Mới vừa tờ mờ sáng, tiếng hét chói tai đã xé rách sự yên lặng của Tần phủ.

Đại quản gia Lưu Xuân còn đang rửa mặt, nghe thấy tiếng thét thì nhăn mày, đang định quát lên thì của phòng bị đẩy ra, tên sai vặt Hà Hưng hoảng loạn chạy vào, "Chủ tử, không hay rồi! Cửu tiểu thư hồi sinh rồi!"

Lưu Xuân nhướng mày, còn tưởng là mình đang nghe nhầm, "Cửu tiểu thư làm sao?"

Hà Hưng vội vàng nói, "Hồi sinh! Cửu tiểu thư hồi sinh rồi, Dương ma ma túc trực bên linh cữu vừa chạy như điên đến tiền viện, suốt dọc đường đều kêu gào Cửu tiểu thư sống lại rồi, còn nói Cửu tiểu thư đã đứng dậy rồi. Hiện giờ mọi người trong phủ đều đang chạy về phía tây hậu viện..."

Lưu Xuân đã qua tuổi tam thập nhi lập, kiến thức uyên bác, thật sự mà nói thì chuyện người đã chết rồi hồi sinh thì ông không thể tin được.

Hà Hưng th ở dốc, "Còn một chuyện nữa, Dương ma ma nói Phục Linh thắt cổ chết rồi!"

Lưu Xuân nheo mắt, lau mặt một cái rồi vội vàng chạy ra ngoài, "Dương ma ma ở chỗ nào?"

"Bà ấy cứ thế vừa hét vừa chạy, cứ như bị dọa đến điên rồi, hiện tại mọi người đã giữ được bà ấy lại, chủ viện với lão phu nhân ở bên kia chắc chắn đã nhận được tin rồi. Chủ tử, giờ xử lý thế nào?"

Lưu Xuân sải bước, "Ngươi đến tây hậu viện xem thử, ta đến chủ viện."

Hà Hưng nghe lời, nhanh nhẹn chạy về hướng tây bắc.

"Hồi sinh! Cửu tiểu thư thế mà hồi sinh rồi! Mới chết chưa được 7 ngày đâu!"

"Chứ sao nữa, hay là bị tà vật gì nhập vào rồi? Lúc Cửu tiểu thư được vớt lên thì đã có vài người đến bắt mạch, họ đều kết luận là chết do ngạt khí, còn nói Cửu tiểu thư chết rồi nhưng vẫn mở mắt..."

"Chẳng lẽ do oán khí quá nặng nên biến thành lệ quỷ rồi?"

Trên đường đi đến tây hậu viện, tất cả hạ nhân trong Tần phủ đều bàn tán xôn xao về những truyền thuyết người chết sống lại, nhưng nói thì nói thôi chứ cũng chưa một ai được tận mắt nhìn thấy cả. Bọn hạ nhân túm năm tụm ba lại buôn chuyện, chẳng cảm thấy sợ hãi, ngược lại còn coi chuyện này như tin vịt vỉa hè mà chạy đến xem náo nhiệt thôi.


Hà Hưng chạy một mạch đến thẳng tây hậu viện, đến nơi rồi thì không khỏi trợn mắt há mồm.

Đám cỏ dại ở Tây Uyển bị tầng tầng lớp lớp người vây kín xung quanh. Không ngờ có nhiều người đến đây như vậy!

Hà Hưng nhướng mày, hất một người ra để chen lên phía trước, thế nhưng được một lúc lại bị người ta đẩy xuống, làm cho hắn tức tê cả đầu!

Đèn tang ngoài cửa viện rất nổi bật, Tần Hoan toàn thân mặc áo liệm trắng, sắc mặt tái mét, tóc đen như mực buông xõa, vạt áo tung bay theo bước chân nàng đi trên đường nhỏ ở tây hậu viện. Đứng từ xa nhìn lại chỉ cảm thấy dáng dấp nàng toát ra vẻ uy nghiêm lành lạnh như có như không, không phân biệt được đây là người hay quỷ.

Hà Hưng trợn tròn mắt, hôm đó chính hắn đã thấy tận mắt Tần Hoan được người ta vớt lên từ trong hồ!

"Cửu, Cửu tiểu thư tha mạng, nô tỳ buông lời bất kính với ngài tội đáng chết vạn lần, Cửu tiểu thư ngài đại nhân đại lượng tha mạng cho, nô tỳ sẽ chép 99 lần kinh Phật cho ngài, còn...còn cúng cho ngài mười ngọn đèn trường minh..."

Triệu ma ma run rẩy bước phía trước, vừa sợ hãi vừa khóc nức nở. Lúc Dương ma ma hét lên chạy ra ngoài, còn bà thì bị dọa đến liệt luôn tại chỗ, vốn tưởng rằng xác chết Cửu tiểu thư bật dậy là tới đòi mạng, thế nhưng nàng chỉ bảo bà dẫn đường đi tìm Phục Linh.

Chẳng lẽ nàng ta đã biết Phục Linh đã chết? Muốn đến mang Phục Linh cùng nhau đi vãng sinh?

Tần Hoan mặt không đổi sắc nhìn về tiểu viện phía trước, sau đó nhíu mày.

Từ tây hậu viện này đến chỗ đặt linh đường không đến 20 trượng, cửa viện nhỏ hẹp, tường vây thấp bé, bốn phía cỏ dại mọc um tùm, vừa hẻo lánh vừa vắng lặng. Cửu tiểu thư của Tần phủ lại ở tại một nơi như vậy sao?

Ý nghĩ này vừa lóe lên thì trong lòng Tần Hoan chỉ còn lại hai chữ Phục Linh.

Mặc kệ là bản năng của thầy thuốc từ kiếp trước, hay là do ý thức còn đang mơ hồ, nàng đều không thể buông bỏ một người hầu trung thành nguyện bồi táng cùng chủ tử này được. Nghĩ như vậy nên Tần Hoan liền đi đến trước cửa tây hậu viện.

"Mở cửa." Giọng nói của Tần Hoan vẫn còn khàn khàn u ám, cộng thêm cái lạnh của sương sớm đầu thu, càng khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo đáng sợ.

Triệu ma ma run lên, bước lên phía trước đẩy rộng cửa viện ra.


Cửa vừa mở ra, xuyên qua khoảng sân giữa, người ở ngoài viện chỉ cần liếc mắt một cái đều có thể nhìn thấy người đang bị treo trên xà nhà trong phòng.

Ánh mắt Tần Hoan trầm xuống, lướt qua Triệu ma ma bước nhanh vào trong.

Ở phía xa bên ngoài Hà Hưng hít vào một hơi khí lạnh, Dương ma ma nói đúng là sự thật, Phục Linh thắt cổ rồi!

"Đó là Phục Linh! Phục Linh thực sực thắt cổ rồi!"

Người vây xem chỉ đứng từ xa nhìn, không dám lại gần bên Tần Hoan. Đợi cho Tần Hoan đi vào sâu trong thì họ mới dám nhích lên phía trước, càng đến gần thì càng nhìn thấy rõ cảnh tượng bên trong phòng.

"Các ngươi nói rốt cuộc Cửu tiểu thư là người hay quỷ?"

"Trời đã sáng rồi, nếu là quỷ thì sao dám đứng đối diện với một đống người chúng ta được?"

"Phải đó, các ngươi có nhìn thấy không, trên mặt đất còn có bóng của Cửu tiểu thư kìa!"

"Nói như vậy thì Cửu tiểu thư chính là... xác chết vùng dậy? Cửu tiểu thư sống lại rồi?"

Tiếng bàn tán sôi nổi vang xa, chuyện lạ trăm năm khó gặp này đang diễn ra ngay trước mắt, tất cả mọi người đều tự biến mình thành mấy cái CCTV chạy bằng cơm, căng mắt quan sát nhất của nhất động của Tần Hoan.

Tần Hoan lại chẳng có tâm tư nào nghe đám người nghị luận, mượn xác hoàn hồn vốn là chuyện lạ, ngay chính bản thân nàng cũng không thích nghi kịp. Nàng chỉ bình tĩnh nhìn Phục Linh, sau đó không hề kiêng kị gì bước vào bên trong ôm lấy hai chân Phục Linh đang buông xuống.

Toàn thân Phục Linh mặc đồ tang, cổ treo trên một sợi dây vải, thân thể đã cứng rồi.

Tần Hoan nhấc thử Phục Linh một cái nhưng vô dụng, nàng quay đầu về phía Triệu ma ma đang đứng ở ngoài viện, "Hỗ trợ!"

Triệu ma ma run lên, nhưng vẫn nghe lời như một con rối, lập tức bước vào phòng.


Ngay lúc nào, Tần Hoan nhìn lướt qua gian phòng, phòng trong bố trí đơn giản, đồ đạc ngăn nắp gọn gàng, ghế bên dưới chân Phục Linh ngã lệch về phía sau, cũng không có bất cứ dấu vết tranh đấu vùng vẫy nào.

Đến lúc Triệu ma ma đi vào phòng, Tần Hoan lại lên tiếng, "Chậm."

Tần Hoan không nói nhiều, nhưng mỗi một chữ nói ra đều mang theo áp suất thấp khiến cho Triệu ma ma hoang mang lo sợ. Tần Hoan nói cái gì thì là cái đó, bà thật cẩn thận cùng với Tần Hoan nhấc Phục Linh để xuống đất.

Tần Hoan việc đầu tiên là mò mẫm trên ngực Phục Linh, đồng thời lúc đó Triệu ma ma cũng như ma xui quỷ khiến đi thăm dò hơi thở của Phục Linh.

Dò xét xong, Triệu ma ma kêu khóc bò lết ra bên ngoài.

"Chết rồi! Phục Linh chết rồi..."

Mọi người ở ngoài viện nghe thấy thế cũng không có phản ứng gì lớn. Phục Linh thắt cổ là từ nửa đêm, hiện tại đã là bình minh, chẳng lẽ nàng còn có thể sống sót hay sao? Mà Phục Linh chỉ là một tì nữ, chết thì đã làm sao?

Toàn bộ lực chú ý của mọi người đều đặt trên người của Tần Hoan.

Nhảy hồ chết đuối, đã được xác định là tắt thở, linh đường đã dọn xong, áo liệm đã mặc, cúng bái hành lễ cũng làm rồi, chỉ thiếu mỗi bước khiêng ra ngoài chôn thôi, vậy mà giờ người vẫn sống và đứng ở đây?

"Các ngươi nhìn kìa, nàng ta đang làm gì vậy?"

Cũng không biết là ai hô lên, mọi người nhìn thì thấy Tần Hoan ngồi xổm bên cạnh người Phục Linh rồi nâng cánh tay Phục Linh lên, một lúc sau lại vén y phục Phục Linh ra nhìn yết hầu, ngực bụng và chi dưới.

Trường hợp này thực sự quá mức quỷ dị đi, mọi người cứ thế tê dại nhìn vào Tần Hoan ở trong phòng.

"Đây là đang cứu người à? Chết cũng chết rồi, làm sao cứu sống được nữa?"

Vừa dứt lời, Tần Hoan bỗng nhiên đứng dậy giẫm hai chân lên hai vai Phục Linh, ngay sau đó nàng bứt một nắm tóc của Phục Linh, chưa hết, nàng lại ngồi xổm người xuống, ấn lên ngực Phục Linh...

Tuy biết là cứu không được, nhưng biểu cảm nghiêm túc chăm chú của Tần Hoan vô tình lại khiến cho mọi người nín thở. Đúng vào lúc này, một giọng nói của nam nhân vang lên.

"Tất cả tránh ra, lão phu nhân đến, lão phu nhân đến..."


Lưu Xuân mắng to một tiếng khiến cho bọn hạ nhân đang vây xem như từ trong mộng tỉnh lại, vội vội vàng vàng đứng nép lại tạo thành một con đường ở giữa.

Trên con đường nhỏ bên ngoài tây hậu viện, Tam phòng của Tần phủ và lão phu nhân Tưởng thị mặc quần áo màu đen, tay cầm ngân trượng đứng đó. Bà ta tóc bạc đầy đầu, mặt đầy nếp nhăn, khí thế quanh thân vừa nghiêm túc vừa trang trọng, ánh mắt ảm đạm sâu không thấy đáy.

Sau lưng bà là Lâm thị, đương gia chủ mẫu của Cẩm Châu Tần Phủ. Lâm thị ăn mặc đoan trang, vẻ mặt dịu dàng, có điểm không hoàn mỹ chính là bà ta chỉ mới gần 40 tuổi thôi mà dáng vẻ trông như một lão bà bà. Lâm thị đứng phía sau, khí thế đều bị Tưởng thị trấn áp.

Hai người bọn họ tiền hô hậu ủng mà đến, thế nhưng hình như vẫn còn kiêng kị gì đó nên vẫn không lại gần.

Đi ở phía sau cùng là 7-8 người tăng nhân mặc áo bào màu tro.

"Bái kiến lão phu nhân, bái kiến phu nhân..."

Tôi tớ vây quanh xem náo nhiệt đồng loạt quỳ xuống đất hành lễ, ngay cả Triệu ma ma ở tận trong viện cũng vội vàng quỳ xuống.

Tưởng thị còn chưa động cho nên Lâm thị cũng không phát ra âm thanh nào cả, chỉ có Lưu Xuân đi đến phía trước.

Ông ta liếc mắt một cái nhìn vào Tần Hoan trong phòng, đôi mắt nhỏ hẹp run rẩy mãnh liệt, sau đó ông vội vàng đi đến bên cạnh Tưởng thị và Lâm thị, "Khởi bẩm lão phu nhân, Cửu tiểu thư thật sự hồi sinh, còn người hầu của nàng ta nằm ở trong phòng nhìn qua là đã chết."

Lâm thị hồi hộp, "Mẫu thân, việc này..."

Trong mắt Tưởng thị tràn ngập sự chán ghét, cất giọng thâm trầm, "Lão thân đã sống nhiều năm như vậy, có chuyện gì mà chưa từng thấy qua, hồi sinh mà thôi, may mà chư vị sư phụ vẫn còn chưa rời Tần phủ. Rốt cuộc tại sao lại thế này, các vị sư phụ đều có nhận định rồi!"

Vừa dứt lời, Tưởng thị phân phó Lưu Xuân, "Ngươi..."

"Khụ khụ! Khụ khụ khụ khụ..!"

Tưởng thị mới vừa mở miệng, tiếng ho khan vang lên không dứt.

Tưởng thị còn chưa kịp phản ứng, bọn hạ nhân ở ngoài cửa đồng loạt nhìn vào bên trong viện, vừa nhìn vào trong tất cả mọi người lại cùng mở to con ngươi.

Phục Linh đã chết cứng rồi thế mà lại ngồi dậy!