Nam Nhiễm đi lên phía trước vài bước, lúc đi ngang qua cái người đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trên đất kia, cô liếc mắt nhìn vài lần.

À, Nam Tiểu Nhiễm.

Sau khi nhận ra đó là ai, cô lạnh nhạt bước ngang qua cái người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ kia, tiếp tục đi về phía xe Jeep đang đậu.

[Cạch] Cửa xe đóng lại.

Lúc này, Nam Tiểu Nhiễm cũng run rẩy tỉnh lại.

Hai mắt trợn lớn, trong mắt toàn là tuyệt vọng.

Hàm Linh Phi!

Cô ta thật sự rất hận con người này.

Tất cả nỗi nhục nhã mà hôm nay cô ta phải chịu đều do cô ấy gây ra.

Nếu không có cô ấy, Túc Bạch và cô ta nhất định sẽ trở thành một cặp.

Tất cả đều do cô ấy ngán chân cô ta.

Tất cả đều do con khốn đó!

Nam Tiểu Nhiễm nắm chặt tay, bàn tay vì bị thương mà chảy máu đỏ tươi. Đôi mắt ngập nước hiện lên tia độc ác.

...

Bên kia Chúc Băng đang nhắm mắt dưỡng thương vừa nghe được tiếng động ồn ào liền mở mắt nhìn sang, sau đó lại tiếp tục nhắm mắt.


Từ trước đến giờ, cô không có hứng thú với mấy cái việc này.

Có lẽ do đã uống "nước khoáng" trong không gian của Chúc Băng nên Hoắc Tư rất nhanh đã khỏe lại, hơn nữa hắn bị thương cũng không nghiêm trọng lắm, vết thương trên người cũng khá ít, chỉ là vài vết thương nhỏ nên hiện tại hắn đang giúp Chúc Băng thoa thuốc, rồi dùng băng gạc băng bó vết thương ở bả vai của cô lại.

Đại khái là vừa sống sót sau tai nạn nên tối nay tâm tình của Hoắc Tư đặc biệt tốt.

Hắn cong môi, mỉm cười dò hỏi: "Nếu một ngày nào đó cô bị người trong lòng lột bỏ quần áo rồi ném ra ngoài, cô sẽ làm thế nào?"

Chúc Băng lãnh đạm nói: "Tôi không có người trong lòng. Cho dù có thì nếu hắn đã thích người khác tôi sẽ bảo hắn cách xa tôi ra một chút đừng chậm trễ tôi thích người khác."


Lúc nói chuyện, giọng điệu của cô có hơi nhỏ, thanh âm có chút suy yếu.

Hiếm khi Hoắc Tư thấy hứng thú với một đề tài nào đó, hắn đột nhiên muốn đôi co với Chúc Băng vài câu.

"Không phải thích một người là phải dành người đó đến tay sao? Nếu cô yêu hắn đến mức không thể từ bỏ thì sao?"

Chúc Băng nghe vậy đôi môi tái nhợt khẽ cong, qua một lúc lâu sau mới mở miệng: "Tôi là Chúc Băng."

Ban đầu Hoắc Tư có chút không hiểu: "Ừ?" Vừa tùy ý đáp một tiếng vừa cố định băng gạc cho Chúc Băng.

Chúc Băng lạnh giọng: "Người tôi thích sẽ không ngốc đến thế."

Không chọn cô mà đi coi trọng người khác?

Không có khả năng.

Hoắc Tư ngây người.

Có lẽ là không ngờ tới câu nói tự luyến này lại được phát ra từ miệng Chúc Băng.

Hắn lẩm bẩm một tiếng: "Trách không được cô lại thân với Hàm Linh Phi như vậy."


Người kia vừa kiêu ngạo vừa tự luyến.

Còn Chúc Băng... cũng không kém bao nhiêu.

Một hồi lâu sau.

Chúc Băng yếu ớt nói: "Nếu đã thích hắn đến mức không thể từ bỏ, có thể làm ra chuyện giống như Nam Tiểu Nhiễm thì tôi sẽ đứng dậy mặc quần áo vào, không tiếp tục dây dưa nữa."

Có lẽ do trước đây đã ở Tam Giác Vàng một thời gian nên đối với loại chuyện bị lột bỏ quần áo rồi ném ra ngoài thế này, Chúc Băng không thấy có gì là mất mặt.

Cô đã từng nhìn thấy những chuyện buồn nôn hơn như thế gấp nhiều lần.

Nếu như vậy còn không thể khiến đối phương thích mình thì hà tất phải cưỡng cầu?

Trên đời có nhiều đàn ông như thế, sao cứ phải đâm đầu vào một cái cây không có lối thoát.

Hoắc Tư nhìn lướt qua đám đông ở phía xa, có người thiện tâm giúp Nam Tiểu Nhiễm che mình lại, đỡ cô ta đứng dậy.
Hắn nhàn nhạt nói: "Cô ta vẫn chưa chịu từ bỏ."

Trong mắt người khác, Nam Tiểu Nhiễm là tiểu tiên nữ có gương mặt xinh đẹp, tâm địa thiện lương, thích giúp đỡ người khác.

Nhưng trong mắt hắn, cô ta chỉ là người chưa từng phải đối mặt với cuộc sống khó khăn gian khổ mà thôi.

Cô ta cũng không khác gì mấy tiểu thư điêu ngoa lớn lên xinh đẹp ngoài kia, lúc nào cũng cảm thấy bản thân xứng đáng có được những thứ tốt nhất trên thế giới.

Chỉ là cô ta giấu tất cả mọi sự điêu ngoa ở sau một lớp mặt nạ, còn đám tiểu thư kia thì vì cậy vào có tiền có thế mà khinh thường việc che dấu bản tính của mình.

Chúc Băng dựa lưng vào tảng đá, nhắm mắt lại.

"Chưa chịu từ bỏ là vì chưa đủ thống khổ, chờ đến khi tuyệt vọng hoàn toàn cô ta sẽ tự động dừng tay thôi."