Tiếng nói vừa dứt, ầm một tiếng, người nọ đã bị Nam Nhiễm ném qua vai, nằm sấp trên mặt đất.

Nam Nhiễm duỗi tay, phủi phủi bả vai nơi bị người kia đụng vào.

Cô cầm chặt kẹo que trong tay, lắc lắc cổ. 

Vẻ mặt của thành viên của Chiến đội Thiên Không tái mét, ai nấy đều trầm mặc đến dọa người.

Cô gái này từ đâu ra vậy?

Lúc bọn họ định cho Nam Nhiễm một bài học thì phía sau lại truyền đến tiếng bước chân.

Hoắc Ngôn mặc áo khoác màu lam nhạt, đầu đội một cái nón màu đen. Anh đè vằn nón xuống thấp, che khuất đi nửa gương mặt của mình, tư thái đĩnh bạt, từng bước đi tới.

Khi thấy cửa hông có người vây quanh, bước chân của anh dừng lại, ngẩng đầu nhìn lướt qua.

Vừa liếc mắt hai con ngươi đen nhánh đã dừng lại trên người Nam Nhiễm.

Lúc này, toàn bộ thành viên của Chiến đội Thiên Không đều dời lực chú ý từ người Nam Nhiễm sang người Hoắc Ngôn.


Tên đội trưởng kia ôm ngực, cười lạnh một tiếng: "Tôi còn tưởng là ai lại có thế trận lớn như vậy thì ra là đại thần Hoắc Ngôn của chúng ta." Nói xong, hắn ta lại trào phúng một câu: "Đại thần Hoắc Ngôn có nhiều fans như thế, không biết trận đấu hôm nay có thể làm các fans hài lòng không. Nếu như bị người ta ngược đến lúc đó đại thần đừng khóc đó."

Tiếng nói vừa dứt, toàn bộ đội viên của Chiến đội Thiên Không và đội viên đi theo sau Hoắc Ngôn đều đồng loạt phì cười.

Hai bên cùng cười nhưng hàm ý sau nụ cười ấy lại không giống nhau.

Đội trưởng Chiến đội Thiên Không khiêu chiến xong liền nhét tay vào túi quần, thong dong đi vào bên trong công ty.

Thời điểm đi ngang qua người Nam Nhiễm, cánh tay của hắn ta hơi dùng sức đụng vào người cô.

Mà bạn học Nam Nhiễm của chúng ta thì đang làm gì?


Cô đang cúi đầu, móc một cây kẹo que khác ở trong túi ra.

Bất quá vừa mới bóc vỏ kẹo ra đã bị người khác đụng vào làm cho kẹo que rơi xuống đất bị chia năm xẻ bảy.

Nam Nhiễm xoa đầu mình, quay đầu nhìn tên đội trưởng kia.

Đáng tiếc tên kia đã đi xa.

Vì thế, lực chú ý của Nam Nhiễm lại dời về trên kẹo que rơi trên đất.

Hệ thống bỗng nhiên có một dự cảm xấu, nó vội vàng mở miệng: [ký chủ, cô đừng có nhặt lên ăn đấy! Ký chủ!]

Đi qua nhiều vị diện, so với lúc ban đầu thì bây giờ ký chủ đã tốt tính hơn một chút nhưng đó cũng chỉ là một chút. Loại hành vi không quan tâm đến ánh mắt người khác nhặt kẹo que bị chia năm xẻ bảy ở trên mặt đất lên bỏ vào miệng như thế này, ký chủ của nó có thể làm được.

Quả nhiên, thời điểm nó vừa dứt lời, Nam Nhiễm đã khom lưng, nhưng cô vừa mới vươn tay ra, kẹo que đã bị chân của ai đó dẫm lên,


Nam Nhiễm trầm mặc, hai mày hơi cau lại, vừa ngẩng đầu lên đã đối mặt với ánh mắt lạnh băng của đối phương.

Sau đó, người kia nhàn nhạt nói: "Xin lỗi, không chú ý." Anh nhẹ nhàng bâng quơ một câu.

Nam Nhiễm vừa thấy người đến là dạ minh châu, cơn giận trong lòng tiêu tan đi không ít.

Cô đứng dậy, rầu rĩ nói: "Ừ." Hai tay nhét vào trong túi, định bụng bỏ đi.

Bất quá, cánh tay của cô lại bị Hoắc Ngôn nắm lấy, dùng sức kéo trở về.

Chỉ nghe anh mở miệng: "Tức giận?"

Nam Nhiễm ngước mắt, liếc Hoắc Ngôn một cái, sau đó giằng tay ra.

Tuy rằng thứ này là dạ minh châu nhưng có phải hắn cũng nên đền cho cô một cây kẹo khác không?

Từ gương mặt của anh khó có thể đoán được cảm xúc của anh hiện tại.

Hoắc Ngôn nhàn nhạt nói: "Phải thi đấu."

Bỗng nhiên nói ra một câu không đầu không đuôi, sau đó anh tháo vòng tay bạc trên cổ tay mình xuống, nắm lấy tay của Nam Nhiễm, cẩn thận đeo vào tay cô.
Trên vòng tay có một hạt chân trâu màu trắng nhỏ, lúc chuyển động thì đụng vào vòng bạc tạo thành từng tiếng vang êm tai.

Nam Nhiễm bĩu môi, cô không muốn đeo cái thứ này có được không?

Chưa từ bỏ ý định, Nam Nhiễm lại cúi đầu nhìn thoáng qua cây kẹo que dưới chân Hoắc Ngôn.

Hệ thống nhỏ giọng cầu xin: [ký chủ, thật sự không thể ăn, cô đừng nhìn nữa.]

Hoắc Ngôn cầm lấy cổ tay Nam Nhiễm, kéo người lại gần mình, môi mỏng khẽ mở: "Sau khi trận đấu kết thúc, mang theo nó tới tìm anh, anh sẽ đền kẹo cho em."