"Vậy thì hiện tại quen rồi!" Nhìn qua tâm tình Nam Nhiễm khá tốt.

Tài xế cầm dù đứng ở phía xa, thấy tổng tài nhà bọn họ đang bị một nữ sinh tùy tiện đùa giỡn. Hơn nữa tổng tài còn không phản kháng, mặc cho cô bé kia muốn làm gì thì làm. Tài xế nhìn một màn này cảm thấy sốt ruột thay tổng tài.

Hắn ta cứ có cảm giác Nam Nhiễm giống một lão lưu manh, bất cứ lúc nào cũng có thể thông đồng lừa gạt tổng tài chạy mất. Dù sao thủ đoạn lừa gạt của mấy thiếu nữ thời nay cũng rất lợi hại.

Từ xa tài xế đã nghe tổng tài tự giới thiệu.

"Hoắc Xu."

Giọng nói của thiếu nữ trong trẻo: "Nam Nhiễm."

Tài xế ở một bên cầm quần áo, che dù đến sốt ruột. Hình như nữ sinh tên Nam Nhiễm kia đã làm quen thành công, cô ôm tổng tài một lúc, sau đó buông tay chạy chậm rời đi.

Hoắc Xu nhìn theo hướng Nam Nhiễm rời đi cho đến khi bóng người cô biến mất ở ngã rẽ, dáng vẻ lạnh nhạt hoàn toàn không còn vẻ thân thiện dễ gần khi nói chuyện với nữ sinh kia.


Tài xế bước lên trước, vội vàng khoác áo khoác lên người Hoắc Xu, sau đó giúp Hoắc Xu che dù tránh mưa.

Hoắc Xu thấy được động tác của tài xế, ho khan một tiếng.

Đôi môi mỏng tái nhợt khiến cho người đàn ông vốn đã lạnh nhạt xa cách thêm vài phần yếu ớt.

Tài xế vội vàng nói: "Hoắc tiên sinh, ngài không thể bị cảm được."

Từ khi sinh ra, thân thể của tổng tài đã không tốt.

Là bệnh bẩm sinh.

Theo lời bác sĩ nói thì không cách nào trị tận gốc, chỉ có thể điều dưỡng.

Không thể bị cảm, không thể ăn đồ ăn có vị mạnh, quan trọng nhất là phải luôn giữ cho bản thân tâm thái bình thản, thậm chí bác sĩ còn nói thẳng với lão thái gia nếu không chịu dưỡng bệnh thì Hoắc Xu sẽ không sống quá 30 tuổi.

Từ nhỏ Hoắc Xu đã được lão thái gia coi trọng, sợ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Vì thế từ khi còn bé Hoắc Xu đã uống qua rất nhiều thang thuốc khác nhau. Hơn nữa bản thân anh trời sinh đã lạnh lùng, sống đến bây giờ cơ thể anh cũng chưa từng xảy ra chuyện gì quá lớn.


Năm nay Hoắc Xu đã 31 tuổi.

Cả Hoắc gia từ trên xuống dưới ai cũng biết sức khỏe Hoắc Xu thế nào.

Cả nhà đều vô cùng tận tâm chiếu cố anh.

Tài xế và trợ lý đi theo bên cạnh Hoắc Xu ngần ấy năm, cũng coi như là khá hiểu Hoắc Xu.

Vì thế nhìn một màn vừa rồi trong lòng lại có dự cảm Hoắc tiên sinh và nữ sinh tên Nam Nhiễm kia sẽ dây dưa không dứt.

Qua một hồi lâu, Hoắc Xu mới thu lại tầm mắt, lạnh nhạt mở miệng.

"Đi thôi." Lúc nói chuyện, anh lại ho khan một tiếng.

Cơn mưa phùn này kéo dài chưa tới nửa tiếng đã ngừng lại.

Mặt trời dần dần ló ra, ban nãy bầu trời còn bị mây che u ám, nháy mắt ánh sáng mặt trời đã xua đi mây mù đen tối.

Nam Nhiễm đi vào khách sạn Cẩm Tú.

Vừa đi vào cô đã nhìn thấy người đại diện đang đứng trong đại sảnh đợi cô.

Người đại diện là một người mập mạp, mái phải có một nốt ruồi, vẻ mặt sốt ruột, bước chân vội vàng đi về phía Nam Nhiễm.


Hắn ta mắng lớn: "Sao lại chậm như vậy? Cô có biết cô để Trương đạo diễn đợi bao lâu không?"

Nói xong, thấy toàn thân Nam Nhiễm ướt đẫm, hắn ta lại tức giận mắng một câu: "Cô thử nhìn lại bộ dáng của mình đi! Như vậy sao có thể làm Trương đạo diễn để ý? Cô còn muốn ra mắt không?"

Mí mắt Nam Nhiễm giật giật vài cái, cô duỗi tay cầm lấy cái cà vạt màu đen của người đại diện. Sau đó kéo hắn ta vào cửa thoát hiểm của khách sạn.

Người đại diện cũng không ngờ sức lực của Nam Nhiễm lại lớn như vậy. Chỉ mới dùng sức nhẹ đã túm hắn ta ra đây.

"Cô, cô muốn làm gì?" Người đại diện ngây người một lúc rồi tức giận mắng.

Cô gái này đúng là muốn lên trời!

Vậy mà dám không để hắn ta vào mắt.