Ngân Hào ngẩn ra, nhíu mày nhìn chằm chằm Đường Quả, "Bệnh trong lòng? Có thể miêu tả cụ thể là thế nào không?"
Chàng đã giúp các thành viên trong bộ lạc trị rất nhiều bệnh, nhưng trước giờ vẫn bó tay với tâm bệnh nên có hơi hiếu kỳ.
Đường Quả đứng lên nhìn Ngân Hào, thấy Ngân Hào không được tự nhiên cho lắm mới lên tiếng, "Là mỗi ngày không thấy đại tư tế sẽ không thoải mái. Đại tư tế, ngài nói xem có phải em xảy ra chuyện gì rồi đúng không?"
Mang tai Ngân Hào đỏ lên với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được. Chàng dời mắt đi, trong lòng phức tạp, giống cái nhỏ này nói thế có khác gì đang muốn yêu đâu.
Nhưng rồi thấy giống cái nhỏ hoang mang ngơ ngác, chàng vứt ngay suy nghĩ đó đi. Nàng còn nhỏ tuổi, hai năm nữa mới trưởng thành, hẳn là không cố ý.
Quá nhỏ tuổi, không hiểu được.
"Đại tư tế?"
"Về sau em có thể mỗi ngày đến thăm ngài được không? Nhìn thấy ngài là lòng em sẽ thoải mái." Đường Quả trộm ngắm người đàn ông sắc mặt phức tạp, mang tai đỏ bừng, trong lòng sướng muốn điên.
Hệ thống: Ký chủ đại đại quá xấu rồi, bắt nạt người ta xuyên qua không có ký ức, người ta hỏng bây giờ.
"Đại tư tế, ngài không nên không đồng ý. Người trong bộ lạc đều nói bệnh gì ngài cũng có thể trị, bệnh của em ngài cũng nên có thể trị."
Đường Quả thấy Ngân Hào không biết đáp thế nào, tốc độ nói rất nhanh, "Đại tư tế, trời tối rồi, em về đây. Nói rồi đó, mai em lại tìm ngài chữa bệnh."
Nói xong, cô xoay người chạy ra ngoài, Ngân Hào ngay cả một cơ hội phản đối cũng không có. Chàng đứng tại cửa nhà đá nhìn giống cái nhỏ ba chân bốn cẳng chạy về hang, khóe môi bất tri bất giác nhếch lên một nụ cười. Nhớ lại lời của cô, nụ cười của chàng dần cứng lại, hóa thành dở khóc dở cười.
Một giống cái nhỏ không hiểu chuyện.
Đường Quả vào trong hang, lăn lộn một vòng trên giường đá phủ da thú, "Chơi vui quá."
Hệ thống: [Ký chủ đại đại, cẩn thận chơi hỏng.]
Ký chủ như vậy, nó nên vui hay không vui? Hẳn là vui, dù sao ký chủ không đụng một tí lại đóng băng thế giới, nhiều nhất là vừa yêu đương vừa báo thù.
Đường Quả nhìn ánh trăng bên ngoài chiếu vào trong, cười nói một câu, "Ngân Hào đúng không? Thật sự là một người dễ ngại."
Tim nhỏ của hệ thống run rẩy, không biết ký chủ lại muốn làm cái gì.
[Ký chủ, đừng giày vò người ta đến hỏng.]
"Khỏi lo, ta chiều ảnh còn không kịp, làm sao giày vò ảnh đến hỏng được chứ. Anh chàng này ở thế giới này cực kì đáng yêu, ta sẽ không làm gì ảnh."
Hệ thống lẩm bẩm, dị á hả? Vì sao lại cứ thấy không đáng tin thế nhỉ? Thôi thắp nến cầu nguyện trước đã.
Sang hôm sau, có nhiều người đứng chờ trước cửa hang Cái Ân, hỏi chuyện mùi thịt hôm qua là thế nào.
Đường Quả đã dậy từ sớm, hang của Cái Ân rất gần hang của cô, chỉ có khoảng hai mươi bước.
Cô đứng ngoài cửa hang nhìn tình hình bên kia. Lần này Cái Ân không giấu Ninh Lạc nữa mà dắt ra ngoài. Cô ta vẫn mặc quần áo hiện đại, bị toàn bộ lạc coi như của hiếm lạ.
Vì để thấy Ninh Lạc và biết được mùi thịt hôm qua là thế nào, giống đực trong bộ lạc cũng không ra ngoài đi tìm thức ăn.
Cái Ân biết không nói ra sẽ không được buông tha, hơn nữa ngay từ đầu hắn đã định dạy cách nấu canh thịt cho bộ lạc.
(Quyển 4) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!