"Anh sẽ không phát sốt nữa chứ?"

Hoắc Xu nhìn cô, môi mỏng lạnh đạm mạc nói: "Tiểu Quai là ai?"

Lúc nói chuyện, anh gắt gao giữ chặt tay Nam Nhiễm, cố gắng khắc chế cơn tức đang dâng lên trong lòng.

Nam Nhiễm khó hiểu: "Hả?"

Hoắc Xu nhìn nữ sinh trẻ tuổi hoạt bát trước mặt, bỗng nhiên nhớ tới ngày đó đứng dưới mưa cô đã nói quan hệ giữ hai người họ là tình nhân.

Tình nhân, không chỉ dừng lại ở mối quan hệ tình nhân bình thường. Còn có một loại tình nhân chuyên dùng để giải quyết nhu cầu sinh lý.

Bỗng nhiên, sắc mặt Hoắc Xu âm trầm.

"Trong mắt em, anh chỉ là bạn giường?" Khi anh nói, một tay anh đặt lên ngực, hai hàng lông mày càng lúc càng cau chặt lại.

Nam Nhiễm duỗi tay đỡ lấy anh, biểu tình cũng nghiêm túc hẳn lên. Cô thật sự rất lo dạ minh châu sẽ đột ngột ngã xuống rồi không tỉnh lại nữa.


Còn Tô Yên đi theo sau, vừa nhìn thấy trong phòng đột nhiên nhiều thêm một người, vẻ mặt cô có hơi phức tạp. 

Người đàn ông tuấn mỹ liếc nhìn Nam Nhiễm và Hoắc Ngôn một cái sau đó lại nhìn về phía Tô Yên.

Ơ! Hình như có chút hiểu lầm!

Sau đó chỉ thấy người đàn ông tuấn mỹ kia đi về phía Tô Yên, thấp giọng gọi: "Tiểu Quai~". Ngữ điệu kia vừa trầm vừa thấp nhưng không kém phần mê người.

Mới đến trước mặt Tô Yên, cậu ta đã ôm chầm lấy cô.

Hiển nhiên, Hoắc Xu cũng chú ý tới chuyện đang diễn ra giữa hai con người đứng ở cửa, anh cũng hiểu được đầu đuôi câu chuyện.

Vừa rồi còn tức giận đến đau cả ngực, hiện tại cảm xúc đã dần dần bình ổn lại nhưng vẻ mặt Nam Nhiễm vẫn cô cùng nghiêm túc.

Cô duỗi tay mò túi của Hoắc Xu.

"Điện thoại đâu? Em đưa anh đến bệnh viện."


Hoắc Xu giữ lấy tay cô, ôm cả người vào lòng, thấp giọng ho một tiếng.

"Chốc nữa sẽ không có việc gì."

Nam Nhiễm nửa tin nửa ngờ: "Thật ư?"

Tô Yên nhấp nhấp môi, nhìn qua trông có vẻ không muốn nói chuyện với người đàn ông tuấn mỹ ở bên cạnh.

Bỗng nhiên người đàn ông kia lên tiếng: "Tiểu Quai đối với anh thật tàn nhẫn, nói ném liền ném, một chút luyến tiếc cũng không có. Chẳng lẽ trong mắt em, anh cũng chỉ là một công cụ trên giường của em?"

Lời này mới ra, Tô Yên đã vội vàng bịt miệng cậu ta lại.

Tô Yên nhìn cậu ta, vẻ mặt nghiêm túc.

"Anh đừng có nói bậy."

Người đàn ông tuấn mỹ không hề phản kháng, tùy ý để cho che miệng.

Cục diện hỗn loạn dần dần bình ổn.

Nam Nhiễm và Tô Yên liếc mắt nhìn nhau.

Nam Nhiễm nhíu mày: "À, có ấn tượng, đây hẳn là người đàn ông vô cớ gây chuyện, không nói đạo lý, thân thể lại không khỏe hơn nữa cô còn không nỡ ra tay với anh ta."


Tô Yên gật gật đầu.

"Anh ấy tên Quân Vực."

Nói tới đây, Tô Yên dừng lại một lúc rồi nói tiếp: "Hai chúng tôi đi trước, ngày mai tôi sẽ gọi người tới thu dọn."

Dứt lời, Tô Yên liền đưa Quân Vực đi, chỉ là trước khi đi, tầm mắt của Quân Vực đảo nhanh qua người Nam Nhiễm một cái, miệng lẩm bẩm.

"Trách không được lại một phải hai phải tới tiểu thế giới này, thì ra là vì cô ấy."

Trong phòng, Hoắc Xu nhìn cái người tên Quân Vực rời đi, mí mắt buông xuống, che khuất đi cảm xúc nơi đáy mắt.

Không biết tại sao cái người tên Quân Vực kia luôn tạo cho anh cảm giác quen thuộc.

Tô Yên kéo Quân Vực vào căn nhà ở đối diện.

Lúc này Quân Vực mới phát hiện, hình như bản thân chạy sai địa chỉ.

Đến tận khi nghe được tiếng cửa nhà ở đối diện đóng lại, mọi thứ mới trở về vẻ yên tĩnh vốn có của nó.
Ngày hôm sau, thời điểm Nam Nhiễm nhìn thấy Tô Yên lần nữa thì Tô Yên đã bọc cả người kín mít, giữa mi tâm còn mang theo trạng thái phấn khởi, cảm giác không hề giống với vẻ lãnh đạm thường ngày.

Nam Nhiễm chống cằm, nghiêng đầu nhìn Tô Yên.