"Nữ, nữ hiệp?"

Nam Nhiễm chậm rãi giơ cậy gậy golf lên độ cung vừa phải giống như chuẩn bị đánh bóng. Nhưng mục tiêu lần này lại là đầu của ông ta.

[Ầm] một tiếng, tất cả uy phong ban đầu của đạo diễn Trương đều biến mất, ông ta quỳ xuống đất.

"Nữ hiệp! Tôi có tiền! Cô muốn bao nhiêu tôi cũng có! Mười vạn được không? Không, 50 vạn! Tôi có!" Giọng nói của đạo diễn Trương càng lúc càng run, ông ta thật sự sợ cô gái này sẽ coi đầu của ông ta thành quả golf.

Nhìn hai gã nằm sấp trên mặt đất thở còn không ra hơi, cái gì có tôn nghiêm hay không tôn nghiêm, cái gì có tiền hay không.

Mấy thứ này còn quan trọng hơn mạng sống sao?

Nam Nhiễm nghe lời này, dường như cảm thấy miễn miễn cưỡng cưỡng cũng có thể chấp nhận được.

[Cạch] một tiếng. Cây gậy đánh golf kia từ trên không trung rơi xuống bàn.


[Ầm!] Mặt bàn xuất hiện một vết nứt thật sâu.

Thời điểm tình hình trong phòng đang hỗn loạn, đột nhiên có mười người mặc đồng phục nhân viên bảo an chạy từ cửa vào.

Người đàn ông dẫn đầu đi vào, càng nhìn càng thấy hoảng, tức giận nói: "Dừng tay! Cô đang làm gì vậy?"

Đội trưởng đội bảo an vừa xuất hiện, tên đạo diễn kia đang quỳ trên đất liền bò qua.

"Cứu, cứu mạng! Đây là người điên, kẻ điên! Mau, mau! Báo cảnh sát!"

Đạo diễn Trương giống như vừa tìm được chỗ dựa, ông ta chạy ra trốn sau lưng đội trưởng đội bảo an.

Nam Nhiễm dựa lưng vào sô pha, nhìn tình hình trước mắt.

Đội trưởng đội bảo an lấy một sấp ảnh từ trong túi ra.

"Có phải cô đã đánh người này ở lối thoát hiểm không? Chúng tôi đã báo cảnh sát, tiểu thư, mời cô chờ cảnh sát tới phối hợp điều tra."


Nam Nhiễm a một tiếng, sau đó đứng lên, đi thẳng về phía cửa sổ.

Đội trưởng đội bảo an nhìn động tác của Nam Nhiễm, sửng sốt: "Cô muốn làm gì?"

Lúc này, một chân của Nam Nhiễm đã để bên ngoài cửa sổ.

Cô muốn làm gì?

Đương nhiên là chạy rồi!

Thật cho là cô sẽ ngoan ngoãn chờ ở đây đợi cảnh sát tới bắt sao?

Tiểu Hắc Long nhỏ giọng nhắc nhở: [ký chủ, nguyên thân phải trở thành minh tinh tuyến đầu, nếu cô bỏ chạy thì sau này nó sẽ trở thành vết nhơ trong cuộc đời nguyên thân, thậm chí sẽ không có công ty quản lý nào chịu ký với cô.]

Đội trưởng đội bảo an không ngờ nữ sinh này lại cực đoan đến vậy, hắn ta lập tức mở miệng khuyên ngăn: "Tiểu thư, chúng tôi biết cô có nỗi khổ riêng, trước hết cô đừng có làm chuyện dại dột, chờ cảnh sát tới, bọn họ nhất định sẽ lấy lại công bằng cho cô. Cô mau xuống đây đi."


Nam Nhiễm thờ ơ.

Trong khi cả hai đang giằng co thì ngoài cửa lại truyền đến tiếng động.

"Tô tổng."

"Tô tổng."

Có người bước vào.

Nghe mấy nhân viên an ninh kia một tiếng cũng Tô tổng, hai tiếng cũng Tô tổng, đại khái cũng đoán được người tới là quản lý của khách sạn. Chỉ thấy người đến là một cô gái mặc một bộ trang phục công sở, cô ấy đứng đối diện Nam Nhiễm.

Khuôn mặt của cô gái vô cùng xinh đẹp, nhìn kỹ thì sẽ phát hiện gương mặt của cô ấy có ba phần tương tự với Nam Nhiễm, làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo.

Cô gái trầm tĩnh liếc mắt nhìn mọi người đang có mặt trong phòng.

Trên cổ tay cô gái có buộc một sợi dây màu đen, bên trên có một viên đá thủy tinh màu đỏ hình giọt mưa. Ánh mắt của cô gái liếc một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Nam Nhiễm.
Không biết tại sao khi cô gái này vừa xuất hiện, tất cả mọi sự chú ý của mọi người đều dời hết lên người cô. Trên người cô giống như có một loại năng lực khiến tâm tình của người khác bình tĩnh lại, lắng nghe cô nói.

Giọng nói nhẹ nhàng của cô gái vang lên.

"Nam Nhiễm."

Nam Nhiễm ngồi trên bệ cửa sổ, nhìn cô gái trước mặt, có hơi sửng sốt.

Trong mắt Nam Nhiễm, cả người cô gái này được bao bọc trong một vầng hào quang, khác hoàn toàn so với những quả cầu qua lê mà cô từng gặp.