Lúc này, hệ thống nãi thanh nãi khí hỏi: [ký chủ, cô có nhớ ngày hôm qua cô gọi tên dạ minh châu bao nhiêu lần không?]

Nam Nhiễm vừa nghe tới chuyện này, hai tay liền nắm chặt thảm.

"Lão tử không muốn nghe ngươi nói chuyện."

Bởi vì cơ thể không khỏe, chỗ nào cũng đau lại cộng thêm cơn tức khi mới rời giường cho nên hệ thống mới vừa lên tiếng đã khơi dậy toàn bộ mọi sự tức giận trong lòng Nam Nhiễm.

Hệ thống nhìn thấy ký chủ tức giận, cuối cùng cũng thành thật, không dám nói tiếp nữa. Chỉ là nó vẫn nhịn không được âm thầm tâm đắc, Công Tử Uyên đại nhân quả không hổ danh là dạ minh châu.

Nam Nhiễm nằm trên giường một lát, rồi ngồi dậy, mặc áo ngủ vào đi ra ngoài nhưng mới vừa đi ra ngoài đã nhìn thấy một đám ma cà rồng ngồi trong phòng khách đang nhìn cô chằm chằm.


Có lẽ bởi vì đã từng nhìn thấy Nam Nhiễm mặc váy hai dây đi ra ngoài cho nên ngay ngày hôm sau, tất cả mấy cái váy ngủ bằng ren trong tủ quần áo đều biến mất. Tất cả đều bị đổi thành mấy cái áo ngủ bằng bông kín cổng cao tường.

Thật ra mục đích nguyên thân chuẩn bị mấy bộ quần áo đó là để đối phó với các tình huống bất ngờ xảy ra khi đang làm nhiệm vụ. Nhưng hiện tại, Nam Nhiễm ra ngoài với bộ dáng này, lại còn đứng giữa một đám ma cà rồng ăn mặc trang phục lộng lẫy, nhìn thế nào cũng cảm thấy có hơi kì quái.

Nam Nhiễm quét mắt một vòng, nhìn mãi không thấy Công Tử Uyên đâu, bỗng nhiên, lúc này, đám ma cà rồng ngồi thành một hàng trên sô pha thi nhau đứng dậy, hướng Nam Nhiễm làm đại lễ.

Sau đó chỉ nghe bọn họ đồng thời gọi một tiếng: "Vương hậu."


Nam Nhiễm nhíu mày, tầm mắt đảo nhanh qua đám ma cà rồng trước mặt.

Tốc độ trở mặt của đám ma cà rồng này còn nhanh hơn cả dạ minh châu.

Thời điểm Nam Nhiễm đang tập trung suy nghĩ thì Bate Caesar tiến lên một bước, mở miệng giải thích: "Vương hậu nguyện dùng máu của mình cứu sống tất cả ma cà rồng, hơn nữa còn cứu được cả mạng sống của Vương, về sau tất cả chúng tôi đều tình nguyện ra sức phục vụ ngài."

Tuy không biết Công Tử Uyên đã làm gì để tẩy não bọn họ nhưng đối mặt với lời khen ngợi của người khác dành cho mình, từ trước đến giờ Nam Nhiễm chưa từng từ chối.

Vẻ mặt Nam Nhiễm thờ ơ, sau khi trầm mặc một lúc lâu, cô gật gật đầu: "Nói không tồi."

Giọng nói của hệ thống lại vang lên: [đinh đinh, chúc mừng ký chủ đã hoàn thành được một chuyện tốt, thành công hóa giải được nguy cơ của ma cà rồng, giữ được vị thế cân bằng của nhân loại và ma cà rồng. Ký chủ chính là --- ánh sáng của ma cà rồng!]


Tiểu Hắc Long nãi thanh nãi khí khen ngợi Nam Nhiễm.

Nam Nhiễm vừa nghe nó nói, tầm mắt hướng vào bếp.

Sau đó, chỉ thấy Công Tử Uyên bước ra khỏi phòng bếp.

Áo sơ mi màu trắng sạch sẽ không dính bịu trần, toàn thân tản ra hơi thở lạnh nhạt, xa cách. Chỉ là dưới lớp cổ áo mở rộng kia loáng thoáng nhìn thấy vài vết cào và dấu răng còn mới nguyên khiến cho cái vị từ trước đến giờ đều như trích tiên không dính chút bụi trần này như bị lây dính thế tục, nhìn qua trông càng có sức hút hơn.

Nam Nhiễm nhìn Công Tử Uyên, vừa nhìn thấy hắn đã nhớ tới mấy vết cắn rỉ máu trên người mình, cảm giác như cả người đều đau rát.

Bất quá,...toàn bộ lực chú ý của Nam Nhiễm đều đặt hết lên luồng ánh sáng bao quanh người hắn.

Cô cứ có cảm giác tầng ánh sáng vàng rực quanh người dạ minh châu đã mạnh hơn không ít.
Công Tử Uyên thấy Nam Nhiễm cứ nhìn mình chằm chằm, bộ dáng như bị hắn mê hoặc, hắn lạnh nhạt cong môi. Sau đó đi tới ôm chặt người vào lòng.

Hắn nhàn nhạt nói: "Không có việc gì thì tan đi."

Hắn mới dứt lời, đám ma cà rồng trong phòng đã thi nhau biến mất. Rất nhanh cả căn phòng đã khôi phục lại vẻ yên tĩnh thường có, chỉ còn lại hai người bọn họ.

Công Tử Uyên không nói lời nào chỉ kéo cô đến trước bàn ăn. Tiếp theo đặt bữa sáng xuống trước mặt cô.