Tiểu hắc cầu nuốt luồng khí đen kia xong lập tức chuồn đi, nó lăn vài vòng trên đất rồi nằm im không nhúc nhích.

Nhìn thấy luồn khí đen trên tay Quân Tà, Công Tử Uyên hơi nhíu mày, hai huyệt thái dương giật giật, đầu bỗng nhiên đau như búa bổ. Sau đó, chỉ thấy cả người Công Tử Uyên phát ra một tầng ánh sáng vàng kim rực rỡ.

Nam Nhiễm đứng cạnh hắn, bị ánh sáng chói mắt đột nhiên phát ra từ người hắn làm cho không mở mắt được. Nhưng rất nhanh luồng ánh sáng kia đã nhạt dần đi, rồi từ từ ảm đạm trở lại bộ dáng bình thường.

Công Tử Uyên lại trợn mắt, hai con ngươi màu vàng kim vẫn như trước. Chỉ là so với trước đây, hai mắt hắn càng hờ hững hơn phảng phất như hắn thu tất cả mọi thứ vào trong mắt nhưng lại giống như không thèm để ý tới bất cứ thứ gì.


Dáng vẻ của hắn lúc này vẫn giống như mọi ngày, không có gì thay đổi nhưng lại khiến cho người ta sinh ra cảm giác xa lạ, cao không thể với tới.

Trước sự thay đổi của Công Tử Uyên, Quân Tà chỉ thấp giọng bật cười. Theo tiếng cười trầm thấp của anh ta, ánh sáng vàng kim trên người anh ta dần dần thay đổi, kim quang nhanh chóng biến mất, thay vào đó là hơi thở hắc ám nồng đậm bao quanh người Quân Tà.

Anh ta không hề cố kỵ nhìn chằm chằm Công Tử Uyên.

"Ta nên gọi ngươi là gì đây? Công Tử Uyên hay là Quân Lâm?"

Lúc nói chuyện Quân Tà giơ tay lên nhìn máu tươi dính trên cánh tay của mình.

Chậc.

Công Tử Uyên nhìn Quân Tà, tầm mắt hai người đối diện nhau.

Hắn lạnh nhạt nói: "Tới đây làm gì?"

Quân Tà cười nhạo một tiếng, "Làm gì? Đương nhiên là không muốn hai người các ngươi sống sót rời đi."


Anh ta không hề che giấu suy nghĩ tàn nhẫn muốn gϊếŧ chết cả hai người Nam Nhiễm và Công Tử Uyên. Vừa dứt lời, anh ta liền phóng ra một luồng khí màu đen rồi điều khiển chúng quấn quanh cổ Nam Nhiễm.

Công Tử Uyên duỗi tay ôm chặt lấy eo Nam Nhiễm, sau đó dùng sức kéo cô vào lòng.

Kim quang trên người Công Tử Uyên đối đầu với luồng khí đen kia, khí đen bao phủ bên ngoài kim quang, trong thời gian ngắn không thể nhận ra là kim quang đang cắn nuốt khí đen hay là khí đen đang cắn nuốt kim quang.

Cuộc chiến của hai người diễn ra trong yên lặng, không hề phát ra bất kì tiếng động nào.

Nam Nhiễm nhúc nhích đầu, muốn quay đầu lại nhìn thử.

Kết quả lại bị một tay của Công Tử Uyên ấn vào trong lòng.

Hắn ôm chặt cô, gắt gao che chở cho cô.

Việc Quân Tà thấy phiền nhất chính là phải chứng kiến đôi nam nữ trước mặt anh ta anh anh em em, vừa nhìn đã cảm thấy khó chịu. Vì thế khí đen toát ra từ người anh ta càng lúc càng nhiều hơn, gắt gao quấn quanh bóng hình hai người trước mặt, hơn nữa càng quấn lại càng chặt.


Kim quang dần dần ảm đạm xuống, lợi thế dường như đang nghiêng về phía Quân Tà.

Quân Tà ngậm cười, đôi mắt phượng hẹp dài đảo nhanh qua người Công Tử Uyên, yết hầu di chuyển lên xuống, chậm rãi nói: "Mới ngủ say 300 năm, công lực cũng chỉ mới khôi phục được vài phần, ngươi cảm thấy ngươi có phần thắng sao?"

Anh ta không hề nóng nảy, vô cùng thong thả đứng đó nhìn hai người. Mục đích của anh ta không phải gϊếŧ bọn họ, mà là từ từ tra tấn.

Anh ta mới nói xong, khí đen đã cắn nuốt hoàn toàn kim quang, sau đó nó nhanh chóng xông thẳng về phía Công Tử Uyên đang che chở Nam Nhiễm.

Công Tử Uyên ôm chặt Nam Nhiễm, [bùm] một tiếng! Nam Nhiễm được hắn bảo vệ không bị hao tổn chút nào nhưng Công Tử Uyên lại hứng trọn đòn tấn công vừa rồi của Quân Tà, khí đen xông thẳng vào cơ thể Công Tử Uyên.
Nam Nhiễm bị hắn ôm chặt trong lòng, chỉ nghe trên đỉnh đầu truyền đến tiếng rên nhẹ.

Nam Nhiễm nắm chặt quần áo của Công Tử Uyên, hai con ngươi trừng lớn nhìn hắn.

Chỉ là cùng với tiếng rêи ɾỉ của Công Tử Uyên, tay của Quân Tà dừng trong không trung, cả người anh ta lảo đảo. Thân thể của anh ta từ từ trở nên trong suốt.

Chậc.

Một dao kia của Nam Nhiễm đã tạo thành vết thương trí mạng cho cơ thể này.