Nam Nhiễm cắn kem, đi đến trước mặt Tống Tiêu, mở cặp Tống Tiêu ra.

Tống Tiêu nghi hoặc: "Chị, chị muốn tìm cái gì?" Câu hỏi vừa mới ra khỏi miệng, đã thấy Nam Nhiễm nhét vỏ cây kem vào trong cặp của cậu. Động tác vô cùng tự nhiên, giống như cặp của cậu là một cái thùng rác.

Nam Nhiễm móc chìa khóa ra mở cửa, cũng không thèm nói với Tống Tiêu một câu mà trực tiếp đi vào, rồi [cạch] một tiếng đóng cửa nhà lại.

Thiếu niên cao trung Tống Tiêu bị bỏ lại bên ngoài trầm mặc.

Tống Tiêu có cảm giác chị của mình đã thay đổi thành một người khác. Bởi vì cha mẹ ly hôn, hơn nữa cả hai đều là người trưởng thành, Nam Nhiễm còn bước vào đại học nên quan hệ giữa hai người bọn họ không gần gũi như các cặp chị em khác.

Trước đây, tính cách của Nam Nhiễm khá tốt, là một người dịu dàng luôn quan tâm đến người em trai như cậu. Nhưng không biết sao chỉ sau hai tháng không gặp mặt, chị gái của cậu lại biến thành thế này?


Tống Tiêu suy nghĩ một lúc lại nhớ tới lý do mình tới đây hôm nay, vội vàng ấn chuông cửa.

Vừa ấn chuông vừa gõ cửa, miệng không ngừng gọi: "Chị, chị mở cửa cho em đi."

Năm phút sau, cửa mở ra.

Nam Nhiễm dựa vào cửa, nhìn Tống Tiêu, nhíu mày: "Sao còn chưa chịu đi?"

Nụ cười trên mặt Tống Tiêu cứng ngắc, cậu ho khan một tiếng: "Chị, chị quen Hoắc Ngôn hả?"

Nam Nhiễm liếc mắt nhìn cậu một cái rồi đi vào trong nhà.

"Không quen."

Chân đạp nhẹ lên sàn gỗ, đi lại không hề phát ra tiếng động.

Tống Tiêu tỏ vẻ không tin, giống như một cái đuôi, Nam Nhiễm đi tới đâu cậu đi tới đó.

"Chị, em xem livestream của chị rồi, cái người đưa khăn tay cho chị không phải là đại thần Hoắc Ngôn sao?" Phần lớn số đông đều không tin bàn tay kia là của Hoắc Ngôn nhưng là một fan theo dõi Hoắc Ngôn từ lúc anh bắt đầu tham gia thi đấu, Tống Tiêu có thể khẳng định, người kia chắc chắn là Hoắc Ngôn.


Nam Nhiễm uống nước, im lặng không nói.

Tống Tiêu ở bên cạnh tiếp tục lải nhải: "Chị, chị giữ cái khăn tay kia cũng vô dụng, không bằng đưa nó cho em đi."

Tống Tiêu mở miệng ngậm miệng đều gọi một tiếng chị ngọt sớt, giống như quan hệ của hai người vô cùng thân thiết.

Nhưng trên thực tế thì mười chín năm qua, chị em hai người chưa từng qua lại thân mật như bây giờ.

Tống Tiêu giống như một người có sở thích đặc biệt, dính chặt trên người Nam Nhiễm không chịu buông. Ánh mắt cậu khi nhìn Nam Nhiễm đều như hai bóng đèn phát sáng, hận không thể duỗi tay nhấn đầu cô xuống, khiến cô đồng ý.

Nam Nhiễm nhẹ nhàng bâng quơ: "Cái khăn tay kia, ném rồi." Nói xong cô lại uống một ngụm nước.

Tống Tiêu nóng nảy, ném?

"Chị, chị ném ở đâu?" Vừa hỏi, vừa đoạt lấy ly nước không cho Nam Nhiễm uống, dáng vẻ một vừa hai phải muốn biết câu trả lời.


Nam Nhiễm bĩu môi: "Sao chị nhớ được!"

Vứt rác còn phải nhớ vứt ở chỗ nào?

Đứa em trai này của cô thật khó hiểu!

Hai mắt Tống Tiêu đỏ bừng nhìn qua trông vô cùng ủy khuất.

Vẻ mặt Nam Nhiễm bất mãn, thứ này bị cái gì vậy?

Hệ thống nhỏ giọng giải thích: [ký chủ, em trai của cô là fan của Hoắc Ngôn, là một fan nam não tàn.]

Fan nam não tàn có nghĩa là một người có thể làm ra rất nhiều hành vi điên cuồng chỉ vì thần tượng của mình.

Thần tượng làm gì cũng đúng, dù đó là sai thì cũng coi là đúng.

Chậc chậc chậc.

Nam Nhiễm nghe một hồi, hai mày nhíu lại.

Thích dạ minh châu?

Môi mỏng của cô cong lên: "Ánh mắt không tệ."

Thật không hổ là em trai của cô!

Hệ thống trầm mặc.

Ai là người coi Tống Tiêu trở thành thùng rác?

Ban nãy không phải ký chủ còn cảm thấy đầu óc của em trai nhà mình có vấn đề sao?
Tống Tiêu ở bên cạnh thấy chị gái nhà mình thật sự không nhớ được cô đã vứt khăn tay của Hoắc Ngôn ở đâu, cậu đành từ bỏ chuyển sang chuyện khác.

"Chị, chị có thể gặp anh ấy một lần thì vẫn có thể gặp lần thứ hai đúng không? Chị, chị có thể xin chữ ký của anh ấy giúp em không?"

Nam Nhiễm nghe xong, hiếm khi sảng khoái đồng ý: "Được."

Em trai thích dạ minh châu là một em trai tốt.