương Tiểu Ninh và Vưu Hải Ba. Lương Tiểu Ninh có thể coi là có chút sáng sủa, ít nhất còn có phương hướng điều tra, cứ để mắt tới mẹ con Lý Thư Bân là không sai. Nhưng Vưu Hải Ba thì chẳng có chút manh mối nào cả, tuy rằng nói nhiều khả năng thi thể được giấu tại thôn Liễu Hà, nhưng diện tích thôn Liễu Hà rộng lớn như vậy, cũng không thể đi đào bới từng tấc đất.

Trần Ngân Hà đi phía trước, nghe thấy tiếng thở dài đằng sau của Tô Dao, nên cố ý đi chậm lại, nhưng không để cô nhận ra là mình đang đợi cô.

Quả nhiên Tô Dao đã bắt kịp Trần Ngân Hà: “Đội phó Trần, anh nghĩ thi thể của Vưu Hải Ba sẽ được giấu ở đâu?”

Trần Ngân Hà: “Khả năng cao là ở thôn Liễu Hà, không thể loại trừ những góc khuất trong khu đô thị, Lý Thư Bân là một người thông minh, nên ở đâu cũng đều có khả năng. Đừng lo lắng việc này, chúng ta phải tìm thấy thi thể của Lương Tiểu Ninh trước mới là điều quan trọng.”

Anh nói xong lại vội vàng đi lên trước, tiếp tục giở trò hờn dỗi trẻ con của mình.

——

Cùng lúc đó, tại đường Ngũ Nguyên ở thành phố Vân Giang.

Lục Hải Minh tìm kiếm manh mối gần tòa nhà bị phá dỡ một nửa để xem có phát hiện manh mối nào còn sót lại từ đống phế thải xây dựng trong căn nhà của Vưu Hải Ba hay không. Thấy thời gian cũng qua kha khá, Lục Hải Minh dự định quay về Cục tiếp tục thẩm vấn mẹ của Vưu Hải Ba. Anh ta cởi găng tay, ngồi lên xe cảnh sát, còn chưa kịp lái đi lại bị một đoàn người chặn lại.

Lục Hải Minh hạ cửa kính, hét to về phía đám đông: “Đằng trước tránh đường một chút, tránh một chút, thực hiện nhiệm vụ.”

Đám đông nhanh chóng tản ra thành một con đường, Lục Hải Minh cho xe chạy ra ngoài. Anh ta quay đầu lại nhìn, thì thấy nhóm người đang vây quanh một gốc cây cổ thụ, có vài người cầm xẻng, một chiếc xe tải lớn đậu bên cạnh, xem ra đang chuẩn bị chuyển cái cây đó đi.

Lục Hải Minh nhìn thấy một người quen: “Giám đốc Triệu, xảy ra chuyện gì thế, lông mày của anh sắp thắt lại với nhau rồi kìa.”

“Đội trưởng Lục.” Giám đốc Triệu là người phụ trách hệ thống phủ xanh thành phố, u sầu nói: “Cái cây kia kìa, không dễ xử lý.”

Lục Hải Minh đậu xe cảnh sát bên đường, đi tới nghiêng đầu nhìn cái cây trước mặt: “Cứ thế đào lên thôi, mấy người cũng đâu phải là không có kinh nghiệm.”

Giám đốc Triệu cúi đầu viết viết vẽ vẽ trên mặt giấy, tính toán công thức kín mít cả trang giấy: “Cái cây này không phải là cây thông thường, tên của nó là Sa La, là loại cây được bảo vệ cấp quốc tế.”

Giám đốc Triệu duỗi năm ngón tay ra hiệu: “Cây cổ thụ năm trăm năm tuổi, cấp di tích văn hóa, nếu như tôi đào hỏng rễ cây thì chẳng gánh nổi trách nhiệm đâu.”

Một công nhân cầm xẻng bên cạnh cho biết: “Nếu không phải khu vực này bị phá bỏ, thì chẳng thể động vào cái cây này.”

Lục Hải Minh châm một điếu thuốc, hít liền vài hơi, vừa nghỉ ngơi vừa nói đùa: “Vậy nó rất đáng giá nhỉ, chuẩn bị chuyển đi đâu thế, trong vườn tại Cục thành phố đang có một bãi đất trống, hay là chuyển tới chỗ chúng tôi đi.”

Giám đốc Triệu trừng mắt nhìn Lục Hải Minh một cái: “Còn việc gì nữa không đội trưởng Lục, nếu không thì đi được rồi đó.”

“Mỗi lần tình cờ gặp người trong đội điều tra các anh thì tuyệt đối chẳng có việc gì tốt lành.”

Lục Hải Minh hút chưa xong điếu thuốc, sao nỡ rời đi: “Anh cứ bận việc của anh, tôi hút xong thuốc sẽ đi.”

Giám đốc Triệu bàn bạc phương án với người bên cạnh, chốt lại phạm vi động thổ, rồi gọi vài công nhân có kinh nghiệm đang cầm xẻng: “Đào cẩn thận một chút, đừng làm tổn thương rễ cây.”

Chẳng mấy chốc, công nhân đã bắt tay vào việc, Giám đốc Triệu bên này thì hô phải cẩn thận, bên kia thì hô phải nhẹ nhàng: “Đào hỏng sẽ phải chịu trách nhiệm đó.”

Lục Hải Minh đứng bên cạnh xem một hồi, hút liền tiếp mấy điếu thuốc: “Đi đây lão Triệu.”

“Gặp sau nhé.” Giám đốc Triệu tiếp tục chỉ đạo công việc: “Ai yo anh trai của em ơi, cẩn thận chút, tôi nghe thấy tiếng cả rồi, đừng có đào trúng rễ cây đó.”

Lục Hải Minh quay lại xe cảnh sát, mở cửa xe định rời đi thì nghe thấy nhóm người đang đào cây phía sau hét thất thanh: “Á!”

“Chết người rồi!”

Lục Hải Minh quay đầu lại trông thấy Giám đốc Triệu từ nhóm người xông ra, mặt mũi hốt hoảng kéo cánh tay anh ta: “Đội trưởng Lục, đội trưởng Lục, anh mau qua xem đi, có xương người.”

Lục Hải Minh bước nhanh tới, ngồi xổm xuống, nhìn thấy một bộ xương trắng bóc lộ ra trên nền đất nâu tươi mới đào. Lục Hải Minh quay người nói với cấp dưới bên cạnh mình: “Liên hệ với đội khám nghiệm dấu vết, Pháp y, nhanh chóng xác nhận danh tính của người chết.”

——

Ngày tiếp theo, Lý Thư Bân và mẹ vẫn không đi đốt tiền vàng, Tô Dao tìm thời gian đến thăm nghĩa trang trong thôn Liễu Hà. Nghĩa trang ở đây rất phức tạp, những ngôi mộ lớn nhỏ nằm không có quy luật trên một cánh đồng rộng lớn. Có lẽ nó được kế thừa từ thời tổ tiên xa xưa nên không có quy hoạch.

Tuy rằng rất nhiều mộ nhưng của nhà Lý Thư Bân lại không khó tìm. Hiện tại là Thanh Minh, không có người đốt tiền giấy, chỉ có nhà Lý Thư Bân đốt. Tô Dao nhanh chóng tìm được mộ tổ tiên nhà họ Lý, trước tấm bia mộ rải rác một đống tiền giấy đã cháy, bên cạnh có trồng một cây Tùng.

Tô Dao đi quanh lăng mộ vài vòng, quan sát những ngôi mộ bên cạnh mộ tổ tiên nhà họ Lý, từ ngày tháng bên trên có thể nhìn ra, đó đều là những ngôi mộ người chết từ cách đây trên sáu năm.

Khoảng trống giữa các ngôi mộ là rất nhỏ, nếu khai quật ngôi mộ của nhà họ Lý thì những ngôi mộ tổ tiên bên cạnh sẽ rất dễ bị xới lên. Đào mộ tổ tiên là điều cấm kỵ, Lý Thư Bân và Tiêu Nghiên Lan, đặc biệt là Tiêu Nghiêm Lan người có quan niệm mê tín phong kiến hà khắc, tuyệt đối sẽ không bao giờ để thi thể của Lương Tiểu Ninh dính líu đến phần mộ của tổ tiên. Nếu thi thể của Lương Tiểu Ninh không ở đây thì có thể ở đâu?

Tô Dao đang chẳng thể nghĩ ra được gì thì trông thấy Trần Ngân Hà cách đó không xa đi tới, cô mỉm cười về phía anh: “Trai đẹp nhà ai thế kia, trong thật tuấn tú.”

Trần Ngân Hà bước đến, nhìn Tô Dao một cái, sắc vẫn vẫn khó coi như vậy, nhưng đã tốt hơn nhiều so với tối qua: “Điều tra thế nào rồi?”

Tô Dao: “Anh còn nhớ giấc mơ của mẹ Lương không, Lương Tiểu Ninh nói cô ấy đang ở một nơi rất tối, không thở được, vô cùng khó chịu, đau đớn khắp cơ thể, xương thịt đều đau.”

“Tôi không mê tín, không tin lời ma quỷ.” Tô Dao dừng lại một chút rồi tiếp tục: “Không biết có phải do luôn nghĩ tới điều đó hay không mà tối qua tôi đã mơ một giấc mơ giống hệt mẹ Lương.”

Tô Dao nhìn vào phần mộ nhà họ Lý: “Vốn dĩ tôi còn cho rằng thi thể Lương Tiểu Ninh bị nhét vào quan tài, rất tối, không thể thở được, vô cùng khó chịu.”

“Nhưng bây giờ xem ra có lẽ cô ấy không có ở đây.”

Trần Ngân Hà nhìn quanh các ngôi mộ gần đó và nhận thấy kết quả cũng giống như Tô Dao. Tiêu Nghiêm Lan sẽ không vì Lương Tiểu Ninh mà đào mộ tổ tiên lên.

Trần Ngân Hà: “Nghe nói trước thời Dân Quốc, thôn Liễu Hà là một vùng đất giàu có, dù sao thì cũng nằm gần biển, vận tải biển phát triển. Không ít lão gia giàu có cưới vợ, lập thê, nhưng chỉ có vợ mới đủ tư cách vào mộ tổ tiên, những thê thiếp có con trai cũng sẽ được chôn cất đàng hoàng, cô đoán xem những thê thiếp không có con trai đó được chôn cất ở đâu?”

Tô Dao ngẫm nghĩ: “Thời đại đó mạng người không đáng giá, cuộn bằng tấm chiếu ném vào hố chôn tập thể?”

“Không.” Trần Ngân Hà duỗi ngón trỏ tay phải lắc qua phải qua trái: “Chôn tập thể quá lãng phí.”

Ngón tay của Trần Ngân Hà rất đẹp, xương khớp rõ ràng, trắng trẻo lại mảnh mai, Tô Dao dời tầm mắt khỏi ngón tay anh: “Người chết thì có tác dụng gì nữa chứ, chẳng lẽ lại chôn để làm phân bón?”

Trần Ngân Hà nhướng mắt liếc nhìn dãy núi cao bên cạnh nghĩa trang: “Phía sau ngọn núi này là biển, gió biển mặn ẩm, còn có thể thu hút rất nhiều Hải Âu. Hải Âu thích cướp đồ ăn, cá khô của ngư dân, hoa màu trên đồng ruộng, cái gì cũng ăn, người dân địa phương không thích Hải Âu, nên gọi chúng là chim ác biển.”

“Cũng may là có ngọn núi che chắn, nên Hải Âu không bay đến được. Những thê thiếp đó được chôn trong ngọn núi này, nói là để trấn giữ núi, giữ mưa thuận gió hòa cho gia chủ.”

Tô Dao nghe xong vô cùng kinh ngạc: “Điều này thật nhảm nhí, mê tín!”

“Đây đều là chuyện từ rất lâu rồi, hiện tại dần dần tiến hành hỏa táng, cũng chẳng có dăm thê bảy thiếp, ai là người của ai thì sau khi chết cũng được làm tang lễ và dựng bia mộ.” Trần Ngân Hà đột ngột thay đổi thành giọng điệu lạnh lùng: “Ngoại trừ những người chết oan chết uổng, không thể để người khác phát hiện.”

Tô Dao nhíu mày nhìn ngọn núi cách đó không xa: “Anh nghi ngờ Lương Tiểu Ninh bị chôn ở ngọn núi này sao?”

Ngọn núi không quá lớn, nhưng cho dù là ngọn núi nhỏ đi chăng nữa, thì muốn đào được một người lên cũng là việc không tưởng.

Tô Dao suy nghĩ một chút: “Nhắc mới nhớ, ngày giỗ của Lương Tiểu Ninh sắp tới rồi, Tiêu Nghiêm Lan luôn coi Lương Tiểu Ninh thuộc quyền sở hữu tư nhân của nhà họ Lương, thì liệu có lên núi đốt tiền cho Lương Tiểu Ninh không?”

Nếu thực sự như vậy thì quá tốt.

Trần Ngân Hà: “Đáng tiếc, loại người như Tiêu Nghiêm Lan trước giờ luôn không coi mạng của Lương Tiểu Ninh là một mạng người và có thể không nhất thiết phải thờ cúng cô ấy.” 

Tô Dao nhớ lại tất cả những liên hệ giữa Lý Thư Bân và Tiêu Nghiêm Lan. Lý Thư Bân học cao hiểu rộng, tư tưởng không phong kiến như Tiêu Nghiêm Lan, biết kiềm chế cảm xúc, che giấu bản thân rất tốt. Tiêu Nghiêm Lan thì khác, mọi thứ ở bà ta đều thể hiện ra bên ngoài, khiến người ta chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể hiểu thấu.

Tô Dao: “Vốn dĩ tôi có chút khó hiểu, rõ ràng Tiêu Nghiêm Lan biết tôi là cảnh sát, vậy tại sao còn dám mang canh gà đến Cục Công an cho tôi, tôi nghi rằng bà ta có mưu đồ, muốn tỏ ra mình là người vô tội, vì không làm gì khuất tất nên không sợ cảnh sát.”

“Nhưng hiện tại cho thấy, bà ta hoàn toàn không giả bộ, từ trong đáy lòng bà ta không coi mạng của Lương Tiểu Ninh là một mạng người, giết chết cô ấy cũng giống như giết bò dê gà vịt trong nhà mình, vì vậy bà ta không sợ hãi cũng không cảm thấy có lỗi, còn đang vui vẻ tìm một cô con dâu mới.”

Mặt trời lặn, những tia nắng rực rỡ chiếu xuống, tô điểm cho cây cỏ hoa lá trên cánh đồng khiến nó trông như một bức tranh nổi tiếng thế giới. Khung cảnh trước mặt càng lộng lẫy bao nhiêu thì Tô Dao lại càng cảm thấy tiếc nuối cho cuộc đời của Lương Tiểu Ninh bấy nhiêu, lẽ ra cô ấy đã có một cuộc sống tốt đẹp hơn thế nếu như không gặp phải gia đình Lý Thư Bân.

Tô Dao quay người nhìn về phía homestay, rồi quay sang hỏi Trần Ngân Hà: “Anh hỏi han được tin tức ở đâu thế, không để lộ danh tính chứ?”

Trần Ngân Hà: “Tôi nghe được từ chỗ con gái của ông chủ homestay.”

Tô Dao: “Thật là, đợi đến khi nào vụ án kết thúc có khi anh cũng có bạn gái rồi đấy.”

Trần Ngân Hà lén lút nhìn Tô Dao một cái, rồi nhanh chóng quay đi chỗ khác. Anh nghĩ, thế mà lại có người lúc nào cũng mong ngóng anh chết sớm để còn mang tiền của anh đi bao nuôi tình nhân bé nhỏ.

Tô Dao ăn xong bữa tối thì đến thay Triệu Dương và Tiểu Trương canh chừng mẹ con Lý Thư Bân. Mười một rưỡi tối, Triệu Dương và Tiểu Trương lại đến: “Đội trưởng Tô, chị đã canh ở đây hai ngày rồi, chị về nghỉ ngơi đi, chỗ này có chúng em để ý, có tình hình gì mới sẽ lập tức liên lạc với chị.”

Tô Dao canh giữ đến hoa hết cả mắt luôn rồi: “Khi nào kết thúc vụ án sẽ mời hai cậu đi ăn.”

Nói xong lại dặn dò hai người thêm vài câu, sau đó mới quay người về homestay.

Thôn Liễu Hà không phát triển, không giống như xây dựng nông thôn mới ở nhiều nơi, nền đất đã có xi măng. Nơi đây mặt đất là bùn đất nguyên sinh, hai bên đường mọc đầy cỏ dại. Ánh trăng hôm nay không mấy sáng, trước mắt là một mảng tối đen, vươn tay ra chẳng thể thấy rõ năm ngón tay. Sợ làm phiền người khác, Tô Dao không lấy điện thoại ra soi đèn, cô đi sát mép tường, lần từng bước từng bước đi về phía trước.

Đi mãi đi mãi lại bị trượt một cái, khi ngã xuống mới phát hiện bên dưới là một vũng nước lớn. Tô Dao từ dưới đất đứng lên, quần áo trên người đều đã bẩn, mặt mũi cũng lấm lem bùn đất. Cổ chân cô hơi trẹo, nên ngồi dưới mặt đất xoa bóp, lấy điện thoại ra xem, lúc này đã sắp đến mười hai giờ rồi. Điện thoại không có cuộc gọi nhỡ. Mở Wechat ra, Tô Dao nhìn ảnh đại diện của Triệu Hân Hoa, nhật ký trò chuyện dừng lại khi cô mới đến thôn Liễu Hà.

“Mẹ, mấy ngày tới con đi công tác.”

“Lại đi đâu?”

“Thôn Liễu Hà.”

“Chú ý an toàn nhé.”

“Mẹ, con đến nơi rồi.”

Hơn nửa ngày sau, Triệu Hân Hoa mới nhắn lại: “Được.”

Sau đó không có thêm gì nữa.

Tô Dao cất điện thoại đi, người sinh cô ra đã quên mất rằng sau hai mươi phút nữa là đến sinh nhật cô rồi.

Tô Dao đứng dậy phủi phủi bùn đất trên quần, rồi khập khiễng bước đi. Cô đi rất chậm, mất mười phút mới đến khu nhà trọ. Đèn trong sân nhà sáng tỏ, rất nhiều phòng đã tối om, chỉ còn căn phòng giữa lầu hai là sáng đèn, hơn nữa nhìn lại rất sáng, người đừng bên cửa sổ cũng thật dễ thấy.

Tô Dao đứng trong bóng tối, Trần Ngân Hà đứng trong ánh sáng nên cô nhìn thấy anh trước. Dường như anh không thấy cô quay lại nên cứ nhìn về phía nhà của Lý Thư Bân.

Tô Dao đi dưới ánh đèn trước cửa nhà trọ, đứng dưới cửa sổ ngước mắt nhìn lên Trần Ngân Hà: “Tiểu mỹ nhân, anh đang đợi tôi sao?”

Trần Ngân Hà nhìn Tô Dao một cái, không biết cô lăn lộn bùn đất ở đâu mà quần áo lấm lem, hai má cũng dính bẩn, tư thế bước đi không đúng lắm, hình như là bị trẹo chân.

Trần Ngân Hà cau mày: “Cô chạy khỏi nạn đói đến đây đấy à?”

Tô Dao: “…”

Còn năm phút nữa là đến sinh nhật cô, chẳng ai nhớ tới thì thôi lại còn bị ngã, cô đã đủ tủi hờn đen đủi rồi, còn bị chế giễu là dân tị nạn chạy khỏi nạn đói.

Tô Dao khoanh tay nhìn Trần Ngân Hà: “Xuống đây, đấu tay đôi.”

“Đừng có nghĩ chị đây trẹo chân mà khinh, vẫn thừa sức xử lý một bông hoa xinh đẹp như anh!”

Cô vừa dứt lời, thì người đứng bên cửa sổ đã bỏ đi, xem ra là bị cô dọa sợ mà chạy rồi. Tô Dao bước đến cầu thang, thử cố nhấc chân lên, lại phát hiện không thể, mắt cá chân sưng lên một cục, đau chết đi được. Cô quay người ra ngoài xem, muốn tìm một thứ giống cây gậy để làm nạng, nhưng không thấy.

Tô Dao có thói quen độc lập giải quyết vấn đề, nên hoàn toàn không nghĩ tới việc gọi điện cho Ngô Thanh Đào xuống đỡ mình lên lầu. Bảo Trần Ngân Hà xuống thì thôi khỏi, vừa rồi anh còn chế giễu cô là dân tị nạn, nếu như nhìn thấy cô đến cầu thang cũng lên không nổi thì chắc có lẽ sẽ cười đến rơi răng luôn mất.

Cộng thêm, thường ngày cô luôn chê bai anh, nói cơ thể anh yếu ớt này kia, lợi dụng cô bị trẹo chân anh sẽ chẳng thể bỏ qua cơ hội này để trả đũa cô, đem “nỗi nhục” trước giờ luôn phải chịu đựng trả lại cho cô. Ngộ nhỡ bị đặt cho cái biệt danh “vợ què”, sau này về đội bị mọi người biết được thì đại đội trưởng là cô biết vùi mặt đi đâu.

Phương pháp luôn nhiều hơn khó khăn, vì vậy việc nhỏ nhặt như lên cầu thang chẳng thể gây khó dễ cho cô. Tô Dao quyết định bám vào tay vịn cầu thang rồi nhảy lên bằng một chân, vừa mới nhảy được hai bước thì nghe thấy một giọng nói vô cùng xấu xa.

“Nửa đêm nửa hôm lại đi nhảy tưng tưng, cô đang đóng vai cương thi đấy à?”

Tô Dao dừng lại, ngẩng đầu nhìn Trần Ngân Hà: “Ngàn vàng cũng chẳng thể khiến tôi bỏ cuộc, anh còn có việc gì không, nếu không có thì tránh sang một bên, đừng chắn đường tôi.”

Trần Ngân Hà đi xuống, đứng bên cạnh Tô Dao, cúi người: “Tôi cõng cô lên.”

Tô Dao co rụt lại, chính trực nghiêm nghị nói: “Không được, tôi là phụ nữ sao lại để đàn ông cõng chứ.”

Trần Ngân Hà dựa vào cầu thang, cổ áo sơ mi hơi mở, đôi mắt hẹp dài cong cong, nở nụ cười như du côn: “Nếu không ngoan ngoãn trèo lên lưng là tôi bế đó.”

Tô Dao cẩn thận đánh giá Trần Ngân Hà một lượt, luôn cảm thấy mình mà leo lên sẽ đè ngã anh xuống: “Anh không được.”

Trần Ngân Hà: “Được hay không thử là biết ngay thôi.”

Tô Dao nhìn mắt cá chân của mình, cảm thấy bản thản thân phải nghĩ cho đại cục, không thể để chấn thương trở nên nghiêm trọng, vì vậy cô nhảy quay xuống dưới lầu rồi leo lên lưng Trần Ngân Hà.

Cô hoàn toàn không yên tâm về anh: “Nếu anh cõng không nổi thì nói một tiếng nhé, tôi sẽ không nói với người khác là đến một cô gái anh cũng cõng chẳng nổi đâu.”

Trần Ngân Hà cõng Tô Dao lên, cô nhẹ hơn so với tưởng tượng của anh, một cô gái cao mét bảy nhìn thì cao nhưng thực ra chẳng có mấy thịt: “Nếu là trước đây, thì tôi có thể cõng người như cô leo ba mươi tầng lầu mà chẳng hề thở hắt.”

Tô Dao: “Bốc phét mà không sợ cắn vào lưỡi à?”

Trần Ngân Hà: “Không tin đợi khi nào sức khỏe tôi hồi phục thử xem, bám lên một chút, sắp rơi xuống rồi.”

Tô Dao chỉ đành ôm cổ Trần Ngân Hà nhích người lên, mu bàn tay vô tình chạm vào thứ gì đó cứng cứng, nóng nóng, đừng nghĩ lung tung, đó là yết hầu của đàn ông.

Trần Ngân Hà ôm chân Tô Dao nhích lên một chút, giọng nói hơi khàn khàn: “Đừng có sờ lung tung.”

Tô Dao luống cuống nhấc tay ra khỏi yết hầu Trần Ngân Hà: “Còn có gì mà người tôi không có không, mới lạ.”

Trần Ngân Hà cong môi khẽ cười: “Nhiều thứ trên người đàn ông có mà cô không có lắm, chẳng lẽ lại muốn sờ mỗi thứ một lượt.”

Tô Dao nghĩ cũng chẳng cần, thứ trên người đàn ông có mà cô không có là gì. Cô di chuyển bàn chân không bị thương muốn đá anh một cái. Nhưng không được, cô đang trên lưng anh, nếu anh ngã cô cũng sẽ ngã theo. Cô lại khẽ cử động hàm răng, nhìn chằm chằm vào cổ anh, tìm kiếm động mạch chủ, tự hỏi xác suất một phát cắn chết anh là bao nhiêu. Việc này rõ ràng là không thể, giết người phải đền mạng, Tô Dao tìm một cách tương đối thiết thực hơn một chút, véo tai, vừa tiện tay lại vừa khiến anh đau.

Trần Ngân Hà cõng Tô Dao trên lưng, cô dùng hết sức lực của tay, ngón tay áp sát vào tai anh, khiến anh cảm thấy vừa đau vừa tê dại: “Đừng nhúc nhích.”

Đến hành lang lầu hai, Tô Dao thả tay đang véo tai người ta ra: “Thả tôi xuống, tôi tự đi được.”

Nhưng người đàn ông lại như không hề nghe thấy, không những không buông lỏng tay mà ngược lại càng nhích người cô lên: “Cõng cô vào phòng.”

Khi đi ngang qua cửa sổ hành lang, Tô Dao quay đầu nhìn ra ngoài một cái. Ngọn hải đăng đằng xa sừng sững trên biển, mặt trăng không biết xuất hiện, treo lơ lửng trên bầu trời từ khi nào. Ánh trăng và ánh sao từ bên ngoài cửa sổ cùng nhau chiếu vào, trải ra một tầng ánh sáng như tuyết trắng dưới sàn nhà, cứ thế truyền đến bóng của bọn họ. Chiếc đồng hồ treo tường cũ kỹ ở lầu một của nhà trọ báo hiệu mười hai giờ, đến sinh nhật cô rồi.